Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 13



Sau khi Triệu Bính Huy rời khỏi đình, thì Tiểu Châu Tử đi tới châm thêm trà cho Hoàng thượng, cười nói: “Hoàng thượng, đây là trà mới được dâng lên, người nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Nước kia vừa rót đầy, thì chợt thấy Hoàng thượng đứng lên, chỉ nghe nói: “Không cần, đi thôi.”

“Hoàng thượng, muốn đi chỗ nào?” Tiểu Châu Tử sững sờ, nhanh chóng để đồ uống trà ở trong tay xuống, rồi đi theo.

Hoàng thượng bước chân hơi ngừng: “Tùy ý… Đi một chút.”

Đi theo sau lưng Hoàng thượng, Tiểu Châu Tử vừa đi vừa âm thầm đánh giá bộ dáng của hoàng thượng, trên mặt là một mảnh bình tĩnh, bước chân từ từ, bộ dáng không giống ngày thường cố làm ra vẻ ngông nghênh, cũng không giống lắm bộ dáng bình thường khi đứng một chỗ, ngược lại càng thêm vẻ thong dong. Đáy lòng không khỏi buồn bực, đi một hồi, chợt thấy xuất hiện con đường đi thông tới mấy sân nhỏ ở phía nam… Trong lòng giật mình, vội vàng cúi đầu, không dám để người khác nhìn thấy trên mặt mình đang nhẫn nhịn không được sự vui vẻ.

Từ trong Nhạc viên vọng ra thanh âm đàn sáo, mặt khác ba khu vực trong nội viện không nghe được gì ngược lại giống như là đang im lặng, có thể đang ở trong đó múa bút vẩy mực, còn một chỗ thì đang cầm tơ lụa múa may. Chỉ có trong Thanh viên, Liễu Mạn Nguyệt ủ rũ cụp đầu ghé vào bên cửa sổ, trong tay vân vê cành hoa nhài chẳng biết là bẻ xuống từ lúc nào, ở trên ngón tay xoay tới xoay lui, vân vê đến khi cành hoa kia bị gãy một chút, mặc dù đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào cành hoa nhài, nhưng tâm tư lại sớm không biết đã bay đi đâu.

Bạch Huyên nhìn thấy thế, liền buông trái cây vừa rửa sạch ra, lập tức ra phòng, lôi kéo Bạch Tuyết buồn bực nói: “Sao hai ngày này chủ tử kỳ quái như không có tinh thần thế?”

Bạch Tuyết trong lòng cũng buồn bực, lại không tiện phỏng đoán, chỉ đành phải nói: “Chắc là… Tâm tình không được tốt?”

Bên kia Bạch Hương nghe xong, nháy nháy con mắt, nghiêng đầu nói: “Ôi, trời nóng như vậy, ngay cả mèo con chó con cũng bị mất tinh thần, huống chi là chủ tử?”

Hai nữ nhân kia nghe xong, đều nghẹn họng, sau nửa ngày cũng nói không ra lời, chỉ phải trở mình tròng mắt liếc quay người, tất cả cùng đi làm việc của mình. Cũng thế, chủ tử bớt lo thì hầu hạ tốt chút ít.

Chậm rãi đi đến phụ cận mấy chỗ sân nhỏ, bước chân Hoàng thượng chợt ngừng lại, trong lòng có chút do dự. Tới thì tới rồi, nhưng từ lúc bốn nữ nhân này vào cung, hắn còn chưa sủng hạnh qua, lúc này ba ba chạy tới ngược lại là không đúng! Nếu như đã có sủng hạnh, ngẫu nhiên tới ngồi một chút cũng không sao. Nhưng mà hiện nay ngược lại thì  không tiện rồi, nếu thật sự sai người đi gọi nàng ấy thì càng không ổn. Bên người nàng ấy có ba nha đầu, cũng nên mang theo một người đi ra, nếu chỉ gọi một mình nàng ấy ra bên ngoài, cho dù nàng ấy không nói, không chừng nha đầu của nàng nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra ngoài. Vẫn nên nghĩ biện pháp thoả đáng mới tốt.

Đang do dự một hồi, Tiểu Châu Tử vừa định có nên bước lên hỏi một câu hay không, nhìn xem Hoàng Thượng muốn đi chỗ nào để ngồi một chút? Thì nghe một tiếng cửa nhỏ của một viện mở ra, một mỹ nhân mang theo cung nữ lượn lờ đi ra, thấy Hoàng thượng đứng ở bên ngoài, trên mặt thẹn thùng bước mấy bước đi đến vén áo thi lễ: “Thiếp thân bái kiến Hoàng thượng…”

Sắc mặt Đại ngọc quý nhân thẹn thùng, trên người mặc váy sam trắng bạc, hiện ra những thứ tốt đẹp nổi bật trên người, cực kỳ dễ làm người khác chú ý, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, bên tai đeo hoa tai màu đỏ thả xuống, phụ trợ cho sắc mặt trắng nõn thẹn thùng hoàn toàn hiển thị ra. Búi tóc lỏng lẻo buôn thõng ở sau đầu, mang theo cảm giác hơi chút lười biếng, liền giống như mỹ nhân ngủ vừa mới tỉnh lại.

Tiểu Châu Tử có chút giương mắt, nhìn thấy bộ dáng lần này của nàng ta, trong lòng lại hít vào hơi lạnh, Wow, cái bộ dáng này mà trở mình, chính là vạn tuế gia không nguyện muốn, đáy lòng cũng không khỏi nổi lên nhớ nhung ah…

Chân của Hoàng Thượng hình như bị đóng đinh trên mặt đất, trên mặt cơ bản  không có nửa phần phản ứng thể hiện ra ngoài, lúc này nhìn thấy bộ dáng Ngọc Điệm Thu làm ra vẻ, trên mặt bắt đầu…đen.

Lúc ban đầu không nghĩ…, thì đã trực tiếp đi tới, đến đây rồi lại cảm thấy không ổn, định trở về trước rồi hãy nói, nào biết nữ nhân này dường như có lỗi tai báo, nhanh như vậy đã tới rồi?!

Trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ này, lại chợt nghe cách đó không xa có tiếng cửa nhỏ mở ra, vừa ngẩng đầu, thì đã thấy Tiểu ngọc mỹ nhân lại đi ra.

Hai tỷ muội này bề ngoài có vài phần tương tự, nhưng lại không có diễn xuất giống nhau. Dáng người Ngọc Điệm Lương không có nóng bỏng như Ngọc Điệm Thu, cho nên không đem những chỗ cần so ra để khoe, chỉ mặc kiện váy sam cổ áo thấp, hai luồng tuyết trắng nhất thời bày ra, thấy Hoàng thượng hơi thở không nóng không lạnh thì phúc thân, cái thân thể kia khom xuống thật lâu, bắt đầu nói: “Cũng không biết Hoàng thượng đến, thiếp thân đã tới chậm.”

Khóe miệng Tiểu hoàng đế hơi giật giật hai cái, trong lòng âm thầm tính toán, chính mình chỉ đi đến thì thoáng một cái lập tức nhảy ra hai cái, ngược lại hắn muốn nhìn xem, đem bốn người gom góp lại rốt cuộc sẽ mất thời gian bao lâu.

Quả thật như Hoàng thượng sở liệu, không đầy một lát, ngay cả Giảm Lan xưa nay tự cho là thanh cao cũng đã tới, dưới chân như mang theo tiên khí, cũng không thấy bước chân kia nhanh hơn, nhưng thoáng cái đã bay tới trước mặt rồi. Trên mặt thanh thanh lãnh lãnh, nhưng ngoài miệng cũng không khách khí, người đến rồi, liền hành lễ, mở miệng nhân tiện nói: “Thiếp, bái kiến Hoàng thượng. Thiếp đang ở trong phòng sách đọc văn chương bút ký, Hoàng thượng có đồng ý đi đến chỗ của chỗ thiếp ngồi một chút không?”

Giảm Lan mấy ngày liên tiếp, buổi sáng mỗi ngày đều gọi cung nữ trong nội viện của mình đưa lên một quyển sách, hoặc thi từ, hoặc bút ký, hoặc văn vẻ, đủ loại khác nhau, nhưng phần lớn đều là học vấn. Những…thứ này xưa nay chính là có cầm lấy đi lừa gạt Đế sư cũng tốt, nếu như Hoàng thượng xưa nay chính xác không lên lớp học, lại cần giao chút ít bài học để ứng phó, nàng một phen làm như thế, ngược lại sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rồi.

Hai tỷ muội Ngọc gia nghe xong sắc mặt liền biến hóa, sở trường của hai người các nàng không phải cái này, vì vậy những quyển sách Hoàng thượng đưa tới vốn chỉ hơi xem một chút liền bỏ qua một bên, không ngờ Giảm Lan lại đến sáp một tay như vậy

Nghĩ xong, Ngọc Điệm Thu liền đưa tay che miệng cười nói: “Hoàng thượng, mấy ngày nay thiếp thân cùng muội muội vừa biên một khúc mới, còn không được tốt, mong rằng Hoàng thượng sẽ chỉ điểm một hai…”

Ngọc Điệm Lương cũng cười yếu ớt gật đầu đáp: “Đúng là như thế, tỷ muội chúng ta xưa nay nhàn rỗi không thú vị, liền tự làm tiêu khiển lấy, hiện tại Hoàng thượng nên đến Nhạc viên ngồi mới tốt nhất.”

Hoàng đế hai mắt cụp xuống, mặc kệ ba nữ nhân đang tự quyết định này, trong lòng yên lặng tính toán thời gian, nhẩm tính mình đứng tại đây chỗ này khoản chừng một nén hương thời gian rồi, vậy mà Liễu Mạn Nguyệt lại không có đi ra?!

Ba nữ nhân này đang xum xoe, mà nữ nhân kia ngay cả mặt cũng đều không ló ra hay sao? Nàng ta rốt cuộc là đem trẫm đặt nơi nào?!

Trong lòng có chút tức giận, ngược lại muốn làm mặt lạnh hỏi một chút. Nhưng nhớ lại, hôm kia mới suýt nữa làm cho nàng ấy nhảy xuống vách núi, chắc là nàng ấy sợ?

Đang nghĩ ngợi, thì cuối cùng nghe cũng nghe được nhà kia có động tĩnh.

Liễu Mạn Nguyệt vốn đang ghé vào phía trước cửa sổ mà niết bông hoa giết thời gian, chợt nghe nói Hoàng thượng tới bên này rồi, thì không khỏi bị một trận kinh ngạc, sao tiểu hoàng đế kia lại chủ động chạy tới chỗ này? Chẳng lẽ là muốn gái rồi hả? Nên tùy ý tìm một người để ở trên giường nghiên cứu thảo luận triết lý nhân sinh sao?

Nghĩ thì nghĩ, thật ra có ít lời nói không thể nói ra ngoài, đành phải cho người chuyên nghe ngóng nhiều nhất là Bạch Huyên đi ra ngoài.

Không đầy một lát, nha đầu kia liền nhanh chóng trở về: “Chủ tử chủ tử! Ngài nên nhanh chút ít đi ra ngoài nghênh giá rồi! Bên kia, Đại ngọc mỹ nhân đã đi rồi!”

“Nghênh giá? Hoàng thượng chẳng lẽ là hướng Thanh viên chúng ta đến hay sao?” Bốn phía sân nhỏ vốn là liên tiếp nhau, không tới cửa ai, nên không biết Hoàng thượng muốn đi đâu, sao nha đầu này lại nói như vậy?

“Thế thì không phải… Nhưng, Hoàng thượng tới không chừng còn chưa có nghĩ ra sẽ đi đâu chỗ nào đó! Chủ tử, ta cũng không thể chậm trễ, lại để cho Hỉ viên đi trước chiếm chỗ thứ nhất!”

Vừa dứt lời rồi, lại có tiếng nói truyền vào —— tiểu ngọc mỹ nhân cũng đi ra ngoài rồi.

Liễu Mạn Nguyệt không hiểu ra sao, cũng không biết có nên đi ra ngoài nhảy vào nước đục lần này không. Phải biết rằng, tiểu hoàng đế kia lại có ý xấu gì, thì chính mình lúc này chỉ sợ so với nhảy núi còn phải mạo hiểm vạn phần đây!

Chỉ chốc lát sau liền nghe thấy Giảm Lan đều đi ra ngoài nghênh đón rồi, nếu mình còn ở bên trong mà không động đậy ngược lại là không đúng, lúc này mới sai Bạch Huyên các nàng thu thập xem, bước ra sân nhỏ, kiên trì đi tới.

“Thiếp, bái kiến Hoàng Thượng.”

Thấy Liễu Mạn Nguyệt cúi thấp đầu, thần sắc trên mặt hơi có chút cứng ngắc mà cười cười, tức giận trong lòng hơi nới lỏng, giương mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía nàng: “Liễu mỹ nhân thật chững chạc.”

Liễu Mạn Nguyệt trong lòng sững sờ, chững chạc? Chẳng lẽ là hắn không thích mình tới chậm hay sao? Cũng phải, ba cái mỹ nhân khác đều sớm ba ba đi ra nghênh đón thánh giá rồi, chỉ có mình, cả buổi mới đi ra ——nếu là vạn nhất Hoàng thượng chỉ đi ngang qua đây thì sao? Nếu hắn sớm đi thì mình cũng không cần cử động đúng không?

Nhanh chóng cười nói: “Vừa mới ngủ dậy nên mơ hồ, nghe mấy cái thị nữ nói là Hoàng thượng tới, lúc này mới vội vàng chuẩn bị…, ngược lại sợ là thất lễ.” Một lúm đồng tiền ở bên má hiện ra, ngược lại làm cho tất cả bất mãn trong lòng cho dù có, cũng tan biến đi.

Ngọc Điệm Thu trong lòng thầm hận, mình vốn chính là người thứ nhất đến đây, hiện nay ngược lại, không ngờ bốn người toàn bộ ra đủ! Mà ở tại đây lại nhiều người, cho dù có muôn vàn kế sách cũng không thi triển ra được, nghe Liễu Mạn Nguyệt nói như thế, thì đưa tay che miệng khẽ cười nói: “Hẳn là Liễu muội muội lại tham ngủ hay sao?”

Nghe nàng ta nói mát như vậy Liễu Mạn Nguyệt cũng cười trả lời một câu: ” Tuổi tác của muội muội còn “nhỏ” mà, tất nhiên là tham ngủ một ít.”

Trên mặt Ngọc Điệm Thu hơi cứng lại, nói là nhỏ, nhưng tứ nữ đều cùng tuổi, chỉ hơn kém nhau ngày tháng thôi, nàng nói như vậy, ngược lại ra vẻ mình “già” rồi!

Nữ nhân sợ nhất là bị người ta nói “già”, có lẽ từ xưa cũng có, lời này vừa nói ra, làm cho hai người còn lại cũng có vẻ mặt khó coi, ai kêu trong bốn người thì Liễu Mạn Nguyệt là người nhỏ tháng nhất làm chi? Ngay cả Ngọc Điệm Lương, tuy nói là muội tử của Ngọc Điệm Thu, nhưng lại là song sinh cùng ngày, chỉ là sau khi sinh ra bộ dáng dáng người ngược lại có chút ít khác biệt, có thể là do song sinh không cùng trứng.

Nghe hai nữ tử ngươi tới ta đi, bên kia Ngọc Điệm Lương mặc dù muốn ngắt lời, giúp đỡ tỷ tỷ mình tìm về chút mặt mũi, rồi lại bởi vì ở trước mặt Hoàng thượng, sợ nói gì đó làm cho thánh thượng không vui, nên không có mở miệng.

Bên kia Giảm Lan thì giống như không nghe thấy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như trước: “Hoàng thượng, đứng ở đây đã nửa ngày có cần đi đến chỗ thiếp ngồi một chút không? Đến mai sáng sớm muốn đưa lên cho Hoàng thượng nhìn,  văn vẻ mới viết được một nửa, mà lại còn có phó tranh cũng vẽ lên một nửa, cảm giác, cảm thấy còn thiếu mấy thứ gì đó, lại nhất thời còn chưa chu toàn toàn bộ, mong rằng Hoàng thượng đi chỉ điểm một hai.”

Ngọc Điệm Lương nghe xong, thì nhanh chóng cười nói: “Đúng vậy a, Hoàng Thượng, cứ đứng đây mãi cũng quá mất mặt rồi, không bằng nghe thiếp thân đàn một khúc giải buồn cũng tốt.”

Tiểu hoàng đế nghe xong, cười lạnh một tiếng, ánh mắt chậm rãi đảo qua bốn người: “Chẳng qua Trẫm chỉ tùy hứng đi dạo một chút mà thôi, nếu muốn nghỉ, thì còn có bao nhiêu nơi tốt chứ? Chính là đi lên cao nhìn nơi xa cũng được, cần gì đi chỗ các ngươi ‘ngồi một chút’?” Dứt lời, liền phất tay áo, nhanh chóng rời đi.

Tứ nữ hai mặt nhìn nhau, rồi lại không dám sinh ra chút tức giận nào, chỉ phải ngay ngắn hướng phía trước phúc thân, đợi lúc ngẩn người lên, thì nhìn nhau cười hai tiếng, rồi từng người tự đi trở về.

Liễu Mạn Nguyệt chậm rãi đi tới, trong lòng kinh ngạc, “Lên cao nhìn xa nơi để đi…” Hẳn là… Hoàng thượng tìm đến mình hay sao? Nếu thật sự có chuyện gì tìm mình, sao không sai hạ nhân tới, còn tự mình đi một lần đến đây chứ? Có phải… Sợ gọi tới truyền lời sẽ bị nghe ngóng dò xét sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.