Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 36



Bốn cô gái kia, hôm nay gọi người nào tới đây cũng không ổn thỏa, tốt nhất vẫn là mình một lát tìm cớ quay lại trong Thính Vũ các, liền gạt bốn nàng kia ở chỗ này là tốt nhất. Ngay cả Liễu Mạn Nguyệt, hiện nay cũng không phải là cơ hội tốt. Thứ nhất nàng là Ám Tử của mình, nếu sủng hạnh nàng, ngay lập tức nàng sẽ bị vây nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Thứ hai, nếu nàng đã được thị tẩm rồi, mỗi ngày buổi sáng chỗ Thái hậu sẽ không kêu nàng ấy tới đi theo mình, tất sẽ đổi người khác tới đây, vẫn là như vậy tốt chút ít.

Nếu thật muốn nàng...... Vẫn là chờ sau khi chọn Tú, hoặc là sau đám cưới rồi hãy nói ổn thỏa nhất.

Chợt, chén kia trong tay ném rơi xuống trên mặt đất, dọa Tiểu Châu Tử và Tiểu An Tử kêu to một tiếng.

“Hoàng thượng? ”

“Có...... Thuốc!” Mà lại bá đạo như thế?!

Trên đầu tiểu hoàng đế gân xanh nổi lên: “Canh này...... Không phải là người mình đưa tới?!” Đồ vật của Hoàng thượng, sẽ không có người bên ngoài động đến, chẳng lẽ trong Thính Vũ Các có nội gian?

“Này......” Sắc mặt của Tiểu Châu Tử xanh mét, vội đến cửa, thấp giọng gọi người tra tìm chuyện này.

Tiểu An Tử thì tiến lên một bước: “Hoàng thượng, chẳng lẽ là độc......”

“Dược......Xuân.” Chẳng lẽ con nối dòng của mình bọn họ tựa như lần này nhìn trúng hay sao? Chẳng lẽ mình ở trong con mắt của bọn họ chẳng qua là công cụ nối dõi tông đường kia sao? Thật sâu nhắm lại hai mắt, trước kia dùng hai viên tỉnh thần hoàn, nhưng lúc này thuốc này tuyệt không phải là giống như hai loại ôn hòa lúc trước, chính là mới vừa vặn uống thuốc, cũng không có bao nhiêu tác dụng, may mà, mình chỉ uống một hớp nhỏ mà thôi, cũng vẫn có thể cưỡng chế đi.

Hai mắt của Thái hậu quét trên người bốn nàng, trong lòng thiêu đốt lên. Hoàng thượng đã nghỉ ngơi rồi, nói là giải rượu, nhưng một chút thuốc này đã có tác dụng rồi, trong bốn người này chọn người nào đi qua, mình cần phải đắn đo một chút?

Liếc nhìn Giản Lan đang đen mặt, đang tự nhếch môi, vẻ mặt ủy khuất tức giận, trong lòng Thái hậu loại nàng ta đầu tiên. Cậy tài khinh người, cô gái như vậy nếu gặp phải người yêu thích dạng này thì sớm đã chọn nàng. Nếu nhà ai có con dâu như vậy, trong lòng mẹ chồng cũng sẽ không thích. Mà trong lòng nàng rõ ràng không nhìn trúng hoàng thượng, chính là cứng rắn đưa đi thị tẩm, cũng sẽ không thật tâm hầu hạ, sau này tất sẽ thất sủng.

Lại nhìn Ngọc Điệm Lương......

Nhìn Ngọc Điệm Lương, mắt Thái hậu liền khẽ quét mắt Chu Thái phi bên cạnh, chỉ bằng nàng dám đi tới nơi Chu Thái phi, thì bản thân nàng ta đã không có phần rồi.

Còn dư lại, liền chỉ có Ngọc Điệm Thu và Liễu Mạn Nguyệt kia.

Ngọc Điệm Thu thân người đầy đặn một chút, nói vậy nếu như một hồi mây mưa định có thể khiến hoàng thượng nghĩ tới hai hồi, nhưng nàng từng bị cởi bỏ tặng đi qua, lại bị hoàng thượng ném đi ra, ở nơi này trong nội cung sớm đã mất thể diện...... Mà Liễu Mạn Nguyệt kia...... Xưa nay cũng là quá mức lười biếng một ít, ngày thường cũng là xinh đẹp, nhưng lại không để ý nhiều đến hoàng thượng. So sánh với, cũng là Ngọc Điệm Thu kia còn có “Lòng cầu tiến” chút ít......

Nghĩ tới, liền mở miệng nói: “Hoàng thượng uống rượu nhiều lắm chút, Đại Ngọc mỹ nhân, ngươi đi xuống hầu hạ.”

Hai mắt Ngọc Điệm Thu tỏa sáng, khuôn mặt đều là nụ cười nhẹ nhàng, đứng dậy, thật sâu khẽ chào: “Dạ, Thái hậu.”

Cơ hội như thế, quản hoàng đế kia không thích chuyện nam nữ như thế nào, mình cho dù là dùng cưỡi. Chính là đau chết, mệt chết cũng phải bắt cho được cơ hội lần này!

Thấy Ngọc Điệm Thu xuống lầu đi, Liễu Mạn Nguyệt khẽ nhìn lướt qua bên kia, thì bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ, trên mặt không có nửa điểm thần sắc khẩn trương. Đây cũng không phải là nàng không chủ động tranh thủ, chỗ Thái hậu hỏi cũng không hỏi, trực tiếp liền chỉ người cho hoàng thượng, cũng không phải là nàng không muốn hỗ trợ nha.

Mà vừa mới nhìn Hoàng thượng như vậy, nói vậy đích thị là bộ dáng giả vờ, biết rõ có người muốn bỏ thuốc, hắn còn có thể chính xác ăn vào bụng sao? Nếu thật như thế, vậy hắn hoàng đế này đã sớm làm đến cùng rồi, không biết bị người hạ bao nhiêu thuốc đây.

“Dạ, Thái hậu!” Ngọc Điệm Thu vừa đi xuống không tới một lát, chợt thấy một tiểu thái giám liền lăn một vòng chạy tới.

“Vội vàng hấp tấp thành cái dạng gì? Nói!” Khuôn mặt Thái hậu trầm xuống, trong lòng dâng lên một tia bất an...... Sẽ không, thuốc kia bất quá là trợ hứng, hơn nữa thủ đoạn của Ngọc Điếm Thu kia, ngay cả hoàng thượng không thích, nói vậy cũng sẽ không từ chối mới đúng.

“Đại Ngọc mỹ nhân bị hoàng thượng một cước từ trên lầu đá đi xuống...... Hoàng thượng hắn...... Hắn phải về Thính Vũ các!” Tiểu thái giám này mặc dù không thể vào trong phòng, nhưng lại là Thái hậu phái đi xuống coi chừng dùm tầng năm, sợ hoàng thượng đột nhiên muốn đi, đánh loạn an bài trước kia.

Thái hậu mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt đen nhánh một mảnh, Chu Thái phi cùng ba nữ vội vàng theo ở phía sau tổng cộng đi xuống lầu.

Ở bên trong tầng năm, mấy tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, mặc dù không dám đưa tay kéo ra, nhưng cũng ngăn hoàng thượng ở trong thang lầu khuyên.

Thấy Thái hậu tới, mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm, thối lui qua một bên.

“Hạo Nhi?!” Thái hậu thấy Hoàng thượng trong lòng cả kinh, vốn là mang theo tức giận thoáng cái không biết tiêu tán đến nơi nào đi.

Sắc mặt Hoàng thượng đỏ bừng, cau mày, thân thể không được phát run, lộ vẻ vô cùng khổ sở.

“Hoàng thượng sao vậy?!” Trong bụng Thái hậu giận dữ, bà chỉ ở trong rượu hạ một chút thuốc trợ hứng, sao lại khiến Hoàng thượng như thế? Lúc này rốt cuộc là tại sao?!

“Hồi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng từ sau khi ăn canh giải rượu đã là như thế...... Chỉ nói trên người nóng đến khó chịu.” Tiểu Châu Tử quỳ trên mặt đất chi tiết đáp, người bỏ thuốc kia không biết là người nào, nhưng dám can đảm ở trong canh giải rượu bỏ thuốc..... Vừa mới mình đã tra hỏi rồi, vốn là xác nhận người trong Thính Vũ các đưa canh tới, nhưng thuốc này cũng không biết là nơi nào đưa. Người đưa là người chỗ hoàng thượng đưa tới chén thuốc, mình cũng cho là người trong Thính Vũ các đưa tới, nhưng ai biết hoàng thượng vừa mới quăng ngã chén, bên ngoài đã có người báo, nói là canh nấu xong đã được đưa tới.

Có thể thấy được, là có người âm thầm đâm một cước đi vào, đánh trở tay không kịp.

“Canh giải rượu?!” Nhìn Hoàng thượng như vậy, Thái hậu sao lại không biết hắn trúng cái gì? Trong bụng giận dữ: “Tra! Cho dù đem Hạc Lâm Viên này lật đáy hướng lên trời cũng phải điều tra ra cho ta!”

Dứt lời, liền tiến lên mấy bước, lôi kéo tay kia của Hoàng thượng ôn nhu an ủi: “Bất quá là trong lòng có hỏa thôi, vì sao lại tức giận với Đại Ngọc mỹ nhân kia?” Kia vốn là đưa tới cho hoàng thượng tiết hỏa, ngược lại còn bị hắn đá xuống dưới?

Hoàng thượng cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng nói: “Trên người khó chịu...... Nàng đã tới, ai ngờ có phải hay không là nàng ta......”

Trong bụng Thái hậu bất đắc dĩ một trận, hoài nghi này...... Cũng đúng, nếu là thả vào trên người bà, sợ cũng sẽ tư định giá như thế, cũng chỉ có thể khó khăn nha đầu kia số mệnh không tốt...... Nhưng hoàng thượng có thể lựa chọn, khiến cho trong lòng Thái hậu cảm thấy an ủi.

Nghĩ tới, liền thấp giọng nói: “Mấy cái mỹ nhân này xác nhận vô sự, hiện nay con như thế...... Liền tùy ý chọn một đi......” Vừa nói, liền thấp giọng nói, “Các nàng vốn là người của con, chắc chắn sẽ không hại ngươi......”

Hoàng thượng tránh ra tay kia của Thái hậu, quơ đi mấy bước tới nơi cửa thang lầu, trên thang lầu chỗ nghỉ tạm đều ở chung một chỗ, ba nữ đang đứng cùng Chu Thái phi cùng một chỗ ở đó.

Thấy Hoàng thượng đã tới, Chu Thái phi liếc một cái ánh mắt đi qua, Ngọc Điệm Lương gấp hướng tới hoàng thượng âm thầm đón hai bước, lại không nghĩ, lúc đến trên người Hoàng thượng thoáng một cái, dưới chân hơi loạng choạng, Tiểu An Tử bên kia mặc dù vội vàng đỡ, nhưng nửa người khác của hoàng thượng lại đang đụng vào Ngọc Điệm Lương.

Nàng ta đến đón hoàng thượng, đang đứng nơi cửa thang lầu, bị va chạm này, thoáng cái lăn đi xuống...... Giống như Đại Ngọc mỹ nhân vừa mới rồi, thẳng rơi xuống lầu bốn, thật lâu không bò dậy nổi......

Hoàng thượng giống như không có nhìn thấy gì, liền tiến về bên kia hai bước, một tiếng đáp đến trên vai Liễu Mạn Nguyệt, nói: “Ngươi...... Là ai?”

Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, chỉ đành phải đáp: “Thiếp thân Liễu thị......”

“...... Tên.” Mắt thấy người nọ, dung nhan như cũ, xinh đẹp vô cùng, có thể sợ là mình sau khi trúng thuốc kia sinh ra ảo giác, không hỏi rõ ràng sẽ không an tâm.

“...... Liễu Mạn Nguyệt.” Trong bụng Liễu Mạn Nguyệt buồn bực, lại chỉ phải đàng hoàng đáp, chẳng lẽ Hoàng thượng trúng không phải là xuân dược mà là thuốc mất trí nhớ? Không nhận biết mình?

Trên tay dùng sức, thẳng đem sức nặng trên người kia đặt ở trên bả vai nàng, đi xuống lầu, từng bước, vô cùng khó khăn.

Thấy nhất định mang theo một người đi, Thái hậu lúc này mới thả lỏng hơi thở, Ám quét Chu Thái phi vẻ mặt kinh ngạc bên kia, trong bụng an tâm một chút, tiểu Ngọc mỹ nhân kia cũng là xui xẻo, nếu nàng không nhanh tiến lên trước hai bước, lúc này người hoàng thượng mang đi không biết chừng là ai đây...... Chỉ là thuốc kia......

Nghĩ tới, liền xoay đầu lại, đối với Tiểu Châu Tử vẫn quỳ trên mặt đất lạnh lùng nói: “Ai gia nhớ được, đồ ăn của hoàng thượng đều xác nhận do người đắc lực trong Thính Vũ các điều chế?”

Tiểu Châu Tử gắt gao khấu trừ trên mặt đất, nói: “Nô tài đã tra ra, lại có người ở chuyện chén thuốc đưa trước một bước bưng một chén tới đây, hoàng thượng bởi vì nhức đầu, uống một ngụm, liền nháo muốn nghỉ ngơi, vừa mới nằm xuống, đã cảm thấy trên người không đúng, lúc này mới phát hiện canh kia có vấn đề. Tức giận tới mức quăng đổ chén kia, bên ngoài không ngờ có người đưa tới một chén......”

Sắc mặt Thái hậu đại biến, hành vi lớn mật như thế...... Quả thực khiến người khác giận sôi.

Ra khỏi Khán Nguyệt các đi không có mấy bước, liền có người mang kiệu chạy tới, đón đưa hoàng thượng đi.

Hoàng thượng thì được ngồi, còn mình thì phải đi, Liễu Mạn Nguyệt đè lại oán trách trong lòng, một đường theo sát. Xem tình hình của tiểu hoàng đế, vẻ mặt đỏ bừng kia, vừa mới lúc rời tiệc còn chưa từng thấy, sao mới như vậy một lát lại thành như vậy rồi? Nghe, xác nhận có người bỏ thuốc...... Nhưng mà, cái này thật giống như cách làm việc của người trong Các.

Đoàn người thừa dịp ánh trăng rất sáng trở về Thính Vũ các, hoàng thượng lảo đảo xuống kiệu kia, Liễu Mạn Nguyệt bước lên phía trước một bước, muốn cùng những đám tiểu thái giám này cùng nhau làm bộ dáng, trống rỗng dìu một bên. Lại không nghĩ, bị hoàng thượng một phát bắt được cổ tay, mang theo vào trong Thính Vũ các.

Trong lòng mơ hồ mang theo chút bất an, nhưng trong ngoài Thính Vũ các này đều là người của hoàng thượng, nói vậy bọn họ chắc có biện pháp giải được thuốc này, không là nhất định phải là mình hầu hạ......

Từng bước lên lầu, cũng không biết là mình đỡ, vẫn bị tiểu hoàng đế kia dắt, cho đến bên cạnh giường này, đang muốn đỡ hoàng thượng ngồi vào trên giường, chợt thấy trên đầu cánh tay căng thẳng, ngay sau đó, liền trời đất quay cuồng bị hắn xả đến trên giường.

Chừng tiểu thái giám hầu hạ thấy thế, vội vàng lui lại đi ra ngoài, cũng không dám lưu lại nữa, chỉ ở giữ cửa nghe phân phó.

“Hoàng......” Liễu Mạn Nguyệt mới vừa mở miệng, liền bị người nọ bên cạnh đè ép tới đây, tay phải còn bị hắn siết trong tay, trước mặt bóng dáng đen thùi, che ánh nến ở bên trong phòng, chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, đã bị ngăn chận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.