Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 51: Tình địch lên sân khấu



Đây là một cốt truyện có bối cảnh tương đối hoành tráng, quá trình vô cùng phức tạp khúc chiết.

Trên đại lục ở một thế giới khác, tồn tại các loại chủng tộc khác nhau như con người, động vật và thực vật. Giữa không trung từng đàn chim lớn sải cánh bay lượn, trên mặt đất thú khổng lồ chạy trốn dung nham phun trào, ngay đến loài trâu đời đời bị con người áp bức, nay sau khi trải qua tu hành đặc biệt cũng có thể dùng một bàn tay dễ dàng phá hủy cả tòa thành.

Nhân vật chính trong câu chuyện xuất thân từ tiểu khuyển tộc yếu ớt, nguyên hình là một con đại hắc cẩu bẩn thỉu. Bởi vì cơ duyên xảo hợp, hắn có được thân thể con người, cũng từng bước tu luyện mạnh mẽ hơn, bảo vệ chủng tộc.

Dọc theo quá trình đánh quái thăng cắp, đại hắc cẩu chiếm được lòng trung thành của đồng bọn — một nam tinh linh thích ăn ngon, tóc xoăn, tính cách gà mẹ; một nữ nhân bạo lực rất thích nghiên cứu thảo dược cùng với một con tiểu hắc cẩu làm sủng vật, kỹ năng là đột nhiên biến ra thành hình dạng chó có cánh.

Đương nhiên, muốn làm nên một câu chuyện kì huyễn thành công, vì để trợ giúp cho nam chính vĩ đại trưởng thành, một vài nhân vật phối hợp không thể thiếu là yếu tố rất quan trọng. Ví dụ như lão sư bác học hiền lành, thường nói ra những câu giàu tính triết lý; vài kẻ từng là đối thủ của nam chính, sau đó lại bị khuyển cách mị lực của nam chính chinh phục; hoặc nhân vật phản diện cam tâm tình nguyện làm viên đá lọt đường trên con đường thành công của nam chính; Lại ví dụ tiếp, chẳng hạn là một kẻ thần cách hóa, đối thủ kiêm dẫn dắt số mệnh nam chính, tục xưng nhân vật phản diện boss.

Nhân vật boss này quan trọng vô cùng, y nửa chính nửa tà, thường xuyên dùng gương mặt băng sơn lạnh lùng mà tuấn mỹ để đối diện với màn ảnh, sau đó lại cao cao tại thượng đứng trên đỉnh núi cao chót vót, dùng ánh mắt u buồn nhìn xuống thế giới rực lửa bên dưới — tựa hồ tất cả tai họa kia không phải do hắn gây ra.

Đây là nhân vật đóng vai trò dẫn dắt nam chính bước từng bước một trên con đường trở nên mạnh mẽ, là động lực cùng mục tiêu của nam chính, là tấm gương để nam chính phấn đấu; dưới sự nhào nặn của biên kịch, nhân vật này đã bị thần cách hóa, hoàn mỹ lãnh khốc không chút tỳ vết, ung dung đứng ở phía chân trời nhìn xuống đoàn người nam chính thống khổ giãy dụa.

Y là đối thủ định mệnh của nam chính, là boss cuối, là kẻ khiến nam chính một lòng căm hận y, muốn lật đổ y đánh bại y, rồi cũng vì y mà nỗ lực điên cuồng vượt qua hết thảy khó khăn gian khổ.

Nhưng đến cuối cùng, khi kết thúc phần bốn, thời điểm nam chính rốt cuộc có thể tự tay giết chết đối thủ này, nhìn thân ảnh người kia suy yếu lung lay trong giông tố, nam chính đột nhiên chảy xuống dòng nước mắt bi thương.

Suốt bộ phim dài mười tiếng gồm bốn phần, anh bạn boss gây xúc động lòng người này tổng cộng chỉ xuất hiện được có trên dưới hai mươi phút, trong đó ba phần đầu bất quá được năm phút, phần cuối cùng xuất hiện mười lăm phút, còn lại đa số đều là hồi ức xen kẽ.

Thế nhưng…mỗi phân cảnh nhân vật boss xuất hiện đều là cảnh chế tác đặc biệt, hình ảnh yêu cầu cực kỳ hoàn mỹ, từng chút từng chút đặc tả gương mặt, hậu kỳ xa hoa kỹ xảo hoành tráng; đối với từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt diễn viên yêu cầu năng lực khống chế rất cao.

……

Đoàn Hàn Chi chưa bao giờ đóng phim. Tuy y là đạo diễn phi thường thành công, nhiệt tình yêu thương công việc của mình, tôn trọng nghệ thuật biểu diễn, nhưng không biết vì cái gì, y chính là đối với diễn viên ôm một loại thành kiến sâu nặng.

Y tôn trọng, thậm chí hết lòng quý mến lớp diễn viên thế hệ trước, y cũng dốc sức khai quật lẫn bồi dưỡng người mới, nhưng y trước sau luôn đối với cái nghề diễn viên này có thành kiến sâu nặng. Y từng nhiều lần không chút e dè công khai đánh giá: “Những kẻ đó căn bản đều không biết diễn xuất, chỉ biết bán bộ mặt thôi.” Hoặc là: “Tất cả bọn họ đều lăn ra từ trên giường. Anh hỏi tôi ai diễn tốt nhất? Tôi không biết. Bất quá nếu đi quay phim AV, bọn họ mỗi người đều là cao thủ!”

Vệ Hồng từng ủy khuất bày tỏ: “Hàn Chi, anh có thể hay không không cần quơ đũa cả nắm? Tôi cũng là diễn viên đã học hỏi mấy năm mới ra nghề nha.”

Đoàn Hàn Chi lười biếng đưa tay xoắn xoắn mấy sợi lông đại cẩu cẩu: “Cậu không phải từ trên giường tôi lăn ra sao, hử?”

Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng Vệ Hồng vẫn cảm thấy trái tim trung khuyển yếu ớt của mình đã bị tổn thương: “Hàn Chi anh không thể nói trắng ra như vậy. Ít nhất tôi… tôi cho tới bây giờ chưa từng đi quay phim AV.”

Đoàn Hàn Chi nở nụ cười, ngón tay xinh đẹp thon dài nhẹ nhàng búng lên trán đại cẩu cẩu: “Cảnh tình cảm của cậu và lão tử trên giường tối hôm qua, nếu không phải phim AV, vậy chẳng lẽ là phim tuyên truyền giáo dục thanh thiếu niên sao?”

Vệ Hồng gâu một tiếng, liều mạng ôm mặt, một bên chùi chùi dòng nước miếng tuôn ra như thác cao ba nghìn mét, một bên hấp tấp che giấu cái mặt mo đỏ bừng của mình.

Tuy thái độ đối với Vệ Hồng có chút khác biệt, nhưng Đoàn Hàn Chi rốt cuộc vẫn không thể nào vừa mắt với diễn viên, nhất là diễn viên trẻ thời nay. Mỗi khi có ngôi sao xinh đẹp nào khen lấy lòng y: “Ngoại hình đạo diễn Đoàn thật đẹp, may mắn là đạo diễn Đoàn không đi đóng phim, bằng không chúng tôi làm gì có cơm ăn~~”, Đoàn Hàn Chi luôn luôn không chút nể tình mà châm chọc: “Tôi cần gì phải theo các người tranh nhau đi làm kỹ nữ?”

Cho nên khi Đoàn Hàn Chi biết phía nhà đầu tư bên nước Mỹ yêu cầu y diễn vai nhân vật phản diện boss, y chỉ cảm thấy vừa hết sức vớ vẩn vừa buồn cười.

Đoàn Hàn Chi khi nào thì thiếu lời mời đóng phim? Khi nào thì phải ủy khuất bản thân đến mức tự mình chạy đi đóng phim? Nếu diễn viên thật sự diễn không tốt, y có thể lộ chút bản lĩnh, đây gọi là chỉ giáo, gọi là rất hân hạnh được đón tiếp; Nhưng tự mình diễn xuất, cho dù chỉ là hai mươi phút, cũng là hạ thấp giá trị của Đoàn Hàn Chi rồi.

“Nói với nhà đầu tư bên kia, tôi là đạo diễn, yêu cầu của tôi cao hơn yêu cầu của diễn viên rất nhiều. Chỉ hai mươi phút thôi, qua khu phố làng chơi ở New York tùy tiện chọn ra vài con gà cũng diễn được, chưa kể còn diễn hay hơn đám diễn viên lăn ra từ trên giường. –Cho nên, đừng có hạ giá tôi như thế.”

Sau khi thản nhiên hồi đáp lời mời đến từ New York, Đoàn Hàn Chi hời hợt cúp điện thoại.

Chưa đến mười giây sau, điện thoại một lần nữa đổ chuông. Nữ siêu nhân giày cao gót Hellen võ nghệ cao cường không cần bàn cãi ở đầu dây bên kia nhanh nhẹn nói: “Đạo diễn Đoàn, nam chính do nhà đầu tư bên Mỹ tiến cử đã đáp máy bay tới đây, nghe nói xách theo hai vali hành lý rất lớn, nhồi trong đó rất nhiều DVD bìa cứng toàn bộ tác phẩm từ xưa tới nay của ngài… ngoài ra còn có những bài báo kinh điển hiếm hoi, những tin tức trên báo, ảnh chụp, hồi ký có ký tên vân vân,…”

“Tôi không phải đã nói bộ phim này không cần hắn, chúng ta đã có nam chính rồi ư?”

“Nhà đầu tư bên Mỹ thật sự gây áp lực cho Quan tổng rất lớn.” Hellen dừng một chút, “Hay phải nói là…gây áp lực cho công ty giải trí Minh Hoa rất lớn. Công ty giải trí Minh Hoa là công ty độc lập, không thuộc về tập đoàn Quan gia, chỉ dựa vào khả năng chống đỡ có hạn của một mình Quan tổng, rất khó chống cự lại từng đợt trùng kích do tập đoàn đầu tư đánh tới…”

“Vậy hắn còn quay phim làm gì?”

Hellen sửng sốt. Thanh âm trầm thấp hoa lệ của Đoàn Hàn Chi lại lạnh nhạt vang lên: “Nếu đã không thể đầu tư độc lập, như vậy có khác gì phải chịu đựng trùng kích của phe đầu tư, nếu thế hắn còn quay bộ phim đã định trước không thu được thành phẩm làm gì?”

“…” Hellen nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Anyway…” Đoàn Hàn Chi thay đổi đề tài, ngữ khí trở nên nghiêm túc, không mang theo nửa điểm cảm xúc: “Cô ra sân bay đón tiểu hài tử người Mĩ kia một chút, nhân tiện đặt vé máy bay cho hắn trở về, bảo hắn không cần đến gặp tôi. Tôi xem kịch bản rồi, nhân vật này tôi không muốn dùng người ngoại quốc. Nếu nhà đầu tư bên Mỹ có ý kiến, bảo bọn họ trực tiếp đến tìm tôi. Tôi là đạo diễn.”

Hellen đổ mồ hôi lạnh: “Bên phía nhà đầu tư đã cung cấp ba phó đạo diễn, việc lựa chọn diễn viên họ muốn sử dụng cách bỏ phiếu. Chuyện này đã viết rõ trong hợp đồng giữa Quan tổng và nhà đầu tư, không thể tùy tiện…”

“Lão tử mới là đạo diễn.” Đoàn Hàn Chi ngạo mạn nói, “Tôi kệ xác phó đạo diễn là ai, không nghe lời tất cả đi chết hết đi.”

Hellen há hốc mồm, trong điện thoại truyền đến từng đợt tiếng “Tít– Tít–” khô khốc.

Đoàn Hàn Chi cúp máy.

*****

Hai hôm nay, Vệ Hồng có việc phải về nhà một chuyến, nghe nói cha hắn ở quê nhà bị cao huyết áp, muốn đáp máy bay trở về cũng mất cả tuần. Quan Phong một bên bận rộn chuyện của Quan gia, một bên bắt tay vào việc thuê người xây dựng thành trì kì huyễn cần thiết trong phim, đủ mọi vấn đề phức tạp khó khăn, nhất thời cũng không đào đâu ra thời gian để đối phó với chuyện lựa chọn diễn viên.

Dựa theo hợp đồng với nhà đầu tư bên nước Mỹ, thành phần nhân viên chủ yếu của đoàn phim đã được quyết định. Biên kịch cơ bản tôn trọng ý tưởng cùng kịch bản của Quan Phong, quay phim chụp ảnh do nhà đầu tư bỏ vốn; Về vấn đề đạo diễn, vốn dĩ Đoàn Hàn Chi đã lăn lộn nhiều năm ở Hollywood, tên tuổi không cần bình luận, cho nên nhà đầu tư lập tức đành cam chịu quyền chọn diễn viên thuộc về đạo diễn.

Nhưng riêng chuyện phó đạo diễn, nhà đầu tư kiên quyết không chấp nhận để Đoàn Hàn Chi lãnh đạo hết đoàn phim, từ công ty bên Mỹ chọn ra ba phó đạo diễn, đóng gói gởi đến Trung Quốc. Thời đại học, ba phó đạo diễn này từng chọn môn tự chọn là những phim ngắn kinh điển của Đoàn Hàn Chi, nay lần đầu tiên gặp người thật, cả đám thở cũng không dám thở mạnh, tây trang cà-vạt giày da láng coóng, chỉ hận không thể khiến từng sợi lông sợi tóc trên người đều trơn nhẵn sáng bóng, giống như tiểu bạch thỏ ngày đầu tiên đi làm ra mắt ông chủ.

Đoàn Hàn Chi vốn dĩ còn có điểm bất mẫn khi nhà đầu tư bên Mỹ tự tiện sắp xếp, nhưng sau khi gặp ba gã người nước ngoài đáng thương ấy, lại cùng bọn họ hàn huyên vài câu — Đoàn Hàn Chi giáo huấn, bọn họ nghe; Đoàn Hàn Chi nói bye bye, bọn họ quỳ gối cung tiễn — y cũng xem như miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình có thêm ba trợ thủ da trắng. Thái giám thì không cần phân biệt biên giới, cho dù có đôi mắt xanh biếc cùng một cái đầu lông vàng đi nữa, vẫn không thay đổi được sự kính sợ, khiêm tốn lễ phép trong tim…

Hết thảy vấn đề đều được xử lý gọn gàng, chỉ còn một chuyện duy nhất cứ giằng co mãi — đó là nam nhân vật chính.

Đoàn Hàn Chi kiên quyết sử dụng người châu Á làm chủ đạo, hoàn toàn không thể chấp nhận người da trắng xuất hiện trong phim; Y thậm chí nhượng bộ, đồng ý tiến hành cuộc tuyển chọn diễn viên trên quy mô lớn, nhưng bất luận như thế nào, cũng không chịu nhận nam chính do nhà đầu tư bên Mỹ lựa chọn.

Chưa kể, y còn cự tuyệt luôn việc liếc mắt nhìn cậu trai trẻ kia một cái, cả ngày đứng trong phim trường, chỉ đạo nhóm công nhân chuẩn bị mọi việc trước khi bấm máy.

Đầu hạ, thời tiết dần trở nên nóng bức, mặt trời ban trưa cơ hồ nóng tới mức tưởng như có ý định đem con người ta đi nướng. Đến chập tối, sắc trời lại đột nhiên trở nên âm u, không khí chứa đầy hơi nước ẩm thấp, là dấu hiệu của một trận mưa to đang chuẩn bị trút xuống.

“Nhân viên ngoại cảnh, không được hoảng hốt, khỏi cần bật đèn lên! Hôm nay tới đây thôi.” Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, hung hăng bực bội mở toang hai cúc áo sơ-mi, “Tất cả giải tán, trên đường nhớ lái xe cẩn thận, sắp mưa tới nơi rồi.”

Đám công nhân như ong vỡ tổ, mau chóng thu lại chân máy, dây điện ở góc tường đặt lung tung trên mặt đất… Dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể nhìn ra khung cảnh đã được nhân viên đạo cụ chỉnh sửa hai lần, cơ bản đã hình thành xong ý tưởng hùng vĩ tráng lệ của nó. Khung cảnh này sau khi trải qua xử lý chu đáo, sẽ ở trên màn ảnh biểu hiện ra hiệu quả chân thật không khác chi bình thường. Còn nếu giai đoạn hậu kỳ chế tác tốt, công phu, muốn giống y như cung điện cũng có khả năng.

Trợ lý cùng nhân viên ngoại cảnh từ bên ngoài vội vàng chạy vào, một tay mở dù ra che, một tay đón lấy sổ bút ký của Đoàn Hàn Chi: “Đạo diễn Đoàn, xe đến rồi, đang ở bên ngoài chờ ngài.”

Đoàn Hàn Chi gật đầu, khép kịch bản lại, đứng lên.

Đúng lúc này, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng sấm trầm đục liên hồi, tựa như toàn bộ phía chân trời đều ầm ầm chấn động. Rồi ào một tiếng, mưa to tầm tả trút xuống, trong phút chốc cả đất trời đều bị màn nước bao phủ.

Đoàn Hàn Chi đẩy nhân viên ngoại cảnh ra, trợ lý lập tức bung dù che lên đỉnh đầu y. Bọn họ đứng trên bậc thang, đang định đi xuống, đột nhiên Đoàn Hàn Chi ngừng bước chân.

Một người trẻ tuổi đứng dưới bậc thang trong màn mưa, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm, mái tóc đen nhuộm lẫn sợi vàng sợi đỏ bị nước mưa thấm ướt, dán chặt vào khuôn mặt. Từ làn da trắng cùng sống mũi cao thẳng, có thể thấy được hắn mang một phần huyết thống phương Tây, nhưng đôi mắt vẫn màu đen, rõ ràng là đặc điểm của con lai.

Hắn mặc áo da màu đen và quần jean bó sát, rõ ràng muốn dùng cơn mưa để tăng thêm hiệu ứng lại biến thành ướt như chuột lột. Đoàn Hàn Chi đứng trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống, hờ hững liếc mắt nhìn người trẻ tuổi một cái, sau đó quay đầu hỏi trợ lý: “Hắn là ai vậy?”

“Này, này…” Trợ lý có chút xấu hổ.

Cậu trai trẻ con lai nhếch môi nở nụ cười. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Hàn Chi, không chút để ý nước mưa đang đập thẳng vào mặt vào người mình, từ dưới cằm tạo thành ngấn nước, tí tách từng giọt rơi xuống.

“Đạo diễn Đoàn Hàn Chi, tôi tên Eisenach, là nam chính trong bộ phim mới nhất của ngài.” Cậu trai trẻ tha thiết vươn tay ra, đáy mắt lóe lên tia xúc động, thậm chí là cuồng nhiệt, “Tôi kính trọng lẫn tha thiết yêu thương ngài giống như là yêu đôi mắt của mình vậy — đạo diễn Đoàn Hàn Chi, ngài có thể cho tôi một cơ hội không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.