Trong một khoảng sân nhỏ thuộc đô thị tuyến hai cách xa thành phố B, vào thời điểm sáng sớm, trong nhà vẫn không có ai đi ngủ. Vệ mẫu vành mắt đỏ hồng đã khóc suốt một đêm trong phòng khách, Vệ phụ nổi trận lôi đình rít gào đến hơn nửa đêm, sáng sớm liền mở cửa, bước lên sân thượng hút thuốc. Vệ đệ đệ trốn trong phòng, tay chân luống cuống, chỉ có thể đem lỗ tai dán lên cửa, vụng trộm nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Oan nghiệt, oan nghiệt a!!” Từ sân thượng truyền đến thanh âm chửi mắng tức giận của Vệ phụ, “Đã làm ra chuyện ghê tởm như vậy, thế mà vẫn còn mặt mũi quay về!? Nói không chừng còn mang theo cái gì bệnh lậu cái gì bệnh AIDS, có phải muốn hại chết cả nhà lớn bé chúng ta không?”
Tiếng khóc của Vệ mẫu phát ra càng to hơn: “Lão già, ông nhỏ tiếng một tiếng! Ông không sợ mất mặt sao?”
“Đều là nhờ ơn bà dạy dỗ con cái!” Vệ phụ đẩy mạnh cửa, sải bước tiến vào phòng khách, hét lên: “Tôi đã bảo không cho nó đi làm diễn viễn gì hết, ở thời đại cũ của chúng ta ai thèm nhìn đến cái thứ đào kép ấy! Thứ nghề mạt hạng! Nhưng bà cứ bao che nó, nói cái gì nó muốn làm thì cứ để nó làm. Kết quả thì sao? Lúc trở về liền biến thành thằng đàn bà, đồng tính luyến ái! Thật sự mất hết mặt mũi lão già này! Phải chi từ đầu nghe lời tôi, để nó đến nhà máy tìm việc làm bình thường còn tốt hơn!”
“Ông có năng lực giúp con mình tìm việc sao!? Ông có sao!?” Vệ mẫu cũng thoáng cái bạo phát, đập mạnh ghế sô-pha đứng lên, “Con nhà người ta sau khi tốt nghiệp đã có cha mình hỗ trợ, đi quà cáp kẻ khác, tìm công việc thanh nhàn trong cơ quan, cuối tháng lại được phát tiền nọ tiền kia, ông có năng lực đó sao? Ông từng cho ba mẹ con tôi hưởng cuộc sống sung túc sao? Ông có tư cách gì đứng đây gào thét?”
Vệ phụ mất hết nét kiêu ngạo, nhưng lại không có biện pháp sửa miệng nhận thua, sau một lúc ngây ngốc sửng sốt liền dùng hết sức phất tay: “Bà đừng lái sang chuyện khác, mau chóng mang đứa con không có tiền đồ kia đến bệnh viện khám thử, nói không chừng là mắc bệnh tâm thần gì đó, làm gì có đàn ông bình thường lại thích đàn ông chứ!? Không phải lần trước bà nói có người bạn là vợ của bác sĩ trong bệnh viện tâm thần sao, tôi thấy nên mau chóng mời người ta một bữa cơm rồi nhờ người ta kiểm tra giúp nó…”
Vệ đệ đệ ở trong phòng có cảm giác lo lắng sâu sắc, suy nghĩ nửa ngày, vẫn không dám mở cửa bước ra nói với cha mẹ rằng: “Đồng tính luyến ái từ lâu đã không xem là bệnh tâm thần.”
Tuy là Vệ đệ đệ vẫn không có khả năng tự mình lý giải xem tại sao anh hai thích đàn ông, nhưng thân là một thanh niên khỏe mạnh phát triển từ một gia đình cổ hủ trong xã hội hiện đại, cậu vẫn có thể chấp nhận sự thật –anh hai cậu là người đồng tính luyến ái. Cùng lắm thì sau này không có con cháu thờ phụng, đâu phải chuyện gì nghiêm trọng!? Cũng không phải hút thuốc phiện, đánh bạc hay lạm giao, đồng tính luyến ái đối với xã hội không gây nên tổn hại gì. Bằng chứng là, ngay cả bạn gái của cậu còn nói “Đây là sự cống hiến dành cho áp lực giảm bớt dân số quốc gia”.
Cuộc cãi vã ngoài phòng khách vẫn tiếp tục, mẫu thân một lần nữa lải nhải chỉ trích phụ thân là nếu không phải không có chỗ dựa thì đã không có chuyện gì, phụ thân thì bày ra bộ dáng muốn gọi điện đến bệnh viện tâm thần. Thật sự không cần bước ra giải thích sao? Vệ đệ đệ cảm thấy hết sức do dự… Cậu là thanh niên trẻ tuổi, trên cơ bản đã từ bỏ ý nguyện cùng người thế hệ trước nối liền trao đổi. Những bậc cha mẹ ở độ tuổi này số người cởi mở rất hiếm hoi, tuyệt đại đa số tuy rằng nói xã hội phải phát triển, tư tưởng phải tiến bộ, nhưng trên thực tế vẫn đóng khung trong quan niệm phong kiến bất công đã thâm căn cố đế, trong một sớm một chiều căn bản không thay đổi được –Nếu cứng rắn muốn bọn họ thay đổi, chỉ càng tạo thêm đau khổ cho thế hệ trước cùng nôn nóng cho thế hệ sau mà thôi.
Đúng lúc này, di động của Vệ Hồng lại vang lên lần nữa trước cửa phòng vệ sinh.
Vệ Hồng bị Vệ phụ kiên quyết khóa trái cửa phòng, di động trong lúc không ai chú ý đã rơi ngoài hành lang trước cửa phòng vệ sinh. Đây đã là lần thứ ba điện thoại reo, Vệ đệ đệ bước tới, thoáng nhìn trái nhìn phải một chút, hết sức cẩn thận nhặt lên.
“Alo?” Một giọng nam trầm dễ nghe vang lên, âm tuyến tràn đầy cảm xúc, âm cuối hơi lên cao, vừa nghe đã khiến cho người khác cảm thấy đó là một người lạnh lùng, kiêu ngạo tự phụ.
Vệ đệ đệ một bên chú ý động tĩnh của cha mẹ, một bên khẩn trương ‘Alo’ một tiếng.
“Vệ Hồng hả, con mẹ nó mấy giờ rồi? Cậu không phải nói buổi sáng đáp máy bay về sao? Trên đường nhớ phải mua hai hộp súp hải sản sò điệp khô và hai phần sủi cảo tôm ở nhà hàng Khách Gia, đừng quên đó. Với lại sáng nay nhớ nhanh chóng đến phim trường thử vai, tôi thì không có vấn đề gì với cậu cả, nhưng mấu chốt là ba tên phó đạo diễn đều đang chờ cậu, tôi cũng không có biện pháp xử lý bọn họ. Nhớ kỹ cho lão tử đấy, đừng con mẹ nó bắt tôi leo cây!”
Vệ đệ đệ run rẩy: “Tôi…”
Giọng nam dễ nghe bên kia một chút cũng không cho cậu cơ hội chen vào: “Tôi vốn dĩ muốn đi đón cậu, nhưng phía bên này tôi đang mắc kẹt với thằng nhóc người nước ngoài, tôi thao a, tôi bị hắn chặn cửa. Vệ Hồng, tôi nói với cậu nhé, cậu nếu hôm nay không về, sau này khỏi cần về nữa, trực tiếp ngủ ngoài lề đường luôn đi.”
“Đạo… đạo diễn Đoàn Hàn Chi.” Vệ đệ để khẩn trương nói, “Tôi… tôi là em trai Vệ Hồng, tôi tên Vệ Hộc.”
“…” Đoàn Hàn Chi trầm mặc một chút. Năm giây sau, y tuyệt không khách sáo, thân thiết nói: “Cậu cái đứa nhỏ này thật là, sao không nói sớm với tôi một chút. Đem toàn bộ những lời tôi vừa nói quăng hết khỏi đầu cậu, sau đó đem di động đưa cho Vệ Hồng, ngoan.”
Tiểu cẩu Vệ Hộc vẫn chưa biến hình thành đại cẩu, bị khí chất nữ vương thâm hậu đã tích lũy mấy chục năm của Đoàn Hàn Chi hung hăng chấn động. Dưới bầu không khí uy nghiêm p lực, cậu cơ hồ lập tức theo phản xạ có điều kiện ‘Dạ!’ một tiếng, sau đó hỏa tốc lao đến gõ cửa phòng Vệ Hồng.
Trong phòng Vệ Hồng không ai trả lời.
Vệ đệ đệ lập tức khẩn trương, những cảnh tượng thường hay xuất hiện trong phim thần tượng Đài Loan như cắt cổ tay tự sát, nhảy lầu tự tử… liên tục hiện lên trong đầu cậu, cuối cùng biến thành người anh hai đáng thương vì hi sinh cho tình yêu chân chính mà đi tìm cái chết.
“A, không được đâu, anh hai!!! Tình cảm luyến ái chỉ là nhất thời, không thể coi thường mạng sống của mình nha anh hai!!!” Vệ Hộc sởn gai óc, chạy nhanh đi tìm cái ghế, cũng không nghĩ nhiều, mạnh mẽ đập một phát, kiên quyết phá cửa.
Sau một tiếng ‘Rầm!’, căn phòng trống rỗng hiện ra, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Cửa sổ mở rộng, gió từ bên ngoài ào ạt xông vào, thổi tung những mảnh giấy trong phòng bay tán loạn… Vài đoạn ga giường lẫn chăn bông được nối lại với nhau, thả xuống bên ngoài cửa sổ.
Vệ Hộc vội vàng chạy đến trước cửa sổ, chỉ thấy ga giường kia trực tiếp từ lầu ba thả xuống vị trí lầu một. Cỏ dại trong bồn hoa phía dưới bị giẫm nát, sớm không còn thấy bóng dáng Vệ Hồng.
“Anh hai, anh ấy… chạy rồi!” Vệ Hồng đờ đẫn nói vào di động, “Anh ấy bỏ trốn rồi.”
*****
“Ngài cho rằng tôi chỉ là hứng thú nhất thời sao?” Eisenach đứng ngay trước cửa phim trường, tuyệt không để ý sắc mặt đám công nhân cứ hết xanh lại đỏ, hắn chỉ chuyên tâm, nhiệt liệt, thâm tình nhìn chăm chú một mình Đoàn Hàn Chi, “Không đâu, đạo diễn Đoàn Hàn Chi tôi kính yêu nhất, tôi thật sự yêu anh, hận không thể quỳ xuống hành lễ với anh. Không chỉ sự nghiệp điện ảnh của anh, tôi thậm chí còn tình nguyện đảm nhiệm trọng trách gánh vác toàn bộ cuộc sống của anh, tình nguyện biến thành cây gậy chống đỡ trên con đường của anh, thành bình phong che mưa chắn gió cho anh, thành tất cả tất cả của anh…”
“Cậu có thể giúp tôi đứng bên ngoài giữ cửa không?” Đoàn Hàn Chi tao nhã đẩy kính râm.
“…” Eisenach nói: “…Tôi chỉ là muốn càng yêu anh nhiều thêm một chút.”
“Như vậy cậu phải đến bệnh viện, đem ông chủ lớn nhất của bộ phim này — Quan đại công tử, từ trên giường bệnh ngồi dậy. Hoặc là cậu trực tiếp trở thành thế thân của hắn, chịu hai vết đạn trên người.”
Eisenach tha thiết nhìn Đoàn Hàn Chi: “Quan Phong chưa tỉnh, không có năng lực hành vi dân sự, không thể ký tên vào hợp đồng đầu tư. Nhưng công ty của Guansider anh hai tôi, đã đồng ý cung cấp toàn bộ tài trợ cho bộ phim. –Đoàn Hàn Chi thân yêu, chúng ta nhất định có thể hợp tác tạo ra bộ phim kì huyễn sử thi vĩ đại nhất.”
Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Ai đầu tư cho bộ phim không liên quan tới tôi, tôi chính là không muốn hợp tác với cậu thôi.”
“Tại sao?”
“Tôi không thích nam chính là bọn ngoại quốc.”
“…Thân ái, đây chính là anh có bất công cùng thành kiến với người da trắng.”
“Đúng vậy, gặp một đạo diễn kì thị chủng tộc là bất hạnh lớn của cậu, tôi rất thông cảm với cậu. –Hiện tại, cút ngay cho tôi.”
Đoàn Hàn Chi dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy Eisenach đang chặn cửa ra, sau đó tiêu sái tự đắc bước vào phim trường. Y chiều nay có hẹn với Quan Duệ, cổ đông duy nhất hiện tại của công ty giải trí Minh Hoa cùng nữ nhân duy nhất có quyền lực quản lý Quan gia bên cạnh Quan Phong, hai người bọn họ đối với sự kiện ám sát này cần tiến hành cuộc gặp mặt trực tiếp.
Eisenach là quyết định miễn cưỡng, cho dù e ngại mặt mũi công ty đầu tư của Guansider bên Mỹ, không thể không nhận diễn viên này, nhưng giá nào cũng không thể để hắn đảm nhiệm vai nam chính.
Đây không phải chỉ vì Đoàn Hàn Chi kì thị diễn viên ngoại quốc – trên thực tế, y gần như kì thị tất cả diễn viên. Nguyên nhân chủ yếu khiến Eisenach bị phủ quyết, kỳ thực chính là chống đối tận lực của Minh Hoa dành cho Guansider bên Mỹ.
Minh Hoa tuy chỉ là công ty giải trí mới thành lập, nhưng đã có Quan gia chưởng môn nhân tự mình ra mặt làm người chống lưng, nắm trong tay hai cụm rạp chiếu phim lớn nhất đại lục, hiện đang chuẩn bị thâu tóm luôn ba cụm rạp chiếu phim lớn tại HongKong, dự định thống nhất tất cả các cụm rạp chiếu phim lại, tạo nên chiến trường chống đối với phim nước ngoài đang bán phá giá.
Đây là giấc mộng tuyệt vời nhất của một chuyên gia tài chính như Quan Phong. Hắn cùng Đoàn Hàn Chi đều có chung quan điểm khó mà tưởng tượng –Chính là căm hận phim nước ngoài xâm nhập thị trường điện ảnh trong nước, căm hận diễn viên da trắng xâm lược thị trường người hâm mộ trong nước.
Hai nam nhân hạ tiện không gì sánh nổi, trong đám đông hàng vạn người đánh hơi được mùi của lẫn nhau, sau đó mau chóng cấu kết với nhau làm chuyện xấu, ăn nhịp vô cùng.
Minh Hoa là công ty giải trí trách nhiệm hữu hạn,thành lập bằng nguồn vốn tư nhân. Hoạt động quan trọng đầu tiên của công ty chính là quay bộ phim bom tấn kì huyễn hệ liệt vốn thuộc sở trường Hollywood nước Mỹ, kế tiếp lại dùng nó để chống đối với những đợt công kích mãnh liệt vào thị trường cuối năm của các bộ phim anh hùng mạo hiểm kì huyễn từ nước Mỹ kia.
Quan Phong nhiều năm nay luôn đứng sau bức màn, che giấu thực lực, đột nhiên lại dùng tư thái tuyệt đối cường hãn để phát động cuộc chiến bảo vệ phòng vé. Thái độ kiên quyết hiếm thấy của hắn khiến thị trường phim nước Mỹ chấn động, mà chưa kể bộ phim kì huyễn bom tấn ấy lại đầu tư số vốn khủng khiếp, cùng phong cách làm việc trầm ổn lạnh lùng của hắn khi xưa khác nhau một trời một vực, lập tức khiến thị trường phim nước Mỹ lẫn công ty của Guansider nảy sinh cảm giác nguy hiểm cực độ.
Để cản trở sự phát triển mạnh mẽ của công ty giải trí Minh Hoa, ngăn cản nó trong thời gian ngắn thâu tóm ba cụm rạp chiếu phim lớn ở HongKong, và cũng là muốn sự uy hiếp cứng rắn của Quan Phong chết từ trong nôi, nhà đầu tư bên Mỹ đã quyết định áp dụng hai hành động –một là kiên quyết dùng vai nam chính do họ chọn, hai là tặng kèm hai viên đạn nhuốm máu.
Quan Phong đã ngã xuống, nếu Đoàn Hàn Chi tiếp tục thỏa hiệp, như vậy bộ phim điện ảnh này rất nhanh sẽ biến thành phim kì huyễn anh hùng mạo hiểm lãng mạn phong cách Mỹ của đạo diễn Trung Quốc.
“Quan Phong chết hay không cũng chẳng liên quan đến tôi.” Ngày Quan Phong bị bắn, Đoàn Hàn Chi đã lạnh lùng phát biểu với giới truyền thông như thế, “Tôi chỉ quan tâm bộ phim mới của tôi có thể hay không biến thành phim điện ảnh Mỹ.”
Đám phóng viên trợn mắt há mồm, tuy Đoàn Hàn Chi vốn luôn là vũ khí phun nọc độc, nhưng máu lạnh đến mức độ này vẫn giúp các tờ báo giải trí có thêm không ít đề tài. Ví dụ như “Quan Phong sống chết chưa rõ, Đoàn Hàn Chi lạnh lùng phát biểu [Hắn sống hay chết tôi không quan tâm]”… vân vân.
Ông chủ đầu tư bị bắn, đạo diễn cay nghiệt lãnh khốc, vai nam chính của bộ phim mới còn chưa quyết định… Giới nghệ thuật cho đến giờ chưa từng thiếu các loại nghi ngờ cùng ân oán, thế nhưng chân tướng sự việc, lại chỉ có vài người trong cuộc biết rõ mà thôi.
Khi Đoàn Hàn Chi đến bệnh viện thì Quan Phong vừa chuyển từ phòng ICU sang phòng VIP phổ thông được bảo vệ nghiêm mật.
Quan Duệ đứng trước giường bệnh của Quan Phong, mặc chiếc váy đen hiệu BOSS, trang điểm nhợt nhạt, mái tóc rối bù xõa sau lưng cùng trước ngực, gương mặt yên tĩnh, một chút biểu tình cũng không có.
Louis bị hai người nam chân khống chế, đứng sau Quan Duệ. Lúc Đoàn Hàn Chi bước vào có kì quái liếc hắn một cái, nhưng hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Quan Phong đang hôn mê trên giường bệnh, tựa như lúc này tất cả mọi thứ chung quanh đều hoàn toàn không lọt vào mắt hắn.
“Tôi phải nghĩ biện pháp đuổi Eisenach về Mỹ mới được. Bất quá nếu Quan Phong không tỉnh lại, bộ phim này coi như xong đời a.” Trong phòng không có người ngoài, Đoàn Hàn Chi một bên bước vào một bên tháo cà-vạt, lộ ra xương quai xanh sâu thẳm bên dưới cổ áo sơ-mi, “Phim trường dựng xong rồi, tôi cần vốn đầu tư của công ty giải trí Minh Hoa.”
“Vừa rồi anh ấy có tỉnh lại một lần…” Thanh âm của Quan Duệ giống như lơ lửng giữa không trung, âm cuối còn hơi run rẩy một chút, “Nhưng rất nhanh lại hôn mê tiếp…”
Đoàn Hàn Chi giơ tay lên: “Đánh một bạt tay có thể đem hắn đánh tỉnh không?”
Quan Duệ lập tức chắn ngang trước mặt y: “Cậu muốn làm gì?”
“Xin cô đấy nhị tiểu thư, cho tôi đánh một cái đi, chỉ một cái thôi. Con mẹ nó cái tên này ngủ thật sảng khoái, nhà đầu tư bên nước Mỹ kia thiếu chút nữa đã đem tôi ra xxx. Ai nấy đều chờ tiền vốn để bấm máy, nhà đầu tư bên Mỹ còn liều mạng dụ dỗ tôi nhận một bó lớn USD, đây không phải mỗi ngày đều khảo nghiệm năng lực ý chí của tôi sao?”
Quan Duệ cắn chặt răng, “Hiện tại cậu là ông chủ của công ty giải trí Minh Hoa, nếu cậu thật sự chống đỡ không nổi, vậy cứ nhận tiền của nhà đầu tư bên Mỹ đi.”
Đoàn Hàn Chi cười lạnh: “Thật ngại quá, tôi làm việc không giống những kẻ coi trọng tiền bạc không biết xấu hổ các người. Tôi vẫn biết nói cái gì là nghĩa khí.”
Quan Duệ biết y đang nói đến chuyện năm đó bị ngầm ép buộc chia tay với Quan Tĩnh Trác.
“Tôi còn có thể chống đỡ thêm vài ngày… Nhưng vài ngày sau, nếu vẫn chưa nhìn thấy hợp đồng có chữ ký của Quan Phong, tôi chỉ còn cách giải tán đoàn phim.” Đoàn Hàn Chi nhìn sâu vào mắt Quan Duệ, hơi hất cằm lên, thanh âm cùng vẻ mặt của y đều lãnh đạm bình tĩnh giống nhau: “–Quan Phong một lòng muốn chống lại nhà đầu tư bên Mỹ, tôi xem hắn là bạn bè, tôi sẽ không lựa thời điểm hắn sống chết chưa rõ mà làm ra chuyện phản bội hắn.”
Đôi mắt Quan Duệ đột nhiên đỏ lên, nhưng nàng đã rất nhanh dùng khăn tay ướp nước hoa dành cho phụ nữ đưa lên che mắt. Một lần nữa ngẩng đầu, nàng đã thu xếp ổn thỏa dáng vẻ của mình, “Cám ơn cậu, đạo diễn Đoàn.”
Đoàn Hàn Chi gật đầu, lại liếc mắt nhìn Quan Phong nằm trên giường bệnh một cái, sau đó rời khỏi phòng.
Bóng lưng thon dài cao ngất của y dần dần khuất sau cánh cửa. Bỗng dưng, Quan Duệ sau mấy giây chần chừ liền đuổi theo, ở trên hành lang kêu: “Đoàn Hàn Chi!”
Đoàn Hàn Chi dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Tĩnh Trác, nó ở Mỹ…” Thanh âm Quan Duệ run rẩy, nàng cúi đầu rất sau, dùng sức che mặt mình, “Cho tới bây giờ nó chưa từng phản bội cậu. Nó nói, nó yêu cậu…”
Đoàn Hàn Chi đứng trên hành lang bệnh viện, thật lâu thật lâu cũng không nhúc nhích.
Ánh mặt trời ảm đạm từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu rọi vào, thân thể y đứng ở nơi nghịch sáng, nhìn qua đặc biệt thẳng tắp cùng đơn độc… Hình bóng thật dài ấy trải trên mặt đất, trơ trọi như vậy, theo những tia sáng dần trở nên mỏng manh yếu ớt mà bắt đầu mơ hồ không rõ, gần như muốn tan ra cùng khói bụi trong không khí.
Nếu bây giờ quay đầu lại, sẽ được Quan gia chấp nhận sao?
Thế sự thay đổi thất thường, nhiều năm lưu lạc đường đời, thật vất vả trở về khởi điểm, lại phát hiện thứ trở ngại lớn nhất của bọn họ lúc trước, nay đã biến thành người nhà, chúc phúc cho bọn họ rồi ư?
Hạnh phúc đến nhường nào, mỹ mãn đến nhường nào. Tựa như chỉ cần bây giờ y quay đầu lại, hết thảy lời thề non hẹn biển, trăm năm hạnh phúc, hết thảy mong ước từng trở nên xa xời, đều có thể vươn tay ra chạm lấy.
Quan Duệ đợi rất lâu rất lâu, giống như thời gian mười mấy năm đều lẳng lặng đốt cháy thành tro trong không khí, từng chút từng chút một rơi lả tả xuống xung quanh nàng.
“…Cám ơn cô.” Đoàn Hàn Chi nói, “Nhưng mà, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tôi đã không còn yêu hắn.”
Đoàn Hàn Chi dọc theo hành lang bước về phía trước, bước chân thong thả mà nặng trĩu. Thân ảnh của y dần biến mất trong ánh mặt trời thê lương ngoài cửa bệnh viện.
Quan Duệ ôm mặt, ngồi xổm xuống nền đất lạnh lẽo.
Trong phòng bệnh, hai tên vệ sĩ đang muốn lôi Louis ra ngoài, đột nhiên ngón tay của Quan Phong nằm trên giường bệnh hơi giật giật, sau đó hắn chậm rãi mở mắt.
Louis kinh ngạc, mạnh mẽ giãy thoát khỏi hai tên vệ sĩ, nhào đến bên giường Quan Phong: “Victor!”
Tên tiếng Anh của Quan Phong là Victor, nhưng ngoài trừ bạn bè thân thiết, không có ai gọi hắn như vậy.
Ánh mắt hắn hết sức lơ đãng, không có tiêu điểm, qua mấy giây mới miễn cưỡng khôi phục chút thần trí. Một tên vệ sĩ nhanh chóng đè Louis xuống, tên còn lại vội vội vàng vàng chạy đi gọi bác sĩ, nhất thời xung quanh loạn thành một đống.
Louis tựa hồ không để ý việc mình bị người ta khống chế, hắn vẫn nhìn Quan Phong chăm chú không chớp mắt. Vừa mới há miệng, hắn liền bị cảm xúc kịch liệt ập tới liên tục, nhất thời không biết phải nói gì: “Anh… Anh tỉnh rồi…”
Khóe môi Quan Phong giật giật, Louis vội vàng kề sát lại gần: “Anh nói gì?”
Quan Phong thở dốc một hồi mới tích góp được chút khí lực, nói khẽ đến mức gần như không ra tiếng: “Hợp… hợp đồng…”
Louis sửng sốt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Quan Phong. Nam nhân tiếng tăm lẫy lừng trong giới tài chính lẫn nghệ thuật, nổi danh tao nhã, lạnh lùng, mạnh mẽ cùng uy nghiêm. Nhiều người kết bạn với hắn vì danh lợi, nhiều người lại đối với huyền thoại về hắn tràn đầy ước mơ. Nhưng mà, chỉ có Louis mới có thể nhìn thấy hắn lúc này suy yếu như vậy, hay phải nói là bất lực.
Louis biết, lúc này hắn đáng lẽ nên im lặng. Nhưng nhìn mặt Quan Phong, hắn lại cảm thấy hắn làm không được.
“Anh ấy muốn hợp đồng…” Louis nhìn chằm chằm Quan Duệ vừa từ ngoài cửa phòng bệnh vội vã chạy vào, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Quan Phong muốn hợp đồng đầu tư cho bộ phim kia.”
Quan Duệ sửng sốt, lập tức từ trong túi hồ sơ rút ra xấp hợp đồng dày cộp.
Quan Phong thở dốc một lát, hơi nâng ngón tay lên. Quan Duệ có điểm không biết làm sao, nhưng Louis mới nhìn lại hiểu rõ ý của Quan Phong. Hắn một phen rút hợp đồng khỏi tay Quan Duệ, chèn dưới bàn tay Quan Phong, sau đó đem bút máy nhét vào giữa những ngón tay Quan Phong.
Bàn tay Quan Phong luôn được bảo dưỡng chu đáo. Khớp xương rõ nét, thon dài trắng nõn, hình dạng thanh tú mà xinh đẹp, làn da không có nửa điểm tỳ vết, khiến người ta vừa nhìn thấy liền nhịn không được sinh ra hảo cảm trong lòng.
Thế nhưng bàn tay đã từng ký tên lên vô số hợp đồng quan trọng, tạo nên vô số truyền kỳ phòng vé, ngay lúc này đây, lại yếu ớt đến mức ngay cả một cây bút cũng cầm không được.
“Anh muốn ký tên sao?” Louis kề sát tai bên hắn.
Quan Phong khẽ gật đầu một cái.
Louis nói: “Được.” Sau đó hắn nắm tay Quan Phong, cảm giác được bàn tay kia đang run rẩy, cố gắng nắm giữ cây bút, từng nét từng nét, vô cùng chậm rãi ký xuống hợp đồng hai chữ ‘Quan Phong’.
Ngòi bút đang chuyển động ấy dường như mang theo một loại ma lực, khiến thời gian cùng không gian trong phòng bệnh tựa như ngưng đọng, tất cả mọi người nín thở, ngay cả tiếng một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Sau khi hạ xuống nét cuối cùng trong chữ ‘Phong’, Quan Phong nhẹ buông tay, “Cộp!” một tiếng, bút máy rơi xuống.
“Phong ca!” Quan Duệ quỳ rạp trước giường bệnh, gắt gao đè lên tờ hợp đồng, trong phút chốc lệ từ vành mắt được phác họa tinh xảo trào ra.
Quan Phong nhắm nghiền đôi mắt, tựa hồ hành động ký tên kia đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của hắn, thậm chí ngay đến sắc mặt cũng bắt đầu trở nên thảm hại tiêu tán.
“Nếu anh chết, tôi nhất định không bỏ trốn… Tôi nhất định sẽ tuân theo an bài của anh, ngoan ngoãn trở thành con tin cho gia đình anh. Anh yên tâm!”
Ngón tay Louis nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Quan Phong, thanh âm run rẩy kì quái, lại hết sức ôn nhu.
“Anh yên tâm, em gái anh, con gái anh, những người anh yêu thương… Tôi nhất định không để bọn họ bị thương tổn.”
Quan Phong mở mắt, nhìn Louis. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên thoáng nở nụ cười. Nụ cười kia vô cùng rõ nét, thậm chí còn duy trì đến mấy giây, khiến Louis lập tức toàn thân cứng đờ, đến cả hô hấp cũng không nhớ.
Lần đầu tiên hắn thấy Quan Phong mỉm cười, nụ cười dành riêng cho hắn.
Nếu như Quan Phong chết, dựa theo sự an bài của hắn, Louis sẽ bị bắt làm con tin cùng lợi thế, bảo vệ bình an cho người nhà Quan gia. Em gái và con gái hắn đều an toàn không thương tổn, sự nghiệp Quan gia cũng có người kế thừa, bộ phim tiếp tục quay theo kế hoạch. Hết thảy những gì Quan Phong quan tâm đều không bị chút nào tổn thất, chỉ có một mình Louis phải trở thành vật hi sinh cho kế hoạch hoàn hảo của hắn mà thôi.
Nhưng Louis lại cảm thấy, chính mình hoàn toàn không hối hận.
Tất cả những người Quan Phong yêu thương, đều bình an toàn vẹn.
Mà hắn, ít nhất cũng có được nụ cười cuối cùng của Quan Phong.