Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 1: Nói rõ



Tiếng chuông hết giờ vang lên, cả sân trường yên ắng bỗng chốc trở nên huyên náo.

Vị giảng viên đang đứng trên bục thuyết trình thì hết giờ, liền cầm sách rời khỏi phòng học.

Trong phòng học lập tức náo nhiệt ồn ào hẳn lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ của mình rồi lũ lượt rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, căn phòng rộng lớn như thế chỉ còn lác đác vài ba người.

Tô An Ninh ghi chép bài xong xuôi, kiểm tra lại một lần nữa, lúc này mới hài lòng mà thu dọn đồ.

Có người đứng ở cửa gọi cô, “An Ninh, đi nào.”

Bàn tay đang cất sách vở của Tô An Ninh dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, nhìn thấy đó là Tưởng Hủ Hủ đang vẫy tay về phía cô, vẻ mặt lập tức trở nên tốt hơn.

Cất sách vở vào trong cặp xong rồi, cô đeo cặp hai quai tiến về phía cửa.

“Hủ Hủ, đi thôi.”

“Ừ.” Tưởng Hủ Hủ thấy cô đi đến, kéo tay cô vừa đi vừa hỏi, “An Ninh, buổi trưa cậu muốn ăn gì?”

“Đi nhà ăn xem xem.” Tô An Ninh nói với cô ấy.

Tưởng Hủ Hủ ngạc nhiên, “Thật sự muốn đến nhà ăn à.”

Cảnh tượng kia nhất định sẽ rất hùng tráng đây.

Tô An Ninh nhíu mày, “Không được à?”

Tưởng Hủ Hủ nhận lệnh gật đầu, “Được chứ.”

Hai người vừa đi xuống cầu thang đến lớp học ở tầng dưới, lập tức có một nam sinh đeo kính ở trong đám người chạy đến trước mặt Tô An Ninh.

Nam sinh này trong tay nắm chặt một bức thư, có lẽ là vì rất căng thẳng nên tay hơi run run.

Cậu ta ngăn lại trước mặt Tô An Ninh, mặt đỏ như quả táo, mãi mà không nói nên lời.

Tô An Ninh nhìn cậu ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Bạn học, bạn có chuyện gì à?”

Nam sinh lắc lắc đầu, sau đó mới kịp phản ứng ra mà lại gật gật đầu, giơ hai tay ra đưa thư tình đến trước mặt Tô An Ninh, lắp ba lắp bắp nói, “Có, tớ có.”

“Bạn học… Tô… An Ninh… tớ, tớ thích…cậu, cậu có thể… hẹn hò… với tớ được không?”

Cuối cùng cũng cà lăm xong, trong giọng nói còn mang theo giọng điệu khác, khi nghe có cảm giác rất kỳ cục.

Tưởng Hủ Hủ đứng một bên cười một tiếng.

Mặt nam sinh càng đỏ hơn, càng bứt rứt lo lắng hơn nữa.

Tô An Ninh liếc Tưởng Hủ Hủ một cái, cô ấy lập tức che miệng đứng sang một bên, nhìn bả vai vẫn còn đang run lên của cô ấy, hẳn là vẫn đang còn cười đây.

Tô An Ninh không quan tâm đến cô ấy nữa, nhìn bức thư trong tay nam sinh trước mặt, không đưa tay nhận, “Vị bạn học này, luyện tiếng phổ thông cho tốt rồi hẵng đến trước mặt người ta thổ lộ nhé.”

Rồi cô kéo Tưởng Hủ Hủ đi.

Để lại nam sinh một mặt ngây ngốc.

Đi vào nhà ăn gọi đồ ăn xong xuôi, Tô An Ninh cũng không để ý ánh mắt bốn phương tám hướng bắn về phía mình, cùng Tưởng Hủ Hủ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Tưởng Hủ Hủ nhìn xung quanh một vòng, không thiếu những nam sinh sau khi nhìn thấy Tô An Ninh thì cơm cũng không buồn ăn mà lấy điện thoại ra lén lút chụp ảnh.

Cô ấy nhìn Tô An Ninh giống như chẳng hề gì ngồi ở phía đối diện, “ai” một tiếng, “An Ninh, cậu kiêu ngạo như thế mà xuất hiện ở nhà ăn, có phải không được hay lắm không?”

Tô An Ninh không ngẩng đầu lên, tự mình ăn cơm, “Có gì mà không hay, bọn họ thích thì nhìn.”

“Cậu dù sao cũng là một minh tinh nhỏ mà, có thể có chút dáng điệu của một minh tinh được không.” Tưởng Hủ Hủ cũng sốt ruột thay cho cô.

Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn cô ấy, gắp miếng đùi gà trong khay của mình lên nhét vào trong miệng cô ấy, “Ăn cơm đi.”

***

Ra khỏi nhà ăn rồi, lúc hai người họ đi mua nước, Tô An Ninh nhận được điện thoại của Tô Triết Hoa.

Cô giơ điện thoại lên về phía Tưởng Hủ Hủ, đi ra một góc nghe.

“Alo, ba, có chuyện gì sao ạ?”

“An An, chuẩn bị một chút, ngày mai có phần diễn của con đấy.” Tô Triết Hoa nói.

“Vâng, con biết rồi ạ.” Tô An Ninh gật đầu.

Tô Triết Hoa, “Ừm, ngày mai nhớ gọi điện thoại cho ba, ba cho người đi đón con.”

“Vâng.” Tô An Ninh đáp lại, nghe thấy bên kia có người gọi ông, cô nói, “Vậy nếu ba bận thì con cúp máy nhé.”

Tô An Ninh cúp điện thoại, thấy Tưởng Hủ Hủ đã mua nước xong đi ra rồi.

“Về kí túc xá thôi.”

“Ừ, cho này.” Tưởng Hủ Hủ đưa chai nước cho cô, cô ấy vặn nắp ra uống một ngụm lớn, nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lắm thì hỏi, “An Ninh, sao thế?”

“Không có gì.” Tô An Ninh lắc đầu, “Ngày mai phải gia nhập tổ quay phim rồi, chắc là mất một tuần.”

“Lâu thế cơ à.” Vẻ mặt Tưởng Hủ Hủ sụp đổ, “Cậu nhớ về sớm chút nhé, tớ một thân một mình buồn chết mất.”

“Nếu thuận lợi thì cũng không lâu cỡ ấy, nhưng nếu như không thuận lợi thì có lẽ còn phải tốn thời gian hơn nữa.” Tô An Ninh nói.

Nếu như có thể thì cô cũng rất muốn sớm được trở về, ở trong đoàn làm phim không tự tại được như ở trường.

“Được.” Tưởng Hủ Hủ gật đầu, “An Ninh, nghe nói nam chính của bộ phim lần này là Phương Hành Chu, ài, nếu ở đoàn làm phim nhìn thấy anh ấy thì có thể giúp tớ lấy chữ kí được không? Tớ là fan hâm mộ trung thành của anh ấy đấy.”

Nói đến Phương Hành Chu, Tưởng Hủ Hủ lại càng hưng phấn hơn nữa.

Tô An Ninh nhìn vẻ hoa si muôn phần của cô ấy, giơ tay dí trán của cô ấy, đẩy cô ấy ra xa chút chút, “Mấy ngày trước còn nói là fan hâm mộ trung thành của tớ, nhanh như chớp đã chuyển mục tiêu rồi à.”

“Nào có chứ, cậu là thần tượng đứng hạng một của tớ đó.” Tưởng Hủ Hủ khoa chân múa tay, “Phương Hành Chu cùng lắm chỉ đứng thứ hai thôi.”

“Được rồi cô nương.” Tô An Ninh khẽ cười một cái, “Tớ giúp cậu là được chứ gì.”

“An Ninh, tớ yêu cậu muốn chết!” Tưởng Hủ Hủ kinh hỉ (vui mừng + ngạc nhiên) muốn đưa tay ôm cô.

Tô An Ninh ghét bỏ mà tránh né cô ấy.

Chơi chơi đùa đùa đến tận dưới lầu kí túc xá, lần thứ hai trong hôm nay Tô An Ninh được người ta tỏ tình. Lần này nam sinh kia chơi rất lớn, đứng ở dưới lầu kí túc xá xếp một vòng tròn hoa hồng cực lớn.

Mà ở giữa thì dùng màu sắc rực rỡ viết tên của Tô An Ninh.

Nam sinh kia thấy Tô An Ninh đến gần, cười với cô một cái, sau đó búng tay, sau lưng có mấy nam sinh khác mặc quần bó sát màu đen, cùng với nam sinh kia nhảy Hip-hop ở đằng sau.

Bốn phía bu đầy những người đến xem náo nhiệt, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Thổ lộ đầy phô trương như thế cũng không phải là chuyện thường thấy ở trường.

Tưởng Hủ Hủ làm một gương mặt hoa si, “Đẹp trai quá, đẹp trai quá.”

Tô An Ninh cau mày nhìn thoáng qua, cất bước định rời đi, cô không có thời gian để lãng phí lên những chuyện nhàm chán như thế này.

Nam sinh kia thấy cô muốn đi, một tay chống đất, một tay ở trong không trung trở mình đến trước mặt cô, tiếp tục nhảy.

“Oa oa oa!”

Xung quanh thốt ra những tiếng thán phục, nhao nhao vỗ tay.

Nam sinh được cổ vũ lại càng nhảy hăng say hơn.

Tô An Ninh bị cậu ta cảm đường, sắc mặt rất không tốt.

Rốt cuộc cũng nhảy xong, có người cầm đến một bó hoa hồng tươi tắn đẹp đẽ, nam sinh nhận lấy rồi đưa đến trước mặt Tô An Ninh.

“An Ninh, từ lần đầu gặp cậu tôi đã thích cậu rồi, thích nụ cười thoải mái của cậu, thích ánh mắt mê người của cậu. Tôi thực sự rất thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.”

Những lời này, gần như là Tô An Ninh nghe từ bé đến lớn rồi, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Cô không đưa tay nhận, “Bạn học, trước khi thổ lộ không tra cứu xem người ta thích cái gì à? Tôi không thích hoa hồng.”

Nam sinh nghe xong, cảm thấy có hi vọng, lập tức hỏi: “Vậy cậu thích gì, tôi lập tức để cho người ta đi mua.”

“Không cần.” Tô An Ninh từ chối, “Chỉ là tôi không thích bạn tặng hoa hồng thôi.”

Ý từ chối rất rõ ràng, nhưng hình như nam sinh này hoàn toàn nghe không hiểu.

“Vậy cậu thích ai đưa, tôi để người đó đưa cho cậu.”

Tô An Ninh rất là câm nín, sao cô có cảm giác như hai người họ không cùng một tần suất thế này.

Tưởng Hủ Hủ ở bên cạnh nhếch miệng cười toe toét, quả là mỗi ngày đều có chút ngạc nhiên đến chọc cười mà.

Tô An Ninh lạnh nhạt liếc cô ấy một cái, cô ấy lại đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Cô suốt ngày bị những nam sinh này dây dưa đến mức thấy phiền chết, không kìm được mở miệng, “Tôi nói cho bạn biết nhé, tôi không có hứng thú với nam sinh đâu.”

Nam sinh, “…”

Mọi người, “…”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô An NInh kéo vali đi vào sân bay của thành phố C, mua vé máy bay đến thành phố S, chuẩn bị đi đến phòng chờ ngồi.

Cô cúi đầu nhắn tin với Tưởng Hủ Hủ, lúc quẹo hướng không nhìn đường nên không cẩn thận đụng phải một người. Đối phương hình như là đang gọi điện thoại, điều không khéo chính là cô đánh rơi điện thoại, rơi bộp xuống đất, trong nháy mắt màn hình tối đen lại.

“Rất xin lỗi ạ.”

Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông bị cô va phải, người đó mặc một chiếc áo khoác xám, dáng người thẳng tắp, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một phần sống mũi cao và đôi mắt thâm thúy.

Trong chớp mắt cô sửng sốt, cảm thấy cặp mắt kia thật quen thuộc, lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.

“Cô không sao chứ?” Người đàn ông hỏi, giọng nói rất trầm thấp, là kiểu giọng mà cô thích.

Tô An Ninh lắc đầu, ngồi xổm người xuống nhặt điện thoại lên, màn hình điện thoại nát bét, không mở máy được, màn hình tối đen.

“Xin lỗi ạ, tôi sẽ bồi thường điện thoại cho anh.”

Người đàn ông thấp giọng nói, “Đưa điện thoại của cô cho tôi.”

“Làm gì cơ?” Tô An Ninh không hiểu.

“Có việc.” Người đàn ông nói.

Tô An Ninh không hỏi là gì, đưa điện thoại di động cho anh, anh đi sang một bên gọi điện thoại.

Lúc này ở chỗ rẽ có một đám người đi đến phía bên này, Tô An Ninh kéo hai chiếc vali, đi đến một chỗ vắng người chờ.

Không bao lâu sau, người đàn ông kia nói chuyện điện thoại xong rồi thì quay trở lại, giơ điện thoại lên, nói, “Vì lúc nãy cô làm hỏng điện thoại di động của tôi, nên chiếc điện thoại này thuộc về tôi.”

“Không được.” Tô An Ninh không chút suy nghĩ đã từ chối, thấy sắc mặt người đàn ông nặng nề, cô không khỏi uyển chuyển nói, “Điện thoại đưa cho anh vậy tôi phải làm sao?”

Đôi mắt của người đàn ông thâm thúy, giọng nói thật thấp, “Có bản lĩnh làm rơi điện thoại của người khác thì tự gánh chịu hậu quả đi.”

“Tôi không có ý muốn chối bỏ trách nhiệm gì cả, điện thoại tôi sẽ bồi thường, nhưng mà điện thoại của tôi thì không đưa cho anh được.” Tô An Ninh giải thích, trong điện thoại có những bí mật của riêng cô, sao có thể tùy tiện để người khác thấy được chứ.

“Vậy thì thế này đi, tôi đưa chiếc smart watch (đồng hồ thông minh) này cho anh, cái này cũng gọi điện thoại được, chờ tôi sửa điện thoại cho anh xong thì chúng ta đổi lại.” Tô An Ninh nói rồi cởi chiếc smart watch trên cổ tay xuống.

Người đàn ông trầm tư một lúc rồi đồng ý.

Anh hỏi, “Phải mất bao lâu?”

“Cái gì?” Tô An Ninh không hiểu lắm.

“Mất bao lâu điện thoại mới sửa xong?” Người đàn ông lặp lại một lần nữa.

“Một…” Tô An Ninh định nói là một tuần, nhưng không biết sau một tuần có thể trở về được không, đổi giọng nói, “Khoảng chừng mười ngày, tôi về thành phố C sẽ liên lạc với anh.”

Hai người lưu số điện thoại di động của nhau, rồi hỏi họ tên của đối phương.

Người đàn ông nói tên anh là Cố Thời Cảnh.

Tô An Ninh nghe thấy cái tên này, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn anh, tìm kiếm gương mặt anh sau khi cởi khẩu trang ra sao.

Cố Thời Cảnh lưu tên của cô lại, thấy vẻ mặt ngập tràn vẻ tìm tòi nghiên cứu của cô, nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Có vấn đề gì à?”

“Không có không có.” Tô An Ninh khoát tay.

Cái tên Cố Thời Cảnh ở trong giới giải trí thì chẳng còn xa lạ gì, đóng chiếm vị trí Thiên Vương mảng ca hát đã nhiều năm. Nghe thấy anh nói mình là Cố Thời Cảnh, không khỏi chú ý tới anh nhiều thêm chút nữa.

Một màn rắc rối như thế, cũng chẳng cần đến phòng chờ nữa, đã đến giờ bay luôn rồi, Tô An Ninh lấy điện thoại lại rồi kéo vali, vẫy tay chào tạm biệt với người đàn ông.

Tô An Ninh lên máy bay, bật chế độ máy bay trên điện thoại rồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau đó rồi Cố Thời Cảnh cũng kéo vali rời đi, ra khỏi sân bay, ở gần trước cổng có một chiếc xe hơi màu đen, anh đi đến, trong xe có người bước ra nhận vali trong tay anh.

“Cố tổng, anh trở về rồi.”

Cố Thời Cảnh nhẹ giọng “ừ” một tiếng, lên xe.

Nhận vali của anh xong, cất vào trong cốp xe rồi ngồi lên ghế lái, qua kính chiếu hậu nhìn Cố Thời Cảnh, hỏi, “Cố tổng, đi đâu ạ?”

Cố Thời Cảnh nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Về công ty đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.