Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 53: Người của lão tử



Mưa vẫn rơi như trút nước.

Cả nhà đã ăn cơm tối xong, Vệ mẫu đứng trong phòng bếp thu dọn bát đũa, đệ đệ lên lầu, nấu cháo điện thoại cùng bạn gái.

Ngoài cửa sổ, từng lớp nước nối liền thành một mảnh, sắc trời giống như cái nồi đen khổng lồ úp trên đỉnh đầu mọi người.

[Tin tức trong ngày: Sáu giờ tối ngày 23, đường xx thành phố B xảy ra vụ đấu súng kinh hoàng. Theo như cảnh sát xác nhận, người bị hại là Quan Phong, chủ tịch tập đoàn giải trí Quan thị nổi tiếng. Người bị hại đang ngồi trong tiệm cà phê thì lọt vào vụ đấu súng. Theo cảnh sát dự đoán, hung thủ từ nóc tòa nhà đối diện sử dụng súng trường bắn tỉa M16 bắn liên tiếp hai phát đạn, toàn bộ đều trúng mục tiêu. Người bị hại trước mắt đang cấp cứu ở bệnh viện…]

Quan Phong? Bị bắn?

Bàn tay Vệ Hồng run lên một chút, vội vàng ném điều khiển từ xa của TV đi, xoay người tìm di động, chuẩn bị gọi cho Đoàn Hàn Chi.

Không ngờ vừa cầm đến di động, Vệ phụ liền ho khan một tiếng, từ phòng bếp chậm rãi thong thả bước ra.

“Gì thế?”

Vệ Hồng qua loa đáp: “Gọi điện thoại.” Vệ phụ cả đời là giáo viên, thái độ làm người vô cùng nghiêm túc, hai anh em trong nhà đều có điểm sợ ông.

“Gọi cho ai?”

“Gọi cho… một người bạn.”

Vệ phụ không nói thêm gì nữa, chỉ ra sô-pha ngoài phòng khách ngồi xuống, ra vẻ không thèm để ý, lỗ tai dán chặt vào chiếc TV. Vệ Hồng đổ mồ hôi lạnh, mau chóng ôm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh, len lén gọi cho Đoàn Hàn Chi.

Đoàn Hàn Chi giống như đang chờ điện thoại của hắn. Vừa mới nhấc máy, lập tức đã truyền đến thanh âm: “Alo, Vệ Hồng?”

“Hàn Chi, tôi mới xem TV.” Vệ Hồng nhìn về hướng phòng khách, cố gắng hạ giọng xuống tối đa, “Quan Phong bị bắn? Sao lại thế này? Tình hình tốt hay không, có nguy hiểm tính mạng không?”

Tín hiệu điện thoại ở đầu dây bên kia cũng không tốt lắm, có thể do trời mưa. Thanh âm của Đoàn Hàn Chi có chút hỗn loạn, một lúc sau mới miễn cưỡng nghe được y nói: “…Đã chuyển vào phòng ICU rồi, vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Nếu cậu không có việc gì thì trở về sớm một chút, thành phố B hơi loạn…”

Lo lắng của Vệ Hồng trong phút chốc giống thủy triều, toàn bộ ập lên người hắn: “Hơi loạn là ý gì!? Hàn Chi, anh không sao chứ? Anh an toàn chứ? Có điều tra được là ai làm hay không, có thể hay không–”

Một nỗi bất an đột ngột trào lên khiến Vệ Hồng miễn cưỡng đem lời sắp nói nuốt vào trong bụng.

Đoàn Hàn Chi không phải họ Quan, nhưng Quan Phong và Đoàn Hàn Chi ngồi chung con thuyền, chuyện này ai nấy đều biết rõ. Ám sát Quan Phong là súng trường bắn tỉa M16, trong nước rất khó tìm được. Nói không chừng muốn xuống tay trên đầu hắn là kẻ thù do hắn rước lấy ở nước ngoài.

Như vậy kẻ thù này, có thể hay không có liên quan với Đoàn Hàn Chi? Có thể hay không Đoàn Hàn Chi cũng bị hạ độc thủ…

Ba mươi năm trước trong cuộc đời Đoàn Hàn Chi, Vệ Hồng căn bản không được tham dự chút nào… Cho dù là hiện tại, hắn cũng không thật sự hiểu rõ về bạn bè của Đoàn Hàn Chi trong giới nghệ thuật, hoàn toàn không biết Đoàn Hàn Chi từng gặp gỡ ai, từng có loại bạn bè gì, đắc tội với loại kẻ thù gì.

Trước đây, hắn chưa bao giờ muốn cố gắng đến cùng theo đuổi vấn đề này, hắn biết rõ đối với chính mình mà nói, Đoàn Hàn Chi là người thứ nhất, và cũng là người duy nhất… Nhưng đối với Đoàn Hàn Chi mà nói, có khả năng cho đến nay, hắn chỉ là người qua đường. Nếu như vẫn cố liều chết tra xét những mối quan hệ của Đoàn Hàn Chi, Vệ Hồng nhất định tươi sống uống dấm chua đến chết. Cho nên, hắn chẳng bao giờ hỏi qua mấy chuyện tình lung tung lộn xộn của Đoàn Hàn Chi trước khi hắn bò lên giường y, hắn chỉ quan tâm Đoàn Hàn Chi hiện tại, cùng với tương lai hai người bọn họ.

Trước khi xảy ra chuyện Quan Phong bị bắn, hắn vẫn nghĩ làm như vậy là vô cùng chính xác. Thế nhưng khi hắn ở một mình dưới cơn mưa đêm xối xả âm trầm, nghe đầu dây bên kia truyền đến thanh âm mơ hồ xen lẫn tạp âm của Đoàn Hàn Chi, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại hoảng hốt khó có thể ức chế.

Thật giống như hắn đột nhiên phát hiện, hạnh phúc của mình không vững chắc như thế –Chỉ cần một âm mưu, một viên đạn, là có thể tùy ý đem thứ quan trọng nhất của hắn cướp đi.

“Hàn Chi, ngày mai tôi đặt vé máy bay trở về. À không, đêm nay tôi lập tức gọi điện, sáng mai bay chuyến sớm nhất.” Thanh âm của Vệ Hồng có chút run rẩy, tuy rằng hắn đã tận lực khống chế, nhưng cuối cùng vẫn toát ra sợ hãi: “Đêm nay anh đừng đi đâu hết, ở trong nhà, sáng mai tôi đến.”

Đoàn Hàn Chi mẫn cảm sửng sốt: “Cậu khẩn trương như vậy làm gì!? Xảy ra chuyện gì sao?” Kế tiếp, y lại nghĩ ra chuyện gì đó, nói “Cậu trở về sớm một chút cũng tốt. Quan Phong nằm trong phòng ICU, công ty giải trí Minh Hoa trên cơ bản chỉ còn lại mình tôi, rất nhiều chuyện bề bộn làm không xuể, cậu trở về giúp tôi cũng được.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Vệ Hồng dừng một chút, lại nhịn không được gọi khẽ một tiếng: “Hàn Chi…”

Đoàn Hàn Chi lơ đãng hừ một tiếng.

Trong phòng vệ sinh tối om, ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm từng giọt mưa rơi vào cánh cửa thủy tinh. Phút chốc, hắn cảm thấy chính mình như đã trở về chiếc ghế sô-pha mềm mại ấm áp rộng lớn trong phòng ngủ… Đoàn Hàn Chi nằm nghiêng, tựa lên người hắn nhắm mắt, hắn nhẹ giọng đọc sách cho Đoàn Hàn Chi nghe. Mặc kệ thế giới bên ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ, xa hoa đồi trụy thế nào, tất cả mọi thứ của hắn đều thuộc về một người duy nhất. Người kia là sinh mệnh của hắn, là tình yêu của hắn, là tất cả của hắn.

Vệ Hồng nhịn không được, dịu dàng nói: “…Tôi yêu anh.”

Đoàn Hàn Chi dừng một chút, trả lời: “Ừ, tôi biết.”

Vệ Hồng sửng sốt, trong lòng bất tri bất giác giống như lưu truyền một dòng điện nhỏ, tê dại ngứa ngáy, theo xương cốt từng chút từng chút một sinh ra, chỉ thoáng chốc đã tràn ngập cơ thể. Chỉ một câu đơn giản “Tôi biết” kia, thế nhưng lại khiến cho Vệ Hồng cảm thấy trái tim rung động, tựa như hơi thở của Đoàn Hàn Chi thông qua điện thoại xuất hiện ngay trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay ra liền có thể dễ dàng chạm đến.

Trong lúc hắn vẫn còn không biết nên nói gì, Đoàn Hàn Chi đã cúp máy.

Vệ Hồng cầm di động, đứng yên trong không gian nhỏ hẹp u ám một chút, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, sau rất lâu, hắn mới cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút.

Hắn hít sâu một hơi, mở cửa ra, lại đột nhiên đứng hình không nhúc nhích.

Ngoài hành lang trước cửa phòng vệ sinh, Vệ phụ đang đứng đờ ra, vẻ mặt âm trầm như mưa bão chuẩn bị kéo đến.

“Cha…” Vệ Hồng chột dạ kêu một tiếng.

“Con gọi điện cho ai? Hàn Chi? Đoàn Hàn Chi?” Vệ phụ dĩ nhiên không phải tên ngốc, “Các người rốt cuộc có quan hệ gì?”

*****

Thời điểm Quan Duệ rời khỏi bệnh viện, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Quan Phong đang nằm trong phòng ICU lần cuối. Nàng chưa bao giờ phát hiện người anh uy phong nghiêm túc, lạnh lùng vô tình thế nhưng lại gầy yếu đến mức này, trên mặt không có nửa điểm hồng hào của người sống, hai mắt gắt gao nhắm lại, giống như còn mang theo chút thống khổ chưa dứt.

Hắn suy yếu mà tái nhợt như vậy, chỉ một biến chứng tùy tiện đều có thể lấy mạng hắn.

Có khả năng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi nam nhân quan trọng nhất, không thể mất đi nhất cuộc đời nàng.

Thoáng chốc, Quan Duệ không thể chịu đựng nổi, nước mắt tràn ra khỏi bờ mi. Đôi mắt tiệp thật dài được nàng vẽ kỹ giống như hồ điệp vỗ cánh, lộ ra giọt nước mắt trong suốt. Con ngươi đen tuyền điểm chút đỏ hồng, vừa thảm hại vừa chua xót.

Nàng không nên như vậy. Hiện tại, nàng là người nắm giữ quyền lực tối cao trong Quan gia, là mẹ của đại tiểu thư Quan gia, là người người đứng sau, toàn lực chống đỡ cho Quan Phong.

Xin anh hãy sống… Thời điểm bước vào xe, Quan Duệ vẫn thì thào trong lòng.

Anh hai, cầu xin anh hãy sống…

……

Chiếc Bentley đen dừng lại trước cửa một căn biệt viện của Quan gia. Quan Duệ xuống xe, thời tiết có chút lạnh lẽo, Hellen cầm áo khoác đen đưa cho nàng mặc thêm, lại bị nàng kiên quyết phất tay vẫy lui.

Giày cao gót của Quan Duệ trên mặt đất phát ra thanh âm bén nhọn như xuyên thẳng vào tim. Bọn họ đi qua cửa lớn biệt viện, bước vào gian phòng nhỏ trong nhà chính.

Louis bị còng tay vào ghế đã một ngày một đêm chưa được uống giọt nước nào. Nhưng hắn vẫn ngồi yên, cũng không có dấu hiệu gì gọi là tiêu hao thể lực, thần trí ngược lại còn hết sức thanh tỉnh. Thấy Quan Duệ bước vào, hắn lập tức mỉm cười, nụ cười kia hàm chứa một chút ý tứ căm hận không nói nên lời.

Quan Duệ cau lại hàng mi tinh tế.

Từ lần đầu tiên gặp Louis, nàng liền cảm thấy nam nhân anh tuấn trẻ tuổi này luôn nhìn nàng bằng ánh mắt không hề có chút tốt đẹp. Tuy là hắn che giấu rất giỏi, nhìn kiểu nào cũng là tên tiểu tử người Mỹ bất cần đời, nhưng bằng trực trác của nàng — trực giác của một người phụ nữ có quyền lực tối cao, nàng có thể cảm nhận được Louis kỳ thật không có thiện ý với nàng.

Hơn nữa, địch ý này, gần như chỉ nhắm vào một mình nàng.

Louis thường xuyên đi theo bên cạnh Quan Phong, cho dù công ty không cho phép, hắn cũng sẽ mau chóng hoàn thành công việc, sau đó lợi dụng thời gian cá nhân, một lần lại một lần mặt dày mày dạn ngồi xổm bên chân Quan Phong. Từ khi hắn ký hợp đồng với Quan thị, cơ hội nhìn thấy Quan Duệ rất hiếm hoi, nhưng cứ mỗi lần gặp, hắn đều dành cho Quan Duệ một loại cảm giác che giấu đầy khoa trương cố ý.

“Cậu rốt cuộc đã biểu hiện ra sự chán ghét dành cho tôi ư!?” Quan Duệ kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Louis, tư thái hết sức tao nhã, “Đây là lần đầu tiên đấy.”

Nét cười lạnh lùng của Louis càng thêm sâu đậm: “Tôi vốn chẳng ưa cô bao nhiêu, nữ nhân.”

“Đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi.” Quan Duệ đột nhiên thay đổi, gằn từng chữ nhằm thẳng vào Louis: “Thành thành thật nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc là loại người nào? Cùng chuyện Phong ca bị ám sát rốt cuộc có quan hệ gì? Chưa hết, cậu cùng tên Eisenach kia đều đến từ hãng phim Santa Fe Whirlpool, các người rốt cuộc có quan hệ gì?”

Louis trừng mắt nhìn Quan Duệ, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Eisenach là em trai tôi.”

Quan Duệ đột nhiên nhớ tới họ của Louis — Ruisider, bắt đầu bằng chữ R, cùng với chữ cái đầu trong phần họ được Eisenach công bố với báo giới giống y hệt nhau. Nghệ sĩ ra nghề đều thay tên đổi họ, nếu cố tình giấu diếm, quả thật rất khó phát hiện giữa hai người có mối quan hệ thân thít.

“Người muốn giết Phong ca là Eisenach?”

“…Không phải.”

Quan Duệ có chút nôn nóng: “Vậy là ai?”

Louis nhìn chằm chằm gương mặt Quan Duệ cả nửa ngày, trong gian phòng nhỏ mờ ảo chỉ cảm thấy gương mặt anh tuấn của hắn khiến người ta phát lạnh trong lòng. Những năm gần đây đều thịnh hành dạng người mẫu có gương mặt hoàn mỹ, không thể xoi mói, nhưng vừa anh tuấn lại vừa lạnh lùng âm trầm mới gọi là phù hợp với khẩu vị của những nhà thiết kế hàng đầu. Nếu bộ dạng Louis hiện tại được chụp thành áp-phích, nhất định phi thường sắc bén rung động lòng người, thế nhưng khi bắt gặp người thật trước mắt, lại có điểm khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

“Cô thật sự không đẹp bằng Quan Phong.” Louis đột nhiên nói, “Ngoại hình Quan Phong rất đẹp… Năm đó ở Pháp, hắn tham dự tiệc công bố bộ sưu tập mùa xuân của Armani, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là người mẫu, nhà thiết kế thậm chí còn mời hắn làm vedette*. Khi hắn đứng dưới ánh đèn, quả thực hào quang tỏa ra bốn phía, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn. Hắn thật sự tựa như được hàn băng điêu khắc mà thành, hoàn mỹ vô khuyết. Hắn thế nào lại xem trọng cô chứ?”

*vedette: người mẫu chính trong mỗi buổi trình diễn, được mặt bộ trang phục chủ đề của bộ sưu tập, khi kết thúc được chính nhà thiết kế dắt tay ra chào khán giả.

‘Chát!’ một tiếng giòn tan, mặt Louis bị đánh lệch sang một bên.

Quan Duệ chậm rãi rút tay về, ánh mắt lạnh đến tận xương: “Quan Phong xem trọng tôi chỗ nào nhất không quan trọng, quan trọng là, hắn không xem trọng cậu.”

Đầu lưỡi Louis đảo một vòng trong khoang miệng bị đánh dập, “Đúng vậy, hắn xác thực xem tôi không vừa mắt… Nhưng mà thật bất hạnh, nữ nhân à, nếu như hắn chết, cô phải dựa vào tôi mới có thể an an ổn ổn duy trì địa vị nhà các người. Tôi chính là công cụ duy nhất của Quan Phong có thể bảo vệ các người đấy.”

Sắc mặt Quan Duệ trở nên khó coi: “Cậu cùng người ám sát Phong ca rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Quan hệ gì?” Louis cười nhạo, “Quan Phong không nói với cô sao?”

“…”

“Công ty vốn liên doanh Resider, đối tác đầu tư của công ty giải trí Minh Hoa trong bộ phim lần này, người tên Guansider là anh hai tôi.” Louis cười lạnh, “Quan Phong hắn đã sớm biết, nói không chừng sau khi ký hợp đồng với tôi không bao lâu liền biết, hơn năm trăm vạn mua về gián điệp của đối thủ cạnh tranh. Nhưng dù hắn hối hận, hắn cũng không đem tôi đóng băng, hắn chính là một nam nhân thích đùa với lửa lại không sợ bị thương. Hắn nói, hắn muốn từ trên người tôi kiếm về hết số tiền đã bỏ ra, sau đó sẽ một cước đá tôi về chỗ tôi nên ở –Cô xem, cá tính của hắn thật con mẹ nó mê người đúng không?”

“Trách không được tại sao nhà đầu tư bên Mỹ cứ kiên quyết muốn Eisenach nhận vai nam chính.” Quan Duệ hơi nheo lại đôi mắt giống hệt anh trai nàng, cũng lạnh lùng không mang theo chút tia sáng ấm áp.

Gián điệp, vai nam chính, vốn liên doanh… Đối thủ cạnh tranh bên nước Mỹ kia rốt cuộc nhịn không được muốn đem xúc tu thâm nhập vào công ty giải trí Minh Hoa vừa thành lập, sau đó một lần lật đổ Quan Phong, nhân tiện chiếm luôn Quan gia.

“Cô còn không hiểu Quan Phong muốn cô làm gì!?” Louis mang theo ánh mắt châm biếm nhìn Quan Duệ, “Ý của hắn chính là cô không nên liều mạng với nhà đầu tư bên Mỹ, chỉ cần dùng tôi để uy hiếp bọn họ, cô có thể giữ được bình an cho mình… Hắn muốn cô chết già, nhưng không thể trông cậy vào cô bảo vệ hết thảy Quan gia, cô thật sự hiểu được ý của hắn chứ?”

Quan Duệ đột ngột đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm Louis: “Cậu tốt nhất là nên cầu nguyện Phong ca bình an sống sót. Nếu hắn chết, tôi nhất định khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Nàng xoay người rời khỏi gian phòng, ‘Rầm!’ một tiếng đóng cửa, thật lâu vẫn còn vọng lại tiếng vang.

Louis gắt gao nhìn theo hướng nàng bỏ đi, sau một lúc lâu bỗng nhiên bật cười ha hả.

“Tôi đương nhiên cầu nguyện cho hắn sống…” Hắn cười đến mức thở không được, sắc mặt gần như vặn vẹo biến hình, “Tôi như thế nào có thể nhìn hắn chết… Hắn nhất định sẽ sống…”

*****

Thời điểm Đoàn Hàn Chi cúp máy, trong lòng bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn có điểm khoái trá.

Bắt đầu từ hôm nhận được tin Quan Phong bị ám sát, đủ loại tình hình phức tạp đổ ập xuống, trong thời gian ngắn tất cả mọi người đều suy sụp, Đoàn Hàn Chi đương nhiên không ngoại lệ. Dưới tình huống như vậy, tên Eisenach từ trên trời rơi xuống kia lại còn liều mạng bám theo y, cầu xin y, cuồng nhiệt theo dõi y, năn nỉ y cho hắn cơ hội diễn thử vai nam chính.

Nếu nói sau khi Vệ Hồng về nhà, Đoàn Hàn Chi vẫn luôn kỳ quái ở trong trạng thái áp suất thấp, như vậy thời gian này chính là đã tụ thành đám mây đen, bùm bùm chớp giật, đem mỗi người xung quanh xoắn thành từng mảnh nhỏ.

Rất kỳ quái, chỉ là sau khi nghe con cún bự ở đầu dây bên kia lắp bắp nói ra ba chữ ‘Tôi yêu anh’, Đoàn Hàn Chi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất thích thú, rất kiêu ngạo, rất thắng lợi, cảm thấy chính mình có thể ngửa mặt lên trời cười dài ngạo thị thiên hạ, cảm thấy thần khí của chính mình hiện rõ trên đỉnh đầu chúng sinh. Thật tốt a, con cún bự trung thành nuôi hơn một năm trời phe phẫy đuôi chạy tới, tự nguyện tự giác quay về, tiếp tục bị mình nô dịch, trong cuộc sống còn có chuyện gì khiến người ta sảng khoái hơn sao?”

Đoàn Hàn Chi quyết định buổi tối ngủ sớm một chút, sáng mai dậy sớm một chút, như vậy thời điểm Vệ Hồng trở về, không chừng y còn có thể ra sân bay đón hắn –Đương nhiên, bảo Đoàn Hàn Chi tự mình lái xe ra sân bay là không có khả năng, cái y gọi là ‘đón’, chính là đem bản thân thư thư thả thả cuộn mình trong chiếc ghế lông dê màu đen khổng lồ, điều hòa mở nhiệt độ thích hợp nhất, một bên ngáy ngủ ở băng ghế sau thoải mái rộng rãi, một bên kêu tài xế chở mình đến sân bay.

Đoàn Hàn Chi vui vẻ đi ngủ, nhưng hôm sau lại không thể nào vui vẻ thức giấc.

Y bị tiếng đập cửa đánh thức.

Đoàn Hàn Chi khoác áo choàng ngủ, đôi chân trần bước trên nền đá cẩm thạch, sắc mặt ác liệt mở cửa, nhìn Eisenach cười hì hì đứng bên ngoài.

“Đạo diễn Đoàn Hàn Chi thân yêu nhất của tôi!” Eisenach dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn y, “Trường quay dựng xong rồi, hôm nay tôi có thể thử vai không?”

Đoàn Hàn Chi yên lặng nhìn hắn chằm chằm khoảng năm phút đồng hồ, sau đó y chậm rãi xoay người lại, từ trên ghế sô-pha tìm được di động tối qua tùy tiện ném đi.

Eisenach tò mò hỏi: “Ngài gọi cho ai?”

Không thể ngờ, Đoàn Hàn Chi lần đầu tiên trả lời hắn một cách bình thường: “Gọi cho Vệ Hồng.”

“…Ai cơ?”

“Nam chính của bộ phim này.” Đoàn Hàn Chi dịu dàng nói, “Chính là người sẽ diễn cái vai cậu mười phần muốn có, nhưng lại vĩnh viễn không có được. Hắn là người của lão tử, tên gọi Vệ Hồng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.