Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 14: Trái tim thiếu nữ



Cuộc tranh tài ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang là phát sóng trực tiếp ngay hiện trường, mặc dù chỉ xuất hiện trong ống kính một cái chớp mắt thôi, nhưng chuyện của Tô An Ninh cũng rất nhanh đã được quần chúng biết được.

Tất cả mọi người đều thấy rõ, là Tô An Ninh kịp thời đẩy chàng trai đứng bên cạnh nên mới bị thương.

Vừa lo lắng cho cơ thể của cô, vừa kính nể nhân cách con người cô.

Có người đăng tải video lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia lên mạng, dâng lên một màn lãng triều.

Những người có thiện cảm với Tô An Ninh ầm ĩ tăng lên một bậc, đánh giá cô cũng không phải là tiểu đồng tinh* (ngôi sao nhỏ tuổi), mà là một cô gái có dũng khí to lớn.

“Nhìn mà tôi hãi hùng khiếp vía! Nếu như Tô An Ninh mà không kịp thời đẩy cậu kia ra thì đoán chừng cậu ta đã được đưa vào bệnh viện rồi.”

“Đồng ý với lầu trên. Tô An Ninh có thể không màng thân mình mà đẩy người ta ra, tinh thần này thật đáng học hỏi.”

“Hóa ra Tô An Ninh lại trưởng thành như thế, lúc đầu tôi còn cứ tưởng cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ thôi chứ.”

“Chị Tô tiểu thư cũng tuyệt vời quá đi mất, em bị chị đưa vào vòng fan luôn rồi.”

“Quá nguy hiểm, sao chương trình lại có thể để cho chuyện này xảy ra được chứ. May mà có Tô An Ninh ở đó, hi vọng cô ấy không sao cả.”

Chuyện này được lên men rất nhanh, không bao lâu đã được người ta nâng lên đứng đầu Hot search.

Các phóng viên muốn đi đưa tin mới, nhao nhao bắt tay hành động, nghe ngóng được tình trạng sức khỏe của Tô An Ninh, định phỏng vấn cô trước đã.

*

Bác sĩ nói không sao cả, Tô An Ninh liền nói muốn xuất viện luôn, mùi ở bệnh viện thực sự chẳng ra làm sao cả, cô thực sự chẳng hề thích một tẹo nào.

Một mặt khác cũng bởi vì Cố Thời Cảnh, anh một mực không chịu đi, cô cũng không tiện đuổi anh, chỉ có dùng phương pháp này.

Cố Thời Cảnh đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới kia. Ở cửa lớn có cả một đống phóng viên muốn đi vào bên trong, lại bị bảo vệ ngăn cản không cho vào, đưa đẩy ồn ào, hỗn loạn vô cùng.

Cố Thời Cảnh cúp điện thoại, đóng cửa sổ lại rồi đến trước mặt Tô An Ninh, thấp giọng nói, “Tạm thời không đi được.”

“Sao thế ạ?” Tô An Ninh dừng động tác hạ giường, ngẩng đầu hỏi anh.

Sắc mặt Cố Thời Cảnh nặng nề, ánh mắt sâu thẳm, “Dưới tầng có phóng viên.” Sau đó lại nói thêm một câu, “Nhiều lắm, chắc là biết chuyện cô bị thương phải vào viện rồi.”

“Vậy cũng sẽ không cứ trực chờ ở dưới đó mãi chứ.” Tô An Ninh hơi buồn bực.

Cô là ngôi sao nhí, từng chứng kiến rằng phóng viên có thể điên cuồng cỡ nào. Vì nắm được tin tức mới có thể ba ngày ba đêm ngồi xổm ở trước cửa nhà cô, không dời bước.

Về sau nhà cô chuyển đến chỗ ở bây giờ, từ khi ngay năm sau đó mẹ cô đi nước ngoài, lại thêm ba không hay ở nhà, một mình cô một người trong căn nhà ấy không có cảm giác an toàn, dứt khoát chuyển về trường luôn.

Mặc dù thường xuyên bị mọi người vây quanh, nhưng cũng may là thoát được mấy tay phóng viên.

“Không lâu đâu.” Cố Thời Cảnh nói thật nhỏ. Thấy mặt cô ỉu xìu, đi đến máy nước uống lấy một cốc nước, quay người đến trước mặt cô, “Không phải gấp, uống chút nước trước đi.”

“Cảm ơn ạ.” Tô An Ninh nhận lấy, uống một ngụm, cầm cốc nhìn anh, “Xin lỗi thầy, làm chậm trễ thời gian của thầy rồi.”

Kiểu người đứng ở trên đỉnh cao của Kim Tự Tháp như Cố Thời Cảnh, thời gian đối với anh mà nói hẳn là vô cùng trân quý.

Cố Thời Cảnh ngồi trên ghế, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô, lúc sau mới nói, “Cũng không phải lần đầu tiên.”

Được thôi, đúng là không phải lần đầu tiên thật. Đương nhiên là Tô An Ninh vẫn chưa quên chuyện nửa tháng trước bị ngất xỉu được anh đưa đến bệnh viện.

Lần trước dường như còn chưa cảm ơn anh đấy, làm sao bây giờ, lại làm phiền đến anh nữa rồi.

Vì sao mỗi lần cô không gặp may đều phải phải Cố Thời Cảnh thế này, không biết nên khóc hay nên cười đây.

Một lúc sau An Nại Nhĩ lại đến, còn đem theo một người đàn ông. Sau khi đi vào thì thuận tay đóng cửa lại.

“Phóng viên trước cửa quá nhiều, cửa lớn không thể ra được. Tôi đã nói chuyện với viện trưởng rồi, ông ấy để vị bác sĩ Lục này mang chúng ta đến một lối đi nhỏ, có thể trực tiếp đến chỗ để xe, tôi đã dừng xe ở đó luôn rồi. Hai người xuống đấy là thấy được, sau khi lên xe thì mau chóng rời đi.”

Cố Thời Cảnh gật đầu, nhìn Tô An Ninh, “Có thể đi rồi.”

“Được ạ.” Tô An Ninh lên tiếng, đứng lên từ giường. Đùi và bắp chân bên phải có vài chỗ bị thương, nhưng cũng không sao.

Cô vừa xuống đất, Cố Thời Cảnh lập tức lại gần đỡ cô. Cô khoát tay với anh, “Không sao đâu ạ, tôi có thể đi được.”

Cố Thời Cảnh không buông tay, vịn cô ra khỏi phòng bệnh.

An Nại Nhĩ không đi theo, anh ta đi xử lí những phóng viên kia.

Bác sĩ Lục dẫn họ đến còn đường nhỏ kia, bình thường không có ai đi qua đây cả, hành lang rất yên tĩnh.

Tô An Ninh đi đường thì vẫn phải đụng đến cơ bắp nơi bắp chân, vẫn còn hơi đau nhưng cô vẫn cố nén lại.

Cố Thời Cảnh nhìn ra từ việc cô hơi nhíu lông mày lại. Chân của cô hẳn là đau lắm, nhưng cô lại không nhắc đến một câu, sao lại cứ thích cậy mạnh như thế nhỉ.

Tô An Ninh cảm giác được Cố Thời Cảnh đang nhìn mình, nghiêng đầu qua nở nụ cười, “Sao thế ạ? Có phải tôi đi quá chậm rồi không ạ?”

Bọn họ đã cách bác sĩ Lục một đoạn rất dài rồi.

Cố Thời Cảnh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm, lúc sau mới nói, “Cũng bình thường.”

Đi đến đầu cầu thang, Tô An Ninh vừa bước xuống một bước đã bị Cố Thời Cảnh nắm lấy eo mà ôm lên.

Cô hơi ngạc nhiên, khoác tay lên bả vai Cố Thời Cảnh, vỗ vỗ người anh, “Thầy Cố, tôi có thể đi được ạ, thầy thả tôi xuống đi.”

Bàn tay ấm nóng của anh dán ở nơi eo cô, cảm xúc ấm áp làm cô không được tự nhiên mà dịch người đi một chút.

“Đừng nhúc nhích.” Cố Thời Cảnh thấp giọng, “Đến lúc thì tự nhiên tôi sẽ thả cô xuống thôi.”

Bác sĩ Lục dừng ở phía trước chờ họ.

Tô An Ninh có lòng muốn đi xuống, lại không thể đi nhanh như thế nên cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Cố Thời Cảnh hẳn là thường xuyên rèn luyện cơ thể lắm. Tô An Ninh đặt trên cánh tay kia kia của anh, có thể cảm giác được đằng sau lớp áo là cánh tay mạnh mẽ của anh.

Tư thế như vậy dù gì cũng khá xấu hổ. Tô An Ninh cúi đầu, thầm đếm số bậc thang, lúc đếm đến một trăm thì cũng vừa đúng tới gara dưới tầng hầm.

Cố Thời Cảnh đặt Tô An Ninh lên ghế lái phụ, sau đó lên xe.

Bác sĩ Lục chỉ đường cho họ, “Từ bên này có thể đi thẳng ra bên ngoài, không đụng phải phóng viên.”

Cố Thời Cảnh gật đầu một cái, “Cảm ơn.”

Sau đó lái xe đi, Cố Thời Cảnh đi theo con đường mà bác sĩ Lục đã chỉ, quả thực có thể ra khỏi bệnh viện luôn mà không cần qua cửa chính. Đúng là cửa sau trong truyền thuyết.

Ra bệnh viện được một lúc, điện thoại của Phương Hành Chu đã gọi đến.

Tô An Ninh nhận máy, nhỏ giọng nói, “Sao thế? Có chuyện gì?”

“An Ninh, em bị thương à, có nghiêm trọng không?” Phương Hành Chu hỏi.

“Không sao cả, em đi bệnh viện xử lý rồi.” Tô An Ninh nhìn bóng mình trên cửa sổ, “Không hề gì đâu, không thì em đã ngoẻo luôn rồi.”

Phương Hành Chu, “Đừng mà, anh không yên tâm, hôm nay anh muốn về gặp em luôn.”

“Em không có việc gì thật mà, anh không cần về đâu.” Tô An Ninh cam đoan, “Anh cứ yên tâm mà quay phim đi, sau khi hơ khô thẻ tre rồi, quay lại đây gặp em cũng như nhau thôi mà.”

“Thôi được rồi, em phải cẩn thận đấy.” Phương Hành Chu dặn dò.

“Được rồi, em biết rồi, anh nói với ba em một câu rằng em không sao nhé.” Tô An Ninh nói thêm một câu, “Để cho ông ấy không phải lo lắng.”

Phương Hành Chu trả lời xong rồi cúp điện thoại.

Cố Thời Tay một tay lái xe, nghiêng đầu hỏi cô, “Đi đâu?”

“Về trường ạ.” Tô An Ninh đáp.

Cố Thời Cảnh “ừ” một tiếng.

Rất nhanh đã đến trường, lại phát hiện ra ở bên ngoài có rất nhiều phóng viên.

“Những phóng viên này không phải là từ bệnh viện đến đấy chứ?” Tô An Ninh nhìn đám phóng viên kia, đầu cô cũng phát phình ra rồi đây này.

“Không phải.” Cố Thời Cảnh nhìn bên ngoài cửa sổ, rồi thu mắt lại, “Tạm thời trường học không vào được.”

“Vậy thì tôi chỉ có thể về nhà vậy.” Tô An Ninh dựa vào thành ghế, hơi bất lực.

Cố Thời Cảnh không nói gì, một lần nữa nổ máy.

Hơn nửa tiếng sau, xe đi đến tiểu khu, Cố Thành lái xe vào trong luôn, dừng ở trước tòa nhà nơi Tô An Ninh ở.

Trong lòng Tô An Ninh thầm nghĩ trí nhớ của anh thật tốt.

“Cảm ơn ạ.” Cô tháo dây an toàn, nhìn anh.

“Không cần.” Cố Thời Cảnh một tay khoác lên tay lái, một tay khác cầm lấy thuốc trong sọt, đưa cho cô, “Đây là thuốc tiêu viêm, về nhà nhớ bôi đấy.”

“Vâng, vậy tôi đi trước ạ.” Tô An Ninh phất tay với anh, vừa đẩy cửa xe ra, chợt nghĩ đến việc Cố Thời Cảnh đã giúp cô nhiều như thế, lại yên lặng xoay người lại, hỏi anh, “Thầy muốn vào nhà ngồi chút không ạ?”

*

“Mời thầy Cố uống nước.” Tô An Ninh lấy trong bếp ra một cốc nước ấm cho anh.

“Cảm ơn.” Cố Thời Cảnh nhận lấy, uống một ngụm rồi đặt lên bàn.

Tô An Ninh một tay đặt trên ghế sofa, nhìn anh hỏi, “Thầy muốn ăn trái cây không ạ?”

Hôm mùng 1 tháng 10, Phương Hành Chu mua rất nhiều thứ, đều đặt nguyên ở trong tủ lạnh chưa từng động đến.

“Không cần.” Cố Thời Cảnh đứng lên, đưa tay nhìn qua đồng hồ, “Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.”

Tô An Ninh hỏi, “Bây giờ đi luôn sao ạ?”

Vừa mới ngồi xuống, ngay cả một cốc nước nóng cũng còn chưa uống xong.

Cố Thời Cảnh bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt sắc thật sâu, thấp giọng hỏi, “Sao thế?”

“Không có gì ạ.” Tô An Ninh xua tay, tay vịn lên ghế sofa, “Thầy vừa mới tới, tôi còn chưa chiêu đãi thầy thật tốt mà?”

“Lần sau đi.” Cố Thời Cảnh sửa lại ống tay áo một chút.

“Được ạ.” Tô An Ninh gật gật đầu, cô còn thiếu anh một bữa cơm còn chưa kịp trả nữa.

“Không cần tiễn.”

Cố Thời Cảnh đi ra khỏi cửa thì phát hiện bên ngoài trời đang mưa. Xe dừng ở ngoài cửa, không cách bao xa cả, anh chuẩn bị đội mưa đi xuống.

“Thầy Cố, chờ chút ạ.”

May mà Tô An Ninh lại theo anh ra.

Cố Thời Cảnh quay đầu nhìn cô, “Sao cô lại ra đây làm gì?”

“Bên ngoài trời mưa, nhà tôi có dù ạ. Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy cho anh nhé.” Tô An Ninh quay người khập khễnh đi lấy dù cho anh.

Cố Thời Cảnh nhìn bóng lưng của cô mà hơi nhíu mày, cất bước theo vào phòng.

Dù đặt ở trên ngăn tủ, hơi cao. Mỗi lần Tô An Ninh lấy dù đều đứng lên ghế để lấy, cô sợ Cố Thời Cảnh không chờ được nên lót chân lên lấy luôn.

Cảm giác được sau lưng có một hơi thở ấm áp thở ra nơi cổ của cô. Cô không kìm nổi mà rụt cổ lại một cái, cô đặt tay trên ngăn tủ, quay đầu lại thì thấy Cố Thời Cảnh.

Anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía bên trong ngăn tủ, đường nét gương mặt cương nghị, nhưng không bức người.

Anh cầm dù xuống, vừa cúi đầu thì vừa vặn đụng phải ánh mắt của cô. Gương mặt cô trắng noãn, đôi mắt như hai viên thạch lưu ly lớn, đen nhánh mà sáng ngời.

Cô hình như hơi căng thẳng, hô hấp rất nhẹ.

Tô An Ninh nhìn chằm chằm con ngươi màu hổ phách của anh, nuốt một ngụm nước bọt.

Cô vẫn cho rằng ngũ quan của Phương Hành Chu là xinh đẹp rồi, nhưng sau khi gặp được Cố Thời Cảnh cô mới phát hiện ngũ quan của anh vô cùng xuất chúng.

Không giống kiểu khôi ngô như Phương Hành Chu, anh mang theo sự khí phách cương nghị mà anh tuấn của một người đàn ông. Đôi mắt màu hổ phách rất bình thản, luôn nhìn người bằng một sự đạm mạc, không hề có cảm giác bức người.

“Là chiếc dù này à?”

Giọng nói Cố Thời Cảnh trầm thấp vang lên, Tô An Ninh mới hoàn hồn lại, cô vừa rồi cứ như là hoa si vậy.

Vì không thể để cho mình mất mặt như vậy, cô ho nhẹ một cái, nhìn cũng không nhìn liền nhẹ gật đầu, “Chính là chiếc dù này ạ.”

Thẳng đến sau khi Cố Thời Cảnh đi rồi, Tô An Ninh mới phát hiện ra rằng, anh cầm dù của cô đi rồi.

Đó là một chiếc dù màu hồng đó.

Anh anh anh… sẽ không phải là cũng có một trái tim thiếu nữ chứ?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.