Trên Tiểu Yêu Nhi đều là tỷ tỷ, hắn là nam đinh duy nhất, được cha nương
sủng ái vô cùng, thật sự là không muốn cho hắn đi ra ngoài một bước. Cho nên hắn cũng không có cơ hội nào để chơi với các nam hài tử cùng tuổi.
Kể từ khi Hạnh Vận đến nhà, Tiểu Yêu Nhi của La gia không một ngày nào
không quấn lấy người ta chơi.
Hạnh Vận vừa đến đã bị ném đến ngủ cùng sói, tủi thân vô cùng, có Tiểu Yêu Nhi của La gia làm bạn cũng coi như vui vẻ.
“Thật hả!? Là nam hay nữ?”
Mắt Tiểu Yêu Nhi sáng lòe lòe, “Ngươi đoán đi!”
“Ta không đoán được! Ngươi nói nhanh lên!”
“Bốn nam ba nữ!”
“Thật hay giả! Ta muốn xem!”
“Đi thôi! Cùng đi!”
Xa xa, chỉ nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của La phu tử: “Thì ra kẻ quyến rũ Hoa Hoa nhà ta là Tử Tử của Diệp phu nhân!!” (Hề: đến đây là hiểu rồi
ha, nhưng mà ta thích để nam với nữ cho mọi người nhầm chơi XD)
Tử Tử đã sớm vểnh tai nghe cả buổi, lúc này rốt cuộc ngửa mặt lên trời tru dài: ngao ô ~~~~ trận đầu ra quân thắng lợi ~~~~
--- -----
“Thiếu Phong, nếu ngươi khỏe rồi thì đứng lên ăn cơm đi.”
“Ân.”
Diêu Tín Hoa ăn xong một chén cơm, lại tự xới cho mình thêm một chén.
“Thiếu Phong, nếu ngươi không ăn, ta ăn hết đó nha?”
“Ân.”
Diêu Tín Hoa ăn xong hai chén cơm.
“Thiếu Phong, ta muốn đi vệ sinh.”
“Ân.”
Diêu Tín Hoa cuối cùng cũng không nhịn được mà rống lên.
“Ân cái đầu ngươi! Lập tức đứng lên cho ta!!!”
Diệp Thiếu Phong lưu luyến ngẩng mặt lên từ trên bụng ái thê, trong mắt tràn đầy hạnh phúc khó nói nên lời. “Tín Hoa, vừa rồi con đá ta.”
Nếu có thể, nàng cũng rất muốn đá hắn. Ngoài ra, con là đá nàng, không phải hắn. Hắn chỉ có thể coi như dính trên bụng nàng hưởng ké thôi.
Như đã nói, nàng mang thai cũng không phải mới ngày một ngày hai, còn tưởng rằng Diệp Thiếu Phong sớm đã hết nhiệt tình. Không nghĩ tới chiều nay
gặp mẫu cẩu sinh sản, hắn lại bị tân sinh mệnh kích thích, sau khi về cứ dán lên bụng nàng không chịu động đậy.
Diêu Tín Hoa cực kì chắc chắn rằng đồng dưỡng phu sau này sẽ cực kì cưng chiều hài tử.
“Thiếu Phong?” Nàng kéo tay hắn, lại phát hiện tay hắn đang run rẩy, “Sao vậy?”
Hắn lắc đầu một cái, không nói gì, chỉ áp tay nàng lên mặt mình.
“Đức ngốc, khóc cái gì.”
--- ------ -------
A Hương rời nhà trên con đường nhỏ.
Nàng không có kiên nhẫn chờ hai năm.
“Sau hai năm, nếu chính ngươi muốn rời khỏi quê hương, vậy hãy đến các nơi
này tìm những người này, đưa lá thư này cho bọn hắn xem, bọn họ sẽ nói
cho ngươi biết ta ở đâu.”
Mở ra bản đồ cùng lá thư Diêu Tín Hoa
giao cho nàng trước khi đi, sau đó nhìn sang bản đồ sau bỗng chốc cảm
thấy khí huyết sôi trào --- này, đây là bản đồ sao? Căn bản là chữ như
gà bới a! Qua loa gấp bản đồ lại, một lúc lâu sau mới tĩnh tâm lại xem
danh sách trong thư.
Cũng may thư viết rất nghiêm chỉnh, địa chỉ
tên họ thậm chí đặc điểm dung mạo cũng miêu tả rõ ràng. Nếu không nàng
thật nghĩ rằng Diêu Tín Hoa cố ý chơi xỏ.
Khi rời nhà một chữ
cũng không để lại, có để lại cha nương cũng xem không hiểu, chỉ thu thập một ít quần áo gọn nhẹ, vật hộ thân cùng đồ ăn nước uống liền lên
đường.
Lần đầu đi xa nhà, tất cả sao cũng thấy mới mẻ, mới phát
hiện thiên hạ rộng lớn, phồn hoa như thế. Nàng rất kích động, nó thúc
giục nàng bước đi, càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhịn không được chạy
như bay, cho đến khi thở không ra hơi, chân lảo đảo một cái, ngã thẳng
xuống. Nàng nằm ngửa trên mặt đất, mặt hướng lên trời, vừa thở dốc vừa
cười lên.
“Ha ha ha ha… Khụ khụ… Ha ha ha…”
Có người qua đường nhìn nàng, nhưng nàng mặc kệ.
Nàng tự do! Nàng cuối cùng cũng tự do!
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nếm đến đau khổ khi phải sống một mình.
Trong túi chỉ có mười đồng tiền lén để dành được, mua mấy cái bánh nướng liền hết. Mỗi ngày chỉ có thể ăn gió nằm sương.
Trước mắt dường như có vô số con đường, hoàn toàn không biết phải đi đường
nào. Bản đồ duy nhất quả thật giấy dán cửa sổ. Ban đầu còn có thể hỏi
đường, nhưng càng đi xa dần, khẩu âm khác nhau rất nhiều, hẳn là người
hỏi cũng không hiểu mà người nghe cũng không hiểu. Thật vất vả mới đi
đến một huyện thành, vừa đói vừa khát vừa mệt, nàng tìm một chỗ sạch sẽ
đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhìn chân cùng giày đã bị mài
hỏng, chợt tỉnh ngộ. Có phải nàng đã đánh giá mình quá cao hay không?
Thật ra nàng căn bản không xác định có thể tìm được Diêu Tín Hoa hay
không, chỉ vì muốn bỏ nhà ra đi liền chạy ra ngoài, có phải nàng đã quá
xúc động hay không? Trong danh sách nàng một người cũng chưa tìm được,
nàng có thể sống qua mấy ngày đây?
“Ừng ực ~~~”
Bụng không khách khí kêu vang mấy tiếng.
Đột nhiên nghe được người bên cạnh cười “Xì” một tiếng.
“Tiểu huynh đệ, mới nhập bọn sao? Làm khất cái như thế nào ngay cả đồ kiếm
cơm ăn cũng không có? Cho ngươi mượn cái chén bể này vậy.”
Nghe hiểu được! Là giọng của đồng hương!
A Hương bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy được một lão nhân bẩn thỉu khoảng năm mươi tuổi.
Nàng kích động đến bất chấp đói bụng, một phát bắt được tay người kia: “Đây là chỗ nào?”
“XX huyện. Ngươi ngay cả việc mình đi tới nơi nào cũng không biết? Thật là
hồ đồ.” Lão khất cái kia đột nhiên bị hắn tóm lấy, không khỏi giật mình.
“Vậy ở đây có người nào tên là Ngô Đại Niên không? Hắn ở…”
“Có thì có, ngươi tìm hắn làm gì?”
“Mau dẫn ta đi tìm hắn!”
Khi Ngô Đại Niên tiễn lão khất cái ra cửa thuận tay cho hắn ít bạc vụn. Lão khất cái thụ sủng nhược kinh: “Thế này thì quá nhiều!”
Ngô Đại
Niên lại áy náy cười: “Đại ca ngươi vốn định thu một hài tử dưỡng lão
phải không? Nhưng mà hài tử này thật sự không thể ở lại đây. Xin thứ
lỗi. Sau này còn có việc cần nhờ đến đại ca, đại ca không cần khách
khí.”
Lão khất cái không từ chối nữa, cầm bạc cho vào lòng, “đa tạ” một tiếng rồi từ từ rời đi.
Ngô Đại Niên quay về phòng, thấy A Hương vẻ mặt rất muốn hỏi lại không biết nên hỏi từ chỗ nào.
Hắn đã sớm nghe về chuyện của hài tử này, cũng được dặn nếu hài tử này đến
tìm hắn, liền nói cho hắn địa chỉ của Diêu Tín Hoa. Nhưng mà --- “Thật
ra thì ta cũng không biết Hạnh Hoa đang ở đâu.”
A Hương nhảy dựng lên. “Cái gì!?”
“Ngươi không cần lo lắng. Mặc dù ta không biết, nhưng ta biết ai biết.”
Năm đó mọi người rời ngôi miếu đổ nát phiêu bạt tứ phương, không biết tin
tức của nhau. Nhưng nhiều năm trước Diêu Tín Hoa lại đột nhiên xuất
hiện, cho hắn biết nơi ở của hai người trong số đó, cũng nói nếu có
chuyện muốn tìm nàng, hãy liên lạc với hai người kia. Mà trên thực tế
hắn bình thường đều nhận tin tức từ một trong hai người đó, sau đó sẽ
được dặn truyền tin tức cho một người khác, cũng chính là một tuyến liên lạc giữa bọn họ, không có người nào có thể hoàn toàn nắm rõ hành tung
của Diêu Tín Hoa.
A Hương nghe xong, đặt mông ngồi lại băng ghế.
Trời ạ! Vậy thì phải tìm cả đời mất! Có khi đến lúc nàng tìm được phu thê Diêu Tín Hoa, hài tử của bọn họ đã thành đàn rồi!
Vẻ mặt Ngô Đại Niên cũng có chút bất đắc dĩ. “Thật xin lỗi, ta cũng chỉ có thể nói cho ngươi nhiêu đó. Thật ra thì chúng ta cũng rất muốn gặp
nàng, nhưng… A, nếu ngươi gặp được nàng, nhớ truyền lời giúp ta. Nói là
ta cùng thê tử sống rất tốt.”
Nghe hắn nói xong, A Hương mới phát hiện từ khi Ngô đại tẩu đi vào, mặc dù chiêu đãi ân cần, nhưng thủy
chung không nói một lời, chỉ mỉm cười với nàng.
Ngô Niên thấy nàng nghi hoặc, liền cười nói: “Trước kia trong nhà có biến cố, thê tử ta không nói được nữa.”
Ngô đại tẩu nhẹ nhàng gật đầu. Giơ tay kéo y phục A Hương.
Ngô Đại Niên nói: “A, ngươi trước ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng lên đường.”
A Hương quả thật mệt mỏi, cũng không từ chối, ăn cơm tắm rửa, đầu vừa
dính gối đã ngủ mất. Một khắc trước khi gặp Chu Công, nàng lại nhớ đến
cái giường đất trong nhà.
Lên đường lần nữa, trong bọc quần áo có thêm một đôi giày vải hai bộ y phục sạch, một ít tiền cùng đồ ăn, cùng
với một cái bản đồ đàng hoàng.
Xoay người vẫy tay với Ngô Đại Niên xong nàng mới lên đường, vô tình đụng vào người một thanh nhiên mặc trường sam màu đỏ.
“A, thật xin lỗi!” Nàng vội nói xin lỗi, lui về sau một bước, gỡ ra bàn tay thiếu niên đặt lên vai nàng.
Thanh niên kia đầu tiên hơi sửng sốt, ngay sau đó cười cười. “Ngươi không sao chứ?”
“Không có gì, đa tạ!” A Hương giương mắt thấy đi cạnh thanh niên còn cón có
một nam nhân tuổi khá lớn, mặc trường sam màu xanh đen, trong ngực ôm
một con thỏ trắng, hai người này đều tuấn mỹ phi phàm. Ít nhất trong số
những người nàng gặp, trừ phu quân của Diêu Tín Hoa là Diệp Thiếu Phong
ra, hai người này tuấn tú nhất. Nhưng ánh mắt nàng cũng không dừng lại
lâu, rất nhanh đi vòng qua hai người, sải bước đi.
“Sư đệ, có gì
không đúng sao?” Nam nhân mặc trường sam xanh đen vốn không quá để ý,
lại phát hiện sư đệ hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng hài tử kia rời đi.
Thanh niên được gọi là sư đệ trả lời: “Chẳng lẽ sư huynh không phát hiện hài tử kia nữ phẫn nam trang sao?”
“Phát hiện thì có phát hiện, vậy thì thế nào?” Nữ hài tử một mình đi đường,
mặc nam trang cho an toàn, cũng không có chỗ nào không ổn mà?
Thanh niên kia cố ý thở dài một cái: “Không thế nào cả, sư huynh.”
Sư huynh này của hắn, văn võ song toàn kiêm y thuật siêu quần, tài đánh
đàn lại càng tuyệt, chỉ có một chỗ không tốt --- quá trì độn.
Ai…
Nữ hài tử bình thường nhìn thấy hai người bọn họ ai mà không mi nhãn sinh
tình, mặt đầy hoa đào, mới vừa rồi nữ hài tử kia chỉ cực kì bình thường
nhìn bọn họ một cái, hoàn toàn không ngượng ngùng hay khó chịu, cho nên
hắn mới thấy kì lạ. Nữ hài tử kì lạ như vậy, bao nhiêu năm hắn mới chỉ
gặp có một.
Chợt nghĩ đến cái gì, thanh niên không giấu được nụ cười, “Sư huynh, chúng ta đi.”
“Đi? Đi đâu? Trước mặt đã là nhà Ngô Đại Nhiên rồi mà!?”
Thanh niên cố ý không đáp, ngược lại đùa với con thỏ trong ngực sư huynh:
“Oa, may mà hôm nay sư huynh ôm ngươi, không thì vừa nãy chẳng phải bị
đụng đau rồi?”
--- -------
“Đừng ngăn ta như vậy! Ta nhất định muốn đi!”
“Bụng ngươi đã lớn như vậy, chỗ nào cũng không cho đi!”
“Ta muốn đi! Ta muốn đi! Ta cứ muốn đi đấy!” Giọng này biểu đạt đầy đủ rằng nếu nàng có thể lăn lộn ra đất, nhất định đã lăn khắp Thần Châu rồi.
Hắn hạ ngoan tâm, xuất ra đòn sát thủ: “Được! Ta đặt đồng tiền này xuống
đất, nếu ngươi có thể nhặt nó lên mà không cần ngồi xổm xuống, ta cho
ngươi đi!”
“…” Nàng cũng nóng nảy, nâng cao cái bụng bự đánh
thẳng vào người hắn, lại bị hắn vững vào ôm vào ngực. Nàng há miệng cắn, quả thật còn ghê gớm hơn cả Tử Tử “ăn cháo lâu gặp đùi gà”.
Hắn chịu đựng không kêu đau, đối kháng với nàng.
Cuối cùng nàng thua vì cắn mỏi miệng, nhất quyết không buông tha nói: “Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Thật uổng công ta nuôi dưỡng ngươi!”
Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói thật: “Còn nửa tháng nữa sư phụ ta sẽ đến!”
“Gì?”
“Ta biết ngươi lo lắng cho những hài tử kia, nhưng ta không thể cho ngươi
đi mạo hiểm được. Chờ thêm một thời gian, giao chuyện này cho sư phụ
cùng tiểu sư thúc xử lí, có được không?”
“Sao ngươi biết bọn họ sắp tới?”
“Còn nhớ A Hương sao? Hài tử kia chạy ra ngoài trước, không biết vì sao lại bị sư phụ cùng tiểu sư thúc theo dõi.”
“A ---?”
“Được rồi, là mấy ngày trước ta nhận được tin tức La Tam ca dùng bồ câu đưa
sang. Ta sợ ngươi biết lại muốn chạy trốn, mới gạt không nói.” Làm sao
biết hai ngày nay La gia tẩu tử bỗng nhiên nói với Diêu Tín Hoa gần đây
trong thành có nhiều hài tử bị bắt cóc, dặn nàng chú ý đừng để Hạnh Vận
chạy mất.
Diêu Tín Hoa lăn lộn chốn hạ cửu lưu đã lâu, biết rõ
mấy gã buôn người tham lam ác độc đến cỡ nào. Nghe được tin tức như vậy, sao còn ngồi yên được? Lại bị Diệp Thiếu Phong liều mạng ngăn lại.
Vốn Diêu Tín Hoa chỉ sợ tránh Phong Vô Tình không kịp, lần này nghe được sư huynh đệ bọn họ sắp tới, lại thở phào nhẹ nhõm. Thật ra nàng cũng biết, sắp đến ngày lâm bồn, thật không nắm chắc có thể đánh bại được bọn buôn người cứu hài tử ra.
Tỉnh táo lại, cũng không tránh được chú ý
đến cánh tay Diệp Thiếu Phong bị nàng cắn đến cơ hồ chảy máu, vừa đau
lòng vừa áy náy, “Đau không?”
Diệp Thiếu Phong lắc đầu một cái, “Chỉ cần ngươi chịu an tâm chờ sinh, chút đau này không là gì.”
“Ân, ta hứa với ngươi, ta sẽ an tâm chờ sinh ---!” mới là lạ! “Phong Vô Tình sắp đến!? Chúng ta mau dọn dẹp... hành lí… lên đường…” Sắc mặt nàng
chợt biến thành trắng xanh.
Giọng nói luôn khàn khàn nhưng lại vững vàng lần đầu tiên lạc điệu đến không thành hình: “Nắm chắc, bà đỡ ~~~!!”
“Thiếu Phong, đừng khẩn trương như vậy. Ta chỉ mới đau bụng sinh mà thôi, còn
phài chờ rất lâu nữa.” Nhìn vẻ mặt như trời sắp sập của Diệp Thiếu
Phong, Diêu Tín Hoa vừa vui mừng vừa buồn cười.
Bà đỡ đứng một
bên cũng che miệng cười nói: “Đúng vậy a, sinh con mà thôi, không cần
khẩn trương như vậy. Hơn nữa, nào có đại nam nhân nào đứng canh trong
phòng sinh chứ?”
Diệp Thiếu Phong trừng bà đỡ này một cái: đại nam nhân còn có thể thêu hoa đấy!
“Vậy còn bao lâu nữa mới sinh?” Hắn nắm tay nàng, mồ hôi trong lòng bàn tay còn nhiều hơn nàng.
Lại một cơn đau ập tới, Diêu Tín Hoa cắn răng lắc đầu, hít sâu một hơi mới nói: “Không biết…”
Hắn đau lòng hôn lên cái trán đầy mồ hôi của nàng, giọng khàn khàn: “Là ta hại ngươi chịu khổ…”
Nàng cười: “Đưa tai lại đây.”
Hắn làm theo lời nàng.
Nhỏ giọng, không để cho người thứ ba nghe được --- “Ta rất may mắn là ngươi khiến ta chịu khổ như thế. Bởi vì ta nguyện ý chỉ vì ngươi mà chịu
khổ.” Sau đó không ngoài ý muốn nhìn thấy lỗ tai hắn lại ửng đỏ --- nam
nhân này, thật sự là cả đời cũng không quen nghe lời ngon tiếng ngọt.
“Đừng ngây người ta nữa…, nói với ta cái gì đi.”
“Nói gì bây giờ?”
“Cái gì cũng được. Không thì ngươi hát cho ta nghe? Ta còn chưa nghe ngươi
hát lần nào. Ha, lại nói, cái gì ta cũng để ngươi học, cư nhiên lại
không dạy ngươi hát. Không bằng bây giờ ta dạy ngươi được không?”
“Được. Ngươi hát một câu, ta học một câu.”
Nàng mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, giai điệu du dương mặc dù không quen, nhưng cũng trôi chảy.
Diệp Thiếu Phong thủy chung nắm tay nàng, cùng hát, cùng chia sẻ cơn đau với nàng.
Sau bốn canh giờ, tiểu ác ma số một hoa hoa lệ lệ giáng thế cùng với tiếng gà trống gáy sớm.
Bọn họ, mỗi lần đều theo gió mà đến, thình lình lao vào trong mắt ngươi,
làm ngươi khổ sở, khiến nước mắt ngươi chảy xuống, cũng cuốn theo hạt
cát trong đáy mắt.
Vậy mà, khi ngươi chân chính nhận ra bọn họ, muốn giữ lại, bọn họ lại như màn sương sớm, lặng lẽ tiêu tán, không biết tung tích.
Tiểu Yêu Nhi của La gia khi đang ngủ giống như nghe được tiếng la: “Cứu ta ~~~!”