Sân vườn của căn biệt thự này rất lớn, bên tường trồng cây đải Đường, hoa nở ra vô cùng đẹp đẽ.
Có một con đường được lát bằng đá cuội, thẳng hướng tới cửa lớn của căn biệt thự.
Tô An Ninh tiến lên, tảng đá hơi cấn chân, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Cô vừa đi đến cửa thì cánh cửa lớn đã được người bên trong mở ra.
Cố Thời Cảnh mặc một bộ quần áo thường ngày, áo thun màu trắng cùng với chiếc quần xám rộng rãi.
Mái tóc màu nâu nhạt được sửa sang lại cẩn thận, con ngươi lóe sáng, ngũ quan tuấn dật không nói nên lời.
Ngón tay trắng nõn thon dài của anh đặt lên trên tay cầm cửa, nhìn thấy cô thì khẽ cười.
“Em đến rồi.”
Tô An Ninh cũng nở nụ cười, “Vâng đến rồi ạ, chào thầy Cố.”
“Ừm, vào đi.” Cố Thời Cảnh tránh ra người sang một bên, để cho cô đi vào.
Tô An Ninh gật đầu, đi qua bên cạnh anh, ngửi được mùi hương nhàn nhạt của xà phòng.
Tô An Ninh nhìn sàn nhà sạch sẽ chỉn chu, đi lên một bước rồi lại ngừng lại, quay đầu hỏi Cố Thời Cảnh, “Thầy Cố, có dép đi trong nhà không ạ?”
Cố Thời Cảnh đóng cửa, gật đầu rồi đi đến cạnh tủ giày lấy ra một đôi dép lê màu hồng, phía trên là đôi tai thỏ rất đáng yêu, trắng nõn nà, vô cùng hợp với trái tim thiếu nữ.
Tô An Ninh chỉ vào đôi dép, cười nói, “Thầy Cố, trong nhà thầy còn có một đôi dép vừa tâm thiếu nữ thế này nữa ạ?”
Cố Thời Cảnh nhìn đôi dép trong tay, cười cười, “Chuẩn bị cho em đấy.”
“A” Cái này Tô An Ninh lại chưa từng nghĩ đến, “Cho tôi ạ?”
Ai ngờ Cố Thời Cảnh lại ngồi xổm người xuống, thấp giọng nói, “Nhấc chân lên nào.”
Đây là muốn giúp thay dép, cô nào có thể nhận nổi chứ*.
*Nguyên văn là 折煞, tức là không chịu được nổi, không dám nhận.
“Không cần, không cần đâu ạ.” Tô An Ninh vội vàng từ chối, cũng ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng ảnh, “Tự tôi đi là được rồi ạ.”
Cố Thời Cảnh gật đầu nhẹ một cái, cũng không quá cố chấp với việc này.
Tô An Ninh đổi dép, đi vào.
Phòng khách rất rộng rãi, trang trí vẫn đơn giản như thế, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày hay sử dụng ở trong nhà ra thì không thấy khác những thứ linh tinh khác.
Quả thật là phong cách giản lược của Cố Thời Cảnh, chỉ là như thế này thật ra lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cố Thời Cảnh lấy nước từ máy nước lọc, bưng một cốc nước ấm tới, “Uống chút nước trước đã.”
“Cảm ơn ạ.” Tô An Ninh cười nhận, thầm nghĩ thầy Cố lão sư còn biết quan tâm đến vậy nữa, đúng lúc cô đang khát nước.
Cố Thời Cảnh ngồi đối diện cô, thuận miệng hỏi, “Quay phim thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi ạ.” Tô An Ninh gật đầu, để cốc xuống, “Thầy Cố, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn sao ạ?”
“Có thể.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
Trên tầng hai của biệt thự có một căn phòng luyện tập rất lớn, bên trong trưng bày rất nhiều nhạc khí, dương cầm, dàn trống, đàn Cello, đàn violon, sáo, còn có đàn tranh, vân vân và mây mây.
Tô An Ninh đi đến trước chiếc đàn tranh, đưa tay sờ dây đàn, nó tản ra mùi thơm của chất gỗ, thanh tân đạm nhã*.
Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn anh, “Khi còn bé có học qua, nhưng mà bây giờ cũng quên gần hết rồi ạ.”
Khi còn bé cô học rất nhiều nhạc cụ, lại cũng rất lung tung, thi thoảng còn phải đi quay phim nên cũng dần từ bỏ rất nhiều thứ.
“Tôi dạy cho em.” Cố Thời Cảnh vòng qua cô, ngồi xuống bên trái, vỗ vỗ cái ghế bên người, “Ngồi đi.”
Tô An Ninh nhìn anh một lát rồi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tay của đặt trên dây đàn, đi theo động tác đàn của Cố Thời Cảnh.
“Nốt nhạc không đúng rồi, phải là thế này.” Cố Thời Cảnh dựa lại gần, cánh tay ôm lấy bả vai cô, bàn tay ấm áp khoan hậu cầm lấy tay cô, vừa giảng giải vừa đánh dây đàn.
Mùi thơm từ cơ thể thanh thanh nhàn nhạt lượn lờ, Tô An Ninh hoàn toàn không có tâm tư nào mà đi đánh đàn, ngay cả Cố Thời Cảnh nói cái gì cô cũng không nghe lọt dù chỉ một câu.
Hơi thở nóng ấm phả ra ở bên tai cô, hơi nóng nóng lại hơi ngứa một chút, cánh tai của cô không hiểu sao lại hồng lên.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ở gần người khác giới như thế, vì sao nhịp tim lại đập nhanh như thế này?
Cố Thời Cảnh nói nhỏ bên tai cô, “Hiểu không?”
Dây thần kinh của Tô An Ninh căng lên, gật đầu lung tung, ngón tay đánh bừa trên dây đàn.
“Phựt” một tiếng, dây đàn đứt mất.
Tô An Ninh “Au” một tiếng, thu tay lại, nhìn đoạn dây đàn bị đứt mất, vội vàng nói, ” Thầy Cố, tôi không cố ý đâu ạ, xin lỗi thầy.”
Cố Thời Cảnh không trả lời, nắm lấy ngón tay đang chảy máu của cô đặt vào trong miệng.
“Đừng.” Tô An Ninh không kịp ngăn cản, cảm giác được ngón tay của mình tê rần.
Cố Thời Cảnh hút máu ở ngón tay cô, lấy nước khử trùng rồi dán băng cá nhân lên vết thương cho cô, giúp cô xử lí ngón tay.
Cố Thời Cảnh dán băng lên miệng vết thương xong, cầm bàn tay của cô, hỏi cô, “Còn đau không?”
Tô An Ninh lắc đầu, không rõ vì sao Cố Thời Cảnh lại đối xử tốt với mình như.
Từ khi gặp nhau, Cố Thời Cảnh vẫn luôn giúp đỡ cô, trong tin đồn nói anh lạnh lùng cao ngạo, nhưng ở trước mặt cô thì lại giống anh trai lớn nhà bên hơn, mặc dù có khi sẽ giận dỗi với cô.
“Sao thầy lại đối xử tốt với tôi thế ạ?”
Cố Thời Cảnh nhìn cô, “Em không biết tôi đang theo đuổi em à?”
Tô An Ninh kinh ngạc hé miệng, “Theo đuổi… theo đuổi tôi ạ?”
Cố Thời Cảnh cười khẽ, “Xem ra biểu hiện của tôi không đủ rõ ràng nhỉ.”
Tô An Ninh sờ lỗ tai, cô đúng là không hề phát hiện ra Cố Thời Cảnh đang đuổi cô, bằng không cũng sẽ không có nhiều tiểu tâm tư như thế rồi.
Cố Thời Cảnh nắm lấy tay của cô, nghiêng thân sát lại phía trước, ghé rất gần rất gần với cô.
Cả người Tô An Ninh căng thẳng, nhìn gương mặt anh tuấn, còn có bờ môi đỏ đầy đặn của anh nữa, không dám động đậy lung tung.
Cố Thời Cảnh đặt một hôn xuống bờ môi bóng loáng của cô, nói nhỏ bên tai cô, “Thế này đã đủ rõ ràng chưa?”
*
Càng về sau thì áp lực được đi tiếp càng lớn hơn, ngoại trừ các thầy cô trong ban giám khảo ra thì có các nghệ sĩ chuyên nghiệp, còn có người xem ở hiện trường và cả trên mạng bỏ phiếu.
Việc đi hay ở của thí sinh hoàn toàn nằm trong bàn tay của người ta.
Trải qua sáu cuộc tranh tài, sô thí sinh còn lại càng ngày càng ít, chỉ còn bốn người.
Một tuần sau diễn ra trận tiếp theo, đào thải một người.
Rồi một tuần nữa thì là trận đấu người người mong đợi, trận chung kết quyết tái.
Đội của Dư Hàm chỉ còn Tô An Ninh, những người khác đã bị đào thải rời đi cả rồi.
Tô An Ninh đi xuống sân khấu, hẹn thời gian luyện tập vào ngày mai với Dư Hàm xong thì ra khỏi sân thi đấu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, hôm nay còn có mưa nhỏ.
Tô An Ninh sợ lạnh, khoác một cái áo khoác dài, áo khoác rất dày, chắn gió tốt.
Cô cầm dù che mưa bước đi, xe ở ven đường vang lên mấy tiếng, có tin nhắn nhắn đến điện thoại.
“Tôi đang đậu ở ven đường.”
Sau khi Tô An Ninh xem xong thì trực tiếp đi về hướng chiếc xe màu đen kia, người trong xe ra mở cửa cho tôi.
Cố Thời Cảnh nhận dù trong tay cô, “Đưa cho anh.”
Tô An Ninh buông ra, xoay người đi vào xe.
Trong xe có hơi ấm, một lúc sau cả người đã ấm rồi.
Cố Thời Cảnh cất dù xong rồi ngồi vào, cầm một bó hoa hồng hoa được đặt sẵn trong xe, “Chúc mừng em.”
“Cảm ơn ạ.” Tô An Ninh nhận lấy, nói một câu cảm ơn.
Hoa nở vô cùng đẹp, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Một tay Cố Thời Cảnh đặt trên tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, “Có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm nhé?”
“Được ạ.” Tô An Ninh gật gật đầu.
Cố Thời Cảnh ừ một tiếng, khởi động xe, rời đi.
Bên ngoài đang đổ mưa, cần gạt nước ở bên ngoài cửa kính của xe đung đưa trái phải, phát ra tiếng vang “xoạt xoạt”.
Trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.
Từ lần Cố Thời Cảnh cho cô thấy thái độ của anh xong, những lúc gặp Tô An Ninh anh sẽ không còn vẻ xa cách và khách sáo như trước nữa, suốt ngày chỉ lo làm càn.
Giống bây giờ vậy, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, tay của Cố Thời Cảnh vượt sang mà nắm chặt lấy tay cô, còn rất không thành thật xoa xoa.
Tô An Ninh giật một cái nhưng cũng không rút ra, nhìn đèn đỏ sắp hết rồi, nhịn không được nhắc nhở, “Thầy Cố, đèn xanh rồi, chăm chú lái xe đi ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, cười nhẹ, “Em gọi anh bằng gì đấy?”
“Thầy… Cố đó ạ.” Tô An Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Có phải nên đổi giọng rồi không?” Cố Thời Cảnh nắm lấy tay của cô không chịu buông.
Xe ở phía sau đang không ngừng ấn còi, thúc giục bọn họ lái xe đi.
Tô An Ninh há hốc mồm, nói, ” Thời… Cảnh.”
Cố Thời Cảnh hài lòng cười nhẹ một tiếng, trước khi buông ra còn bóp nhẹ tay cô một cái.
Anh thấp giọng nói, “Rất ngọt.”
Tô An Ninh đỏ mặt, “Cái gì rất ngọt ạ?”
“Giọng của em, tất cả mọi thứ thuộc về em, đều ngọt.”
Tô An Ninh bị anh trêu chọc khiến cho nhịp tim hơi đập loạn, vậy ra đây là cảm giác yêu đương nhỉ, trong tim tràn đầy sự ngọt ngào.
*
Xe dừng lại trước một hội quán tư nhân, nơi này bọn họ từng đến rồi, kể từ lúc ấy cũng đã trôi qua hai ba tháng.
Tô An Ninh nhìn Cố Thời Cảnh bên cạnh, có cảm giác không chân thật cho lắm. Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình yêu đương với Cố Thời Cảnh.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, tay Cố Thời Cảnh ôm lấy bả vai cô, cúi đầu ghé gần sát bên tai cô, “Nghĩ gì thế?”
“Không có gì ạ.” Tô An Ninh lắc đầu, đẩy anh, “Đi thôi ạ.”
Cố Thời Cảnh cười nhẹ, sóng vai cùng cô đi vào hội quán.
Phòng cũng là phòng trước kia, tất cả mọi thứ bên trong không thay đổi gì, sạch sẽ gọn gàng.
Hai người gọi đồ ăn xong thì thấy rất nhàm chán.
Cố Thời Cảnh mở màn hình chiếu trên tường lên, cầm điều khiển từ xa, nghiêng đầu hỏi cô, “Em muốn xem gì?”
Tô An Ninh nhìn màn hình chiếu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Có giải thi đấu ngôi sao ca nhạc của bảy năm trước không ạ?”
“Em muốn xem?” Cố Thời Cảnh nhướn mày.
“Vâng.” Tô An Ninh gật đầu, “Em muốn xem phong thái năm đó của thầy Cố ạ.”
Cố Thời Cảnh năm đó cũng thông qua chương trình ngôi sao ca nhạc mà xuất đạo, nghiền nát tất cả, một phát giành chức quán quân.
Cố Thời Cảnh tìm một lúc mới thấy được video ấy.
Tô An Ninh xem say sưa không dứt, không phát giác ra Cố Thời Cảnh tới gần. Chờ đến lúc nhận ra thì cả người cô đã đổ vào trong ngực Cố Thời Cảnh rồi.
Cô động đậy, Cố Thời Cảnh cúi đầu hỏi cô, “Sao thế?”
“Không có gì ạ.” Tô An Ninh lắc đầu, tìm một góc độ thoải mái dễ chịu nhất, cũng lười uốn qua uốn lại trong ngực anh.
Trên TV Cố Thời Cảnh đang hát, anh thời niên thiếu tuấn tú lại thanh tú, khuôn mặt mang theo vẻ non nớt, hoàn toàn không có dáng vẻ thành thục ổn định như bây giờ.
Nhưng đôi mắt ngời sáng thì vẫn y nguyên.
Tô An Ninh nghiêng đầu, cười nói, “Thầy Cố, anh biết không, lúc còn bé em đặc biệt thích nghe anh hát, lần nào cũng chờ thật sớm trước ti vi, ba em còn giáo huấn em mấy lần nữa đấy ạ.”
“Lúc còn bé à.” Con mắt Cố Thời Cảnh híp híp lại, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, mắt đen lóe sáng, bờ môi óng ánh, tú sắc khả xan*.
*Tú sắc khả xan 秀色可餐: chỉ người con gái tư sắc mỹ lệ xinh đẹp mê người.
Tô An Ninh “A” một tiếng, vội vàng nói, “Ngại quá đi, nói sai nói sai đấy ạ. Không phải là lúc còn bé, mà là lúc tuổi em hãy còn đang nhỏ ấy.”
“Muộn rồi.” Cố Thời Cảnh cúi đầu hôn lên môi cô, từ nông tới sâu, tinh tế mà gặm cắn bờ môi cô.