Lúc Tô An Ninh tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã chui đầu vào trong ngực Cố Thời Cảnh, bên mũi cô còn có mùi hương nhàn nhạt như của cỏ nữa.
Mùi thơm ngát lại thanh nhã.
Cái dáng vẻ vừa rồi bị anh nhìn thấy rõ rõ ràng ràng hết cả rồi, thật đúng là mất mặt.
Cô rời khỏi vòng ôm ấp của Cố Thời Cảnh, đưa tay che nửa gương mặt mình lại, có chút xấu hổ nói, “Thầy Cố, vừa rồi thật xấu hổ quá.”
Cố Thời Cảnh nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, hỏi, “Bây giờ em còn sợ chuột nữa à?”
Tô An Ninh thấy bí mật nhỏ của mình bị bại lộ, vì để ngăn cho mình không bị mất mặt, cô giải thích nói, Thực ra cũng bình thường thôi ạ, tôi chỉ sợ một tí xíu thôi mà thôi.”
Cô khoa tay.
Việc cô sợ chuột là do Phương Hành Chu gây họa. Khi còn bé anh ta nghịch ngợm gây chuyện, thường hay cầm sâu róm và chuột để dọa cô, khiến cho cô thẳng đến khi lớn lên rồi mà vẫn còn bóng ma trong lòng.
Đây cũng là nguyên nhân cô nuôi mèo, có cảm giác an toàn.
“Ừm.” Cố Thời Cảnh cười khẽ, không vạch trần cô, “Lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tô An Ninh quay người, thở dài một hơi.
Xe hư rồi, hơi ấm cũng không bật lên được, thời gian càng ngày càng muộn, hơi lạnh đến bức người.
Tô An Ninh chỉ mặc một bộ váy áo len, ngay cả áo khoác ngoài cũng không mặc, nhiệt độ thấp vô cùng, lạnh không chịu nổi.
Thỉnh thoảng cô chà chà cánh tay, tạo ra chút hơi ấm.
Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cởi áo khoác âu phục của mình đưa cho cô, “Mặc vào đi.”
Tô An Ninh không nhận, “Không cần đâu ạ, thật ra tôi cũng không lạnh lắm đâu ạ.”
Đôi mắt Cố Thời Cảnh nặng nề, không nói một lời đã tới gần cô, đắp áo khoác lên người cô.
Một giây anh lại gần đó, Tô An Ninh không kìm nổi mà co lại về phía sau.
“Đừng nhúc nhích.” Anh nói.
Giọng anh thấp mà sâu.
Tô An Ninh sát bên anh, hơi thở của anh phả vào nơi cổ cô, hơi nóng một chút, có chút ngứa, cô cũng không dám động đậy lung tung.
Mắt không nháy lấy một cái mà nhìn chằm chằm nửa bên mặt đầy cương nghị của anh, trái tim nhỏ trực nhảy “thịch”.
Không biết có phải là do thiếu không khí không, hay là ở trong xe quá khó chịu, gương mặt trắng nõn của Tô An Ninh chậm rãi thoáng nhiễm một đóa đỏ ửng.
Ngay tại lúc cô sắp không thể hô hấp được nữa rồi, rốt cuộc Cố Thời Cảnh cũng rời đi.
Muốn mạng mà!
Trước đây quay cảnh hôn chung với diễn viên nam cũng không đến cỡ này.
Có phải cô bị bệnh rồi không?
Nhất định là thế rồi.
Tô An Ninh nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân mình.
Hiện tại cô không dám nhìn Cố Thời Cảnh, tần suất nhịp tim đập quá không bình thường.
Cô muốn ngủ, thế nhưng đầu lại rất tỉnh táo, mở to mắt liếc trộm Cố Thời Cảnh một chút, lại rất không khéo bị anh phát hiện.
Anh hỏi, “Ngủ không được à?”
“A đúng vậy, tôi thế này còn không buồn ngủ chứ.” Tô An Ninh nói tiếp, nhìn anh một cái liền thu ánh mắt lại, “Thầy Cố, đêm nay thầy không thể về cũng không sao chứ ạ?”
“Không sao, công ty có người trông coi.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói.
“Thế người nhà anh sẽ không lo lắng sao?” Sau khi Tô An Ninh hỏi xong liền thấy hối hận, hình như cô đã từng nghe người ta nhắc qua rằng ba mẹ của anh đều đã qua đời rồi. Cô còn muốn chữa sai, “Cái đó, tôi…”
“Sẽ không đâu.”
Sắc mặt Cố Thời Cảnh lạnh nhạt, giống như rất không để ý đến vấn đề này.
Bên ngoài ánh trăng mông lung, chiếu đến trên cửa sổ xe, khiến cho gương mặt tuấn dật của anh tăng lên sắc mềm mại mờ nhạt. Anh buông tầm mắt xuống, cảm xúc trong đôi mắt anh thế nào, chỉ có mình anh biết.
Tô An Ninh biết mình đã đụng phải chỗ đau của anh, rất biết chịu trách nhiệm cho biểu hiện rất đỗi lạnh nhạt của anh.
“Thầy Cố, nếu như sau này thầy có chuyện gì khó xử có thể tìm tôi ạ, tôi sẽ dùng toàn lực giúp thầy.” Cô muốn để cho trong lòng của anh được dễ chịu hơ nmột chút.
Cố Thời Cảnh thấp giọng hỏi, “Chuyện gì cũng có thể sao?”
“Ừm, chỉ cần tôi có thể làm được thì đều có thể ạ.” Tô An Ninh gật đầu.
Cố Thời Cảnh cười nhẹ, “Được.”
*
Trong nháy mắt, cuộc tranh tài đã sắp đến rồi.
Tô An Ninh uống thuốc, cầm điện thoại di động xuống tầng, mấy đội viên đang đứng trong phòng khách.
Dư Hàm trông thấy cô, cười cười, “An Ninh, cơ thể khá hơn chút nào không?”
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi ạ.” Tô An Ninh gật gật đầu.
Dư Hàm cười, “Ngồi xuống đi, tôi có việc cần nói.”
Tô An Ninh tìm một vị trí ngồi xuống, nhận được sự hỏi thăm ân cần từ các đội viêni.
Nghe thấy Dư Hàm nói, “Ngày mai sẽ là so tài rồi, những ngày này mọi người luyện tập rất tốt, nên trước khi tranh tài tôi muốn dẫn mọi người đến một chỗ, thư giãn tâm tình một chút.”
“Thầy Dư, đi chơi ở đâu thế ạ?” La Hi cười ha ha mà hỏi.
Dư Hàm mỉm cười hỏi, “Em muốn đi chơi ở đâu?”
La Hi ngoẹo đầu nói, “Có phải hay em muốn đi đâu thì sẽ đi đó không ạ?”
“Em nói xem.”
“Em nghe nói gần đây có chùa miếu, vô cùng linh nghiệm, em muốn đi cầu rút một lá thăm ạ.” La Hi cười.
Kỳ Khả nhấc tay, phụ họa, “Thầy Dư, cái này em cũng biết, thực sự siêu linh nghiệm.”
Dư Hàm cười, “Con gái các em còn tin mấy cái này à.” Ông ngừng một chút rồi nói, “Mặc dù tôi không đưa các em đi chùa miếu, nhưng mà cũng là một nơi cách chùa miếu không xa.”
“Là núi Cột Cờ*!”
Hai cô gái hưng phấn nhảy lên.
Tô An Ninh cũng không hào hứng như hai cô gái ấy, chỉ nhàn nhạt cười.
Ngày đó bị đông cứng một đêm trong xe, cô rất quang vinh mà bị cảm lạnh. Uống thuốc hai ngày trời, mũi vẫn còn bị nghẹt một chút.
Đem theo chút nước và đồ ăn, liền xuất phát.
Lục Hạo đi đến bên cạnh Tô An Ninh, rất có lòng nhiệt tình nói, “An Ninh, tôi giúp cậu cầm túi cho.”
Tô An Ninh cười từ chối, “Cảm ơn ý tốt của lớp trưởng, nhưng mình có thể làm được.”
Lục Hạo gật đầu, “Vậy được rồi, nếu cậu cảm thấy mệt thì nói cho tôi, tôi giúp cậu cầm.”
“Ừm.” Tô An Ninh gật đầu.
Núi Cột Cờ cách trại huấn luyện không xa, mấy người họ nhất trí quyết định đi, trên đường còn có thể ngắm phong cảnh nữa.
Mấy ngày nay phải nhẫn nhịn gần chết, hai nữ sinh ríu ra ríu rít nói không ngừng.
Lúc leo núi, Tô An Ninh rớt lại phía sau, song song đi với Dư Hàm, “Thầy Dư, thầy dẫn chúng em tới đây thật sự chỉ vì buông lỏng tâm tình thôi ạ?”
Dư Hàm đẩy gọng kính vàng, cười nói, “Làm sao, em cảm thấy tôi có dụng ý khác à?”
Tô An Ninh bước lên thềm đá, “Hẳn là vậy đi.”
Không phải ngày mai sẽ còn phải so tài sao, không nắm chắc thời cơ mà luyện tập còn đi leo núi cái gì chứ.
“Ừm, em đoán đúng đúng rồi, tôi có dụng ý khác thật.” Dư Hàm nói, “Chờ lên đến đỉnh núi em sẽ biết thôi.”
“Thầy Dư, An Ninh, hai người đi mau mau lên đi!”
Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời ló ra, lại không quá nóng, thỉnh thoảng có một đợt gió thổi qua, thể xác và tinh thần đều sảng khoái.
Bọn họ leo lên đỉnh núi, hướng về một bên núi rừng mà thỏa thích hô to, tiếng vang to rõ ràng.
Lúc này đang là mùa thu, lá cây mang màu vàng kim, dưới ánh nắng chiếu xuống tán ra ánh sáng.
Lúc Dư Hàm thấy họ đang nghỉ ngơi thì vỗ tay một cái, cao giọng nói, “Bây giờ các em cảm thấy thế nào?”
“Mệt mỏi ạ.”
“Mệt đến không muốn động đậy luôn ạ.”
“Nhưng lại cũng cảm thấy thoải mái nữa ạ.”
“Thế là được rồi.” Dư Hàm cười, chỉ vào một bên, “Các em nhìn xem bên kia là gì?”
“Thành phố ạ.”
“Đúng vậy, là chỗ chúng ta sinh sống. Bây giờ nó đang bị chúng ta giẫm ở dưới chân. Là do chúng ta từng bước một đi lên đến nơi này, mặc dù trong đó ta đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, nhưng chúng ta đều đã đến được đây rồi.”
“Tôi muốn nói là, cả đời này của chúng ta rất dài, tranh tài chỉ là một bước trong con đường dài của chúng ta mà thôi. Vô luận ngày mai kết quả ra sao, tất cả mọi người đều không được tùy ý mà cảm thấy nhụt chí.”
Mấy người họ im lặng một lúc, sau đó nhao nhao vỗ tay nói được.
Tô An Ninh cũng vỗ tay theo, Dư Hàm thật sự là một vị thầy giáo rất có trách nhiệm.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Dư Hàm yêu cầu bọn họ mỗi người phải hát một bài hát. Đứng ở nơi đỉnh núi yên tĩnh này, càng dễ dàng tìm ra nhược điểm trong giọng hát của họ.
Lúc đi lên thì bừng bừng hứng thú, lúc đi xuống thì sống dở chết dở.
Chùa của núi Cột Cờ nằm ở một bên khác, mặc dù mệt nhưng hai cô gái kia vẫn muốn đi rút một lá thăm, phù hộ ngày mai tranh tài có thể qua được.
Mặc dù Tô An Ninh không tin những thứ này lắm, nhưng bọn họ đều đi nên cô cũng chỉ có thể đi theo.
Bên ngoài chùa có một tiểu hòa thượng đang quét rác, nhìn thấy bọn họ thì chắp tay nói một câu A Di Đà Phật.
Mấy người họ đáp lễ lại rồi đi vào chùa.
Mặc dù không phải ngày lễ quan trọng gì nhưng người tới đây du ngoạn cũng không ít. Vẫn muốn đi vào nên họ cũng che chắn đơn giản.
La Hi và Kỳ Khả muốn đi rút quẻ, hỏi Tô An Ninh có muốn đi hay không.
Tô An Ninh nghĩ mình cũng không có việc gì làm liền đi theo.
Đấng nam nhi thì ở bên ngoài.
Số người rút quẻ ở bên trong cũng không nhiều, bọn họ vừa đi vào đã có người gõ chuông giúp, sau đó rút thăm.
La Hi rút được một thăm thượng.
Kỳ Khả rút được một thăm trung.
Tô An Ninh rút được thăm thượng thượng.
Bên cạnh có một vị sư phụ già giải đoán thăm, Tô An Ninh chờ họ giải xong mới tiến về phía trước.
Vị sư già nhận thăm trong tay cô, sau đó hỏi, “Muốn hỏi cái gì?”
Tô An Ninh suy nghĩ một chút rồi nói, “Sự nghiệp ạ.”
Vị sư già nói, “Chỉ cần ngày thường ngày tích đức tốt, đồng thời chăm chỉ lại cần cù cố gắng, thông qua được kiểm tra thì sẽ được bước lên mây ngay thôi.”
“Cảm ơn ạ.” Tô An Ninh gật đầu, bỏ một tờ tiền vào chiếc bình trước mặt ông ấy.
Vị sư già gọi Tô An Ninh vốn đang định quay người đi, “Tiểu cô nương, chờ một chút, cô cho nhiều quá rồi, tôi lại tặng cô thêm một câu.”
“Người có duyên có phận đang ở ngay bên cạnh cô, phải nhớ lấy mà chú ý thật tốt, chớ có bỏ lỡ.”