Tô An Ninh đi ra từ quán trà, đi một đoạn đường thì đột nhiên mưa to trút xuống, hạt mưa nặng trĩu rơi đầy.
Cô không đem theo dù, đành tìm một chỗ để nghỉ chân rồi đứng đấy.
Đợi một hồi, mưa lại càng to hơn.
Một làn gió lạnh thổi qua, cô hắt xì một cái, còn chưa hết cảm lạnh lại gặp phải trận gió lạnh thế này, tối về lại phải uống thuốc rồi.
Đáng nhẽ không nên sợ phiền phức mà không đem theo dù.
Cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, phía dưới là váy, hoàn toàn không thể ngăn được gió lạnh, hai tay chà xát lên cánh tay muốn tạo một chút ấm áp cho mình.
Xung quanh không có bóng người nào, cũng không có chiếc xe nào, cô chỉ có thể đợi mưa tạnh mà thôi.
Cách đó không xa có một người đàn ông mặc tây trang tiến lại gần, Tô An Ninh nhìn qua một cái rồi cũng không để ý, ai ngờ anh ta lại đi về hướng cô.
“Tiểu thư Tô An Ninh sao?”
Tô An Ninh lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông, “Chúng ta không quen biết, đúng chứ?”
“Vâng, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau.” Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, lộ ra một nụ cười thân thiện, “Chiếc dù này đưa cho cô, cô rẽ phải đi ra kia sẽ có thể bắt được xe.”
“Vậy anh thì sao?” Tô An Ninh hỏi.
Trận mưa này cũng không nhỏ, nếu đội mưa thì sẽ cảm lạnh mất.
Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của cô, nụ cười càng sâu hơn chút nữa, “Không sao.”
Anh ta nhét dù vào trong tay cô, để lại một câu “Sau này gặp lại” rồi rời đi.
Tô An Ninh nhìn bóng hình anh ta biến mất trong cơn mưa, quên cả nói cảm ơn luôn rồi.
Có dù, Tô An Ninh kéo vali đi ra nơi ngõ nhỏ, đứng ven đường bắt một chiếc xe về trường.
Đến buổi tối, cô quả thực bị sốt một chút, nhìn thứ gì cũng thấy mơ hồ.
Uống thuốc rồi, cô lên giường đi nghỉ.
Cô không đi bệnh viện, uống thuốc mấy ngày trời, cũng khá khẩm hơn chút.
Tưởng Hủ Hủ thấy cô ốm mấy ngày liền, cũng gầy đi rồi, nhất định đòi kéo cô ra ngoài ăn cơm, nói phải bồi bổ thật tốt cho cô mới được.
Tô An Ninh ăn gì cũng luôn rất tùy tâm sở dục*, hai người thương lượng xong, đến nhà hàng Tây để ăn bít tết.
*Tùy tâm sở dục: thích gì thì làm, tùy theo ý mình.
Tưởng Hủ Hủ mời khách, nói muốn cảm ơn Tô An Ninh đã giúp cô ấy lấy được chữ kí của Phương Hành Chu.
Tô An Ninh nhéo cánh tay của Tưởng Hủ Hủ, mặt mày bình tĩnh nói, “Cho nên nói ra thì cậu mới tớ ăn cơm là vì Phương Hành Chu.”
“Không, tuyệt đối không có.” Tưởng Hủ Hủ giơ hai tay lên cam đoan, “Tiểu ca ca Phương Hành Chu nào có tri kỷ như tiểu tỷ tỷ Tô An Ninh được chứ, tớ vẫn luôn xếp cậu ở vị trí thứ nhất mà.”
“Thôi đi.” Tô An Ninh buồn cười lườm cô ấy một cái.
*
Trung Thu và ngày Quốc Khánh ở gần nhau nên hết thảy có đến mười ngày nghỉ.
Trước ngày nghỉ, cô giáo của họ đem theo một tin tức tốt đến, “Tất cả im lặng một chút nào, tôi có việc muốn thông báo.”
Cả lớp vốn đang ồn ào từ từ yên tĩnh lại.
“Chắc hẳn ai cũng biết cứ ba năm một lần thi Tinh Quang sẽ tổ chức một cuộc tranh tài giành cho ngôi sao ca nhạc rồi, nên tôi cũng không nói nhiều nữa. Năm nay Tinh Quang tổ chức vào tháng mười, thời gian báo danh là ba ngày.
“Phiếu báo danh nằm ở chỗ tôi, ai muốn tham gia thì lên lấy, trước khi tan học thì giao cho lớp trưởng.”
Cô giáo vừa dứt lên, trong lớp nổ tung lên, thảo luận liên hồi về vấn đề cuộc so tài dành cho ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang.
Rất nhiều người tham gia báo danh tranh tài, Tô An Ninh và những người khác đều tiến lên nhận phiếu.
Cô giáo đưa phiếu báo danh cho Tô An Ninh, cười với cô, “An Ninh, tôi rất xem trọng em đấy, cố lên nhé.”
“Cảm ơn cô Tạ ạ.” Tô An Ninh cười một cái với cô ấy.
Điền phiếu báo danh xong nộp lại cho lớp trưởng, cũng vừa đúng lúc tan học.
Cô giáo tuyên bố chính thức nghỉ.
Các bạn học cùng lớp tập trung lại một chỗ để bàn nhau xem đi chơi ở đâu.
Tô An Ninh không tham gia, thu dọn đồ của mình xong thì đeo cặp ra khỏi phòng học.
Lúc ra cửa gặp phải Triệu Thiến, cô ta cười cười nhìn thoáng qua Tô An Ninh rồi quay người đi vào phòng học.
Nụ cười kia khiến cho Tô An Ninh có cảm giác chẳng tốt đẹp gì, chỉ là Triệu Thiến vẫn luôn ghét cô nên cô cũng chẳng để ý làm gì.
Triệu Thiến dừng lại trước mặt lớp trưởng Lục Hạo, trên mặt cười tươi, dịu dàng nói, “Lớp trưởng, ở ngoài có người tìm cậu đấy, nói có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Ai tìm tôi?” Tay của Lục Hạo đang sắp xếp lại phiếu báo danh chợt dừng lại.
Triệu Thiến nhìn cậu ta, nói: “Là một nữ sinh rất xinh đẹp.”
“Thật à?” Lục Hạo hơi do dự, “Nhưng mà tôi còn phải sắp xếp phiếu báo danh đưa đến văn phòng.”
“Đưa cho tôi đi, lớp trưởng, cậu cứ đi việc của cậu đi.” Triệu Thiến cam đoan với cậu ta, “Tôi giúp cậu sắp xếp cho, nhất định không sai sót gì đâu.”
“Vậy được rồi, cảm ơn nhé.” Lục Hạo gật đầu, cầm điện thoại ra khỏi phòng học.
Triệu Thiến thấy cậu ta ra khỏi phòng học, bắt đầu lật đống phiếu báo danh lên. Ở giữa đống phiếu tìm thấy phiếu báo danh của Tô An Ninh, cô ta nhìn một cái rồi nhếch môi cười.
Ở cửa có tiếng động truyền đến, Triệu Thiến cuống quýt cất phiếu báo danh vào trong túi áo, sắp xếp lại đống phiếu báo danh kia.
Lục Hạo lại gần, cau mày nhìn Triệu Thiến, “Cậu chắc chắn là có người tôi à? Sao tôi không thấy ai cả?”
“Chắc là tôi nghe lầm rồi.” Triệu Thiến nở nụ cười, đưa phiếu báo danh cho cậu ta, “Lớp trưởng, tôi sắp xếp xong hết rồi, cậu trực tiếp đưa đến văn phòng là được.”
“Ừm, cảm ơn.” Lục Hạo nhận lấy rồi cầm cặp đi ra phòng học.
Sau đó Triệu Thiến cũng đi ra ngoài, ở bên ngoài trường xé nát phiếu báo danh kia, ném vào trong thùng rác.
“Tô An Ninh, để tôi xem cô tham gia cuộc thi kiểu gì.”
*
Một ngày Trung Thu này, Tô An Ninh một mình trải qua ngày này. Buổi sáng tự tỉnh ngủ, sau khi rửa mặt thì yên vị trên ghế sofa ở phòng khách sáng tác lời bài hát, chuẩn bị cho việc tranh tài.
Tới gần trưa cô hơi đói bụng, tìm thấy trong tủ lạnh một ít hoa quả, làm món salad hoa quả, đặt lên bàn, một mặt vừa viết lời bài hát vừa ăn ăn.
Viết đến trưa, chỉ viết ra được vài chữ, rất đáng thương.
Viết đi viết lại, trên mặt đất đã ném đầy những cục giấy rồi.
Mắt thấy hơi khô một chút, cô nằm trên ghế sofa một lúc lâu, điện thoại bỗng vang lên, một lúc sau cô mới nhận.
“Alo, Phương Tiểu Chu, có việc gì à?”
Cô và Phương Tiểu Chu cùng nhau lớn lên, từ bé đã bị anh ta bắt nạt không ít. Phương Hành Chu khi còn bé rất nghịch ngợm phá phách, mà cô thì lại là một cô bé ngoan ngoãn, bị bắt nạt cũng không dám nói gì.
Đến cùng vẫn là Lâm Huy phát hiện ra cô khóc, cô mới ấp a ấp úng nói rằng Phương Hành Chu cầm con chuột dọa dẫm mình. Hôm đó Phương Hành Chu bị Lâm Huy cầm chổi đánh cho một trận, nằm dài trên giường cả một ngày trời.
Từ đấy cô xoay người trở thành chị đại, Phương Hành Chu không dám bắt nạt cô nữa.
Vì những năm bị anh ta dọa đến khóc òa lên như thế, cô quyết định gọi anh ta là Phương Tiểu Chu.
“Đã dậy chưa thế? Mở cửa cho anh nào.” Phương Hành Chu lớn giọng nói.
“Cái gì? Mở cửa cái gì cơ?” Nhất thời Tô An Ninh vẫn chưa phản ứng kịp.
“Anh đang đứng trước cửa nhà em, mau ra mở cửa cho anh nào.” Phương Hành Chu lặp lại lần nữa.
Tô An Ninh lúc này mới phản ứng được, “Chờ em chút.”
Cúp điện thoại, Tô An Ninh rời ghế sofa ra ngoài cửa, từ mắt mèo* nhìn thấy hai người đứng ở bên ngoài, trong ngực ôm một đống đồ.
*Mắt mèo là chiếc lỗ nhỏ nhỏ trên cánh cửa để người trong nhà nhìn ra bên ngoài cửa.
Tô An Ninh mở cửa ra, Phương Hành Chu ôm đống đồ đi vào, “Chậm quá đi mất, làm anh mệt chết mà.”
“Không phải anh đang quay phim à? Sao lại về rồi?” Hôm qua Tô An Ninh gọi điện cho Tô Triết Hoa, ông còn nói vẫn chưa xong, còn phải quay phim.
Ai mà biết được Phương Hành Chu lại đột ngột trở về thế này.
“Biểu hiện của anh tốt nên chú Tô cho anh nghỉ ba ngày.” Phương Hành Chu chỉ huy trợ lí theo sau lưng, “A Tài, cậu đem đồ đặt vào trong nhà bếp nhé, vali thì đặt ở phòng khách, xong rồi thì cậu có thể về nhà nghỉ ngơi.”
“Được ạ, anh Chu.” Trợ lí A Tài cầm một đống đồ, hai tay hai ba cái túi, còn đẩy một chiếc vali nữa.
Tô An Ninh nhìn vali của anh ta, sau khi anh ta từ phòng bếp đi ra thì mở miệng hỏi, “Phương Tiểu Chu, chỉ có ba ngày thôi mà sao anh mang cái vali to thế về làm gì chứ, không cần thiết.”
“Không phải là vì anh muốn cải trang à? Anh khẳng định cùng lắm chuẩn bị hai bộ quần áo.” Phương Hành Chu đẩy vali lên trên tầng, “Chờ chút rồi nói sau, anh đi thay quần áo đã.”
Tô An Ninh thấy anh ta đi lên, xoay người đi vào phòng bếp.
Phương Hành Chu mua rất nhiều đồ ăn để nấu, A Tài thì đang nhét đồ vào trong tủ lạnh.
Tô An Ninh gọi cậu ta, “A Tài, cậu về trước đi, ở đây cứ giao cho tôi là được rồi.”
A Tài nhìn thấy Tô An Ninh, cười chào hỏi cô một tiếng, “Chào chị Ninh.” Đưa tay nhét một đống sữa tươi vào trong tủ lạnh, cậu ta cười nói, “Không sao đâu ạ, em làm xong rất nhanh thôi.”
“Vậy cũng được.” Tô An Ninh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Phương Hành Chu thay quần áo ở nhà xong xuống phòng khách, thấy không có ai liên đi vào phòng bếp.
A Tài đã sắp xếp đồ xong xuôi, nhìn thấy Phương Hành Chu thì nói, “Anh Chu, vậy em đi trước nhé. Chị Ninh, hẹn gặp lại ạ.”
“Ừm, trên đường đi nhớ chậm chút.” Phương Hành Chu gật đầu.
Tô An Ninh dựa vào cửa, phất tay, “Hẹn gặp lại.”
Sau khi A Tài đi rồi, Phương Hành Chu đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm, nhìn thấy đống dụng cụ nấu ăn bám bụi, vô cùng bất đắc dĩ.
“An Ninh, từ trước đến nay em ở nhà không nấu cơm à? Vậy em ăn cái gì?”
“Thức ăn ngoài, hoa quả, đồ ăn vặt.” Tô An Ninh điểm qua từng cái.
Phương Hành Chu nhướn mày, trách móc: “Đấy đều là thực phẩm rác hết, sau này em ăn ít lại đi. Dù sao cũng là nhân vật của công chúng mà sao em không có ý tứ gì cả thế.”
“Em không có nhiều em gái yêu thích như anh, không cần vì vóc dáng mà phải vật lộn.” Tô An Ninh dù cho nói vậy nhưng mà vẫn rất khống chế dáng người của mình, ăn nhiều thì càng phải vận động nhiều hơn.
Cho nên nhiều năm như thế mà dáng người cô vẫn giữ được rất tốt.
“Anh không nói chuyện dáng người nhé, mà đang nói chuyện sức khỏe, em đừng có mà lảng sang chuyện khác.” Phương Hành Chu vẫn rất hiểu cô, mỗi lần nói đến chuyện của cô cô đều sẽ chuyển hết lên đầu anh.
“Được rồi, anh đừng nói nữa, em biết rồi. Không phải muốn nấu cơm à, em sắp chết đói rồi đây, làm mau mau lên.” Tô An Ninh dựa vào cạnh cửa, “Em đi nghỉ chút đây, anh làm xong nhớ gọi em đấy.”
Ngồi ở trên ghế sofa, Tô An Ninh có thể nghe thấy rất rõ âm thanh “lạch cạch” không ngừng truyền ra từ phòng bếp.
Cô ngồi lướt điện thoại, cũng không đi xem xem. Mãi đến khi Phương Hành Chu xé họng gọi cô, cô mới ung dung đi vào phòng bếp.
“Sao thế?”
“Nhanh nhanh giúp anh băng vết thương lại nào.” Phương Hành Chu giục cô.
Tô An Ninh khoanh tay nhìn anh ta, ở trên ngón tay chảy ra một ít máu, “Anh chảy máu rồi, thật giỏi quá.”
“Ra đây em bôi thuốc cho anh.”
Phương Hành Chu ấn lấy ngón tay đi theo sau lưng cô.
Tô An Ninh lấy trong ngăn tủ phòng khách ra hộp thuốc, đặt lên trên bàn mở nắp ra, lấy nước thuốc ra rửa vết thương cho anh ta.
“Đau, em nhẹ chút.” Phương Hành Chu nhướn mày.
“Đừng lộn xộn.” Tô An Ninh nắm lấy tay anh ta, động tác vẫn nhẹ đi một chút.
Ngón trỏ của tay trái bị cắt một vết, hơi sâu, Tô An Ninh băng lại một cách đơn giản cho anh ta.
“Anh đừng làm nữa, em gọi thức ăn ở ngoài.” Tô An Ninh đề nghị.
“Không được, cơm nước anh nấu gần xong cả rồi.” Phương Hành Chu từ chối, nhìn cô, chậm rãi cười lên một cái.
Tô An Ninh nhìn thế nào cũng thấy là không có ý tốt.
Quả nhiên, anh ta nói, “Như vậy nhé, anh dạy em làm.”
Tô An Ninh nghe thấy, chỉ muốn giẫm hai cái lên cái mặt đẹp trai kia của anh ta.