Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 3: Quay phim



Trang điểm xong, Tô An Ninh vào trường quay phim, ở bên kia nữ số một đang diễn với nam số hai.

Cô đứng ở một bên nhìn một lúc, Tô Triết Hoa hô lên, “Cut, nghỉ ngơi mười phút.”

Giải tán rồi, cô mới đi đến, “Đạo diễn.”

Lúc ở đoàn làm phim, vì để tránh hiềm nghi thì Tô An Ninh sẽ không gọi Tô Triết Hoa bằng ba nữa.

Tô Triết Hoa đang ngồi xem lại đoạn phim vừa quay, nghe được thì quay đầu lại, thấy là Tô An Ninh thì cười một cái, “An Ninh đến rồi à, lão Lâm đưa con* đến?”

*Như mọi người đã biết thì bên Trung thì có hai ngôi ta – ngươi, nên mặc dù bản dịch mình dịch là con nhưng cũng không ai biết mối quan hệ của hai ba con nhà này đâu nha.

“Vâng.” Tô An Ninh gật đầu, “Chú Lâm nói tối nay tìm ba uống rượu.”

“Được, ba biết rồi.” Tô Triết Hoa gật đầu, nói với cô, “An Ninh, lát nữa đến lượt của con thì đừng căng thẳng quá nhé.”

Tô An Ninh đáp lại, “Không căng thẳng đâu ạ.”

Phó đạo diễn cầm đồ đi đến, cười nói với Tô An Ninh, “An Ninh à.”

“Chào Phó đạo diễn ạ.” Tô An Ninh cười với ông.

Thấy hai người họ bận rộn, Tô An Ninh liền rời đi.

Nhìn vẻ mặt của Tô Triết Hoa, xem ra là vẫn chưa biết chuyện trên mạng kia rồi.

Vốn cô còn muốn nói cho ông biết, nhưng rồi lại sợ ảnh hưởng đến tâm tình của ông, thôi thì chờ quay phim xong xuôi rồi nói vậy.

Trước kia trên hot search đều là những lời khen ngợi, không nghiêm trọng giống như lần này, ảnh hưởng đến cả danh dự của cô.

Cô không kí hợp đồng với công ty nào cả, nên cũng không có người đại diện để ra mặt giải quyết hộ cô những chuyện này.

Đa phần đều do Tô Triết Hoa đứng ra giải quyết.

Ba cô không muốn cô kí kết với công ty truyền hình điện ảnh sớm quá, mà nguyên nhân tự bản thân cô cũng không kí kết là vì cô thích ca hát hơn là diễn xuất.

Lúc lên đại học, cô và ông đã từng vì chuyện theo chuyên ngành nào mà cãi nhau ầm ĩ, vẫn là mẹ cô đứng giữa giảng hòa.

Cuối cùng cũng như cô mong muốn, báo chuyên ngành thanh nhạc.

Mà ba cô vẫn chưa từng từ bỏ vun trồng mầm mống là cô đây, thường thường khi không tìm thấy diễn viên nào thích hợp với vai diễn trong kịch bản thì ông đều sẽ kéo cô vào đoàn làm phim, rất muốn làm cho cô thay đổi chủ ý.

Cô vẫn luôn giữ vững tín niệm của bản thân, mặc kệ Tô Triết Hoa có giày vò thế nào đi chăng nữa, cô đều xem âm nhạc là hàng đầu.

Trước mặt có người đứng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Chu Tử Kiều, vai nam hai trong phim.

Cô và anh ta ở trong phim có đoạn đối thoại với nhau.

Sắc mặt của anh ta rất ôn hòa, “An Ninh, chúng ta thử diễn tập trước đi.”

“Được.” Tô An Ninh gật đầu.

Trong bộ phim này Tô An Ninh tiếp xúc với Chu Tử Kiều nhiều nhất, trong kịch bản Tô An Ninh sẽ theo đuổi anh ta.

Vai diễn của Tô An Ninh là vai chi nữ (con gái) của Thừa tướng Lam Linh Nhi, tính tình ngay thẳng, cố chấp, vốn là một nữ nhân nhà giàu không buồn không lo, lại bởi vì một lòng muốn báo thù cho cha mẹ của nhân vật trong giang hồ Triệu Việt mà cuối cùng vì cản một đao cho anh ta rồi chết.

Mặc dù thời gian Lam Linh Nhi xuất hiện trong phim không dài, nhưng tình cảm trong nhân vật của cô rất mạnh mẽ, tính cách lại mua vui, dù có chết đi thì cũng sẽ có người nhớ kĩ cô.

Tô Triết Hoa vẫn là thiên vị Tô An Ninh, để cho phần lớn nhân vật cô diễn là mang tính cách mua vui, để cho người ta có ấn tượng sâu đậm với nhân vật.

Đối thoại một lượt, về mọi phương diện biểu hiện cũng không tồi lắm.

Dịch Y Y cũng cầm kịch bản lại gần, đầu nghếch lên tận trời, tư thái ngạo mạn, “Tôi cũng muốn đối thoại thử.”

Sau đó, trong kịch bản này Dịch Y Y cũng lên mặt trận, đầu tiên là chỉ có Tô An Ninh và Chu Tử Kiểu diễn với nhau, Dịch Y Y nửa đường xen vào giữa.

Nói thật, Tô An Ninh rất không muốn diễn tập với cô ta, cô ta nhìn kịch bản rồi mà lời vẫn đọc sai cho được, thật sự chẳng hiểu lúc lên lớp cô ta làm cái gì nữa luôn.

Đối một lần, Tô An Ninh cũng nhịn thôi, nhưng đến lần thứ hai thì cô ta sống chết cũng không chịu đổi, tiếp tục đọc sai lời thoại, càng khiến cô câm nín hơn chính là, Dịch Y Y cướp cả lời thoại của cô.

Nhẫn nại của Tô An Ninh với cô ta đã đến cực hạn, gõ bàn một cái ngắt lời Dịch Y Y, “Dịch tiểu thư này, xin hỏi mắt cô có đang nhìn lời thoại không thế? Câu thoại vừa rồi là câu của tôi đấy.”

Dịch Y Y trừng mắt nhìn cô, “Ở trên cũng không đánh dấu lại lời thoại của cô, sao mà tôi biết được chứ.”

Dịch Y Y không học diễn xuất, cô ta đến đoàn làm phim cũng chỉ là vì Phương Hành Chu mà thôi. Bình thường đều bận chăm chú ngắm Phương Hành Chu, nào có thời gian mà lãng phí thời gian nghiên cứu kịch bản chứ.

Lời thoại của hai người họ chồng lần lượt lên nhau, đối thoại giữa nhân vật và nhân vật đều chung một chỗ, không tô bút nhớ thì đúng là sẽ đọc sai.

“Đánh dấu lại rồi sẽ không à?” Sắc mặt của Tô An Ninh không tốt, “Nếu tâm tư của cô đặt ở trên vai diễn thì cô sẽ không mắc thêm lỗi nữa.”

“Tô An Ninh, cô dựa vào cái gì mà quản tôi?!” Dịch Y Y xù lông.

Chu Tử Kiều sợ hai người họ muốn đánh nhau, ho một cái, nói, “Được rồi, hai cô có thể mỗi người ít đi một câu được không? Lát nữa là là phải quay rồi, muốn kết thúc công việc sớm chút thì không nên ồn ào nữa.”

Chu Tử Kiểu cũng là một minh tinh đang hot, có hơn ngàn vạn fan hâm mộ, hai người vẫn phải cho anh ta mặt mũi, không nói thêm gì nữa.

Phó đạo diễn gọi họ lại để quay phim, cả ba gật đầu.

Cảnh đầu, Tô An Ninh và Chu Tử Kiều ở bên hồ đối thoại với nhau, Lam Linh Nhi thổ lộ với Triệu Việt.

Bảng clapperboard dập xuống báo hiệu*, phần diễn bắt đầu.

*Cảnh quay được bắt đầu khi đạo diễn hô “diễn” và bảng clapperboard dập xuống báo hiệu, trên bảng clapperboard có ghi số hiệu cảnh phim, số lần thực hiện cảnh đó, ngày tháng, tên phim và đạo diễn. Bảng này có vai trò quan trọng trong việc xác định sự đồng bộ của hình ảnh và âm thanh, đặc biệt là các âm thanh tạo thêm bên ngoài. Cảnh quay kết thúc khi đạo diễn hô “cắt”. Đạo diễn sẽ là người quyết định cảnh đó có phải quay lại hay không, thường thì một cảnh quay phải thực hiện nhiều lần để đạo diễn có thể lựa chọn được cảnh tốt nhất (nguồn wikipedia).

Từ nhỏ Tô An Ninh đã diễn phim của Tô Triết Hoa rồi nên kĩ năng diễn xuất của cô rất tốt.

Còn Chu Tử Kiều cũng đã xuất đạo (ra mắt) năm năm rồi, kĩ năng diễn cũng tốt, khi hai người diễn chung thì rất có cảm giác.

Nhưng mà sau khi Dịch Y Y xuất hiện thì tình cảnh ngày càng trở nên xấu hổ, bầu không khí bị phá vỡ hoàn toàn.

NG, Tô Triết Hoa trầm mặt mà nói, “Y Y, An Ninh không phải tình địch của cô, con bé là bạn của cô, cô đừng có mà dùng cái vẻ đối địch đó nhìn con bé nữa.”

“Được rồi, quay lần nữa.”

“Đội ngũ chuẩn bị, bắt đầu!”

Lần này biểu hiện của Dịch Y Y đã tém lại bớt rồi, rốt cuộc cũng đọc đúng lời thoại, cộng thêm việc có Chu Tử Kiều và Tô An Ninh trợ giúp cho, lần này miễn cưỡng mà thông qua.

Tô Triết Hoa hô, “Cut, qua!” Lúc ấy tất cả mọi người đều thở ra một hơi.

Chu Tử Kiều gật đầu với hai người họ rồi rời khỏi trường quay phim.

Hôm nay Tô An Ninh chỉ quay đúng một cảnh này, quay xong thì cũng kết thúc.

Cô thay quần áo, vốn định đi đến cửa hàng nào đó mua quần áo mặc thì Tô Triết Hoa gọi điện thoại đến, bảo cô đến phòng nghỉ ngơi gặp ông.

Cô đẩy cửa vào phòng, bên trong ngoài có Tô Triết Hoa thì còn Phương Hành Chu nữa.

Tô An Ninh liếc anh ta một cái, đi đến trước mặt Tô Triết Hoa gọi ba.

Sắc mặt Tô Triết Hoa rất xấu, “Chuyện trên mạng là như thế nào hả?”

Nghe ông hỏi như thế, hẳn là đã biết chuyện kia rồi.

Tô An Ninh không biểu cảm, “Con cũng không biết ạ.”

Cô thực sự không làm gì khiến cho người ta hiểu lầm mà, trên mạng tung ra tin cô là les, cô cũng phiền lòng lắm đấy chứ.

“Không biết thật à, thế là ai nói không có hứng thú với nam sinh thế? Lại còn thân mật ở bên nữ sinh khác thế này nữa.” Phương Hành Chu mở điện thoại bật một đoạn video ra cho cô xem.

Đó là vào ngày hôm qua khi cô đang từ chối nam sinh tỏ tình với mình, vô ý nói ra một câu thôi, ai ngờ sẽ bị người ta hiểu lầm chứ.

“Em chỉ tùy tiện nói thôi, ai biết người ta lại nhàm chán như thế, còn làm thành một đoạn video tung lên mạng.” Tô An Ninh nói xong, liếc xéo anh ta một cái, lập tức tránh sang một bên, cách anh ta xa xa ra.

“Ài, An Ninh, sao em lại còn tức giận thế?” Phương Hành Chu thấy cô như thế, hơi buồn bực lại gần cô, “Anh không cố ý mà, em đừng giận.”

“Anh đi ra đi, em không muốn nói chuyện với anh.” Tô An Ninh nhìn thấy Phương Hành Chu lại nhớ đến con mèo nhỏ đã mất, không có thái độ gì tốt với anh ta.

“An Ninh, đừng có mà quấy.” Tô Triết Hoa trầm mặt nói, “Tiểu Chu, hôm nay chú còn phải quay phim, chuyện của An Ninh cháu hỗ trợ giải quyết nhé.”

Sắc mặt Tô An Ninh không tốt tẹo nào, để Phương Hành Chu giúp cô làm sáng rõ mọi chuyện, cô chỉ sợ lại càng thêm hỏng bét.

Cô nói, “Ba, chuyện này còn không đồng ý cho anh ta giúp, liên quan đến danh dự của con nên con không yên tâm để anh ta làm đâu.”

Trong trí nhớ của cô, Phương Hành Chu ngoại trừ việc nghịch ngợm ra thì làm cái gì cũng không được.

“Năng lực của Tiểu Chu ba biết, chuyện này trừ cậu ấy ra thì không còn ai có thể làm tốt được cả.” Tô Triết Hoa nhìn Phương Hành Chu, “Tiểu Chu, vất vả cho cháu rồi.”

“Không sao ạ, chú Tô, chú cứ yên tâm, cháu sẽ không để cho người khác tùy ý nói xấu An Ninh đâu ạ.” Phương Hành Chu nghiêm túc cam đoan.

“Được.” Tô Triết Hoa hài lòng gật đầu.

Tô An Ninh cứ thế bị ngó lơ.

*

Năng lực làm việc của Phương Hành Chu phải nói là rất tốt, đến buổi tối các Weibo nói Tô An Ninh là les đã bị xóa bỏ hết, mặc dù cũng còn một vài nhưng không ảnh hưởng lớn lắm.

Còn tìm được của phóng viên nói lên Weibo nữa, để cho anh ta công khai xin lỗi với Tô An Ninh. Vị phóng viên kia ở trên Weibo nói rằng mình rất áy náy, nói rằng mình không mà nói có, ở đây mà xin lỗi với Tô An Ninh.

Tô An Ninh cũng đăng bài trên Weibo nói rằng xu hướng giới tính của mình rất bình thường.

Fan hâm mộ rất nhiệt tình để lại bình luận bên dưới Weibo.

Trong lúc nhất thời, việc liên quan đến xu hướng giới tính của Tô An Ninh đứng đầu bảng trên Weibo.

Trên bàn ăn của khách sạn, Tô Triết Hoa khen ngợi Phương Hành Chu, “Tiểu Chu à, hôm nay cháu xử lí chuyện này tốt lắm, năng lực đúng là càng ngày càng giỏi. Mấy lão già như bọn chú không sánh kịp được nữa rồi.”

Phương Hành Chu dĩ nhiên không hàm hồ mà nhận lời khen, “Chú Tô, chú quá khen rồi ạ.” Anh ta ngừng một lúc, “Chỉ là so với người nào đó thì cháu đúng là ưu tú hơn thật.”

Nói xong anh ta chớp chớp mắt với Tô An Ninh. Tô An Ninh nói “stop” một tiếng rồi cầm dĩa đâm vào miếng bít tết.

Lâm Huy cười nói, “Lão Tô, anh đừng khen thằng nhóc này, thằng nhóc này sẽ kiêu căng tự mãn đấy.”

“Ba, ở bên ngoài mà mắng con hình như không hay lắm đâu nhé.” Phương Hành Chu không vui.

Tô Triết Hoa cười nói, “Lão Lâm, Tiểu Chu đứa nhỏ này sẽ không như anh nói đâu, tôi rất xem trọng thằng bé này.”

“Vẫn là ánh mắt của chú Tô tốt.” Phương Hành Chu hài lòng cười.

Tô Triết nhìn Tô An Ninh đang cúi đầu không nói một câu, nói: “An Ninh, Tiểu Chu giúp con giải quyết chuyện này, còn không cảm ơn thằng bé một câu à?”

Tô An Ninh bị nhắc tên dừng tay thôi chọc miếng bít tết, ngẩng đầu nhìn Tô Triết Hoa rồi sau đó quay về hướng Phương Hành Chu, rất không có thành ý nói cảm ơn một câu.

Mặc dù cô rất không muốn nói chuyện với Phương Hành Chu, nhưng dù gì Lâm Huy cũng đang ở đây, cô cũng không thể tùy hứng như thế được.

Tô Triết đối với thái độ tùy ý của cô rất không hài lòng, định mở miệng nói gì đó.

Lâm Huy mở miệng nói, “Khó được lúc tập trung lại ăn một bữa cơm, cũng không cần nói mấy lời khách sáo như thế. An Ninh, tiểu tử Hành Chu này mà dám bắt nạt cháu thì cứ nói cho chú, chú sẽ giúp cháu đánh nó.”

“Dạ, cảm ơn chú Lâm.” Tô An Ninh gật đầu cười nói.

Ăn cơm xong, Lâm Huy và Tô Triết Hoa đều có việc cần đi, để cho hai người họ về nghỉ ngơi trước.

Lâm Huy bảo Phương Hành Chu đưa Tô An Ninh về, Tô An Ninh rất không muốn nhận, nhưng rồi nghĩ lại thì thấy mình còn phải đi đến mấy cửa hàng mua quần áo nữa, đưa anh ta theo giúp việc cầm đồ cho cô cũng không tệ lắm.

Ra khỏi khách sạn, Tô An Ninh nói với anh ta, “Đi shopping với em.”

Sắc mặt Phương Hành Chu vui mừng, “Rốt cuộc em cũng chịu thứ lỗi cho anh rồi.”

“Xem biểu hiện của anh đã.” Tô An Ninh cầm túi xách, rời đi trước.

Phương Hành Chu theo sau cô, tìm chủ để nói chuyện phiếm.

Trên đường đi, Phương Hành Chu liến thoắng không ngừng.

Tô An Ninh im lặng liếc anh ta một cái. Không thể hiểu được mấy lời ca ngợi trên mạng dành cho anh ta đến từ đâu nữa, cái gì mà công tử thế vô song*, rõ ràng là một kẻ lắm lời.

*Công tử thế vô song: ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai,

Tô An Ninh mua mấy bộ quần áo, từ đầu đến chân, cũng có khoảng mười cái túi.

Quãng đường từ cửa hàng đến khách sạn không quá dài, cũng đủ giày vò Phương Hành Chu đến chết rồi.

Lúc đứng chờ thang máy, Tô An Ninh thấy anh ta mệt đến nỗi thở hồng hộc, nghĩ mình có phải hơi quá đáng không, rồi gỡ hai chiếc túi trên cổ anh ta xuống.

Phương Hành Chu nghiêng đầu nhìn cô, “An Ninh, em không cần đụng tay chân đâu, anh cầm được mà.”

“Đi đường cứ lung la lung lay, em sợ anh làm rơi hết đồ mất.” Tô An Ninh miệng một đằng lòng một nẻo.

“An Ninh, em tốt quá.” Phương Hành Chu vô cùng mong chờ, “Có phải em chịu tha lỗi cho anh rồi không?”

“Bớt đi.” Tô An Ninh lườm anh ta một cái, “Em chỉ tạm thời tha thứ cho anh thôi.”

Thang máy vừa vặn mở ra, hai người bước vào.

Dịch Y Y đến chậm một bước, nhìn hai người họ đi vào thang máy, đứng tại chỗ dậm chân.

“Tô An Ninh đúng là quá đáng, thế mà dám bắt nạt anh Hành Chu!”

Hết chương 3.
editor: mình hơi phân vân xưng hô của An Ninh với Hành Chu, để em – anh hay để tôi – anh nhỉ? để tôi – anh thì có phải hơi xa lạ quá rồi không ;-; vì coi hai nhà xem ra là vô cùng thân thiết mà, có lẽ hai bạn trẻ này còn là thanh mai trúc mã nữa, vì từ bé An Ninh đã hay ở nhà chú Lâm rồi ;-;

phân vân quá nên tạm thời cứ để em – anh vì mối quan hệ lâu năm rồi của hai bạn trẻ. nếu các bạn có ý kiến nhớ để lại nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.