Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 45



Tiểu Châu Tử vội cúi đầu thu tay vào áo, nhanh chóng đáp lại: “Tiểu Ngọc mỹ nhân nói, hầu hạ hoàng thượng là bổn phận, không có vì bản thân mình bị bệnh mà lười biếng hầu hạ hoàng thượng, vì vậy mới lớn gan chạy tới đây.” Sắc mặt Tiểu Ngọc mỹ nhân kia đã trắng bệch, thoạt nhìn sức khỏe không được tốt lắm, lại vẫn muốn chạy đến hầu hạ hoàng thượng?

Hoàng thượng nghe được mấy chữ “Tiểu Ngọc mỹ nhân” kia, thì tức giận trong đầu không có chỗ trút, nàng ta muốn đi qua hầu hạ mình? Hay là muốn hầu hạ cái vị đại nhân tối hôm qua?

“Bảo nàng ta đứng ở bên dưới cạnh cầu thang đi! Ai cũng không được phép dẫn nàng ta vào chỗ ngồi!”

Tiểu Ngọc mỹ nhân kia vừa đến, lập tức nhắc nhở hắn – các nàng đều là người trong Các, mặc dù nàng khác với những người còn lại, nhưng rốt cuộc hữu tình hay vô tình với mình?

Gặp mặt nàng, ôm nàng, nàng không né không tránh… Rốt cuộc là do yêu mến mình, hay vẫn chỉ là ngoại trừ mình ra…, nàng không còn con đường nào khác?

Sâu tận đáy lòng lập tức trống rỗng, nguyên bản chưa từng nghĩ tới những thứ này, có thể mình thì ngày đêm nghĩ đến, lo lắng, nhớ nhung, còn nàng thì…?

Trong đầu hắn chợt hiện lên cặp mắt như nước mùa thu, bộ dáng tươi cười yếu ớt kia… Chắc hẳn, xưa nay nàng cũng vẫn mang cái bộ dáng không tim không phổi như vậy, có thể không nghĩ đến thì sẽ không nghĩ đến, nhất định sẽ không vì suy nghĩ vớ vẩn mà làm cho lòng mình phiền muộn.

Thở dài ra một hơi, ngước mắt lên nhìn sắc trời bên ngoài kia xanh thăm thẳm, tận sâu trong đáy lòng hắn lại là một mảnh mờ mịt… Chuyện này là như thế nào? Sao lại sẽ vì một nữ tử mà nóng ruột nóng gan đến thế này? Thân là nam tử, thân là Hoàng Đế, muốn nữ nhân đó thì đã là ân điển của mình, nàng kia cũng sẽ vô cùng xu nịnh mà hầu hạ mình.

Nhưng nàng …. ngay cả lúc trên giường, sắc mặt vẫn như thường, chỉ thỉnh thoảng mới hơi đỏ mặt, hơi rời tầm mắt khỏi con ngươi mê người trước mắt.

Lấy nước trên cái bếp nhỏ, rót vào bên trong ấm tử sa, Liễu Mạn Nguyệt lúc này mới bưng bộ đồ pha trà, thướt tha đi về bên cạnh mấy cái bàn nhỏ, tự mình quỳ xuống ở bên cạnh, đưa chén trà nhỏ để xuống trước mặt Hoàng Thượng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy kia.

Hai mắt mở lớn, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt có chút nghi hoặc, Hoàng Thượng cứ nhìn mình như vậy là có ý gì? Lúc này, hai người vẫn đang ở trong đình, mặc dù đã đóng hơn một nửa số cửa sổ, thế nhưng rốt cuộc, từng cơn gió thu vẫn thổi vào, đâu phải là chỗ làm cái loại việc kia chứ? Đã vậy trong mắt Hoàng Thượng lại không hề có chút tình ý nào. Rốt cuộc… Hắn làm sao mà lại nhìn mình chằm chằm như vậy?

“Hoàng Thượng… Còn có gì muốn căn dặn hay sao?

Hai mắt Hoàng Thượng vẫn chăm chú vào trên gương mặt của nàng, đêm qua suy nghĩ gần nửa đêm, trong lòng đều đã suy tính hơn thiệt.

Từ khi Phụ Hoàng qua đời, trong lòng hắn không còn có cái loại tự tin cao ngạo mình thân là thái tử, trở thành hoàng đế. Chỉ là dù đã có quyền thế ngang trời, nhưng hắn không có cách nào để nắm chắc tấm lòng của người khác. Chỉ có bản thân mình nhớ nàng, nhưng chỉ sợ trong lòng nàng… Nói không chừng cho dù là mười ngày, nửa tháng mà mình không cho gọi nàng tới thì đối với nàng chắc cũng không sao đâu…

“Chiều hôm qua, Tiểu Ngọc mỹ nhân lại đến Thính Vũ Các.”

Liễu Mạn Nguyệt lại mở lớn hai mắt, vẫn khó hiểu nhìn hắn, thấy Hoàng Thượng vẫn nhìn mình chằm chằm, suy nghĩ một chút, lại nghiêng đầu hỏi: “Có lẽ bởi vì hôm qua trong Các cũng đã tới chỗ của nàng ta đi.” Chỗ Đại Ngọc mỹ nhân thì căn bản không thể lấy được cớ gì để tiếp cận Hoàng Thượng nữa, thêm nữa là thuốc kia nàng đã dùng rồi, tất nhiên lại càng thua kém tiểu ngọc mỹ nhân có chỗ dựa như vậy.

Nhìn thấy trên mặt nàng không có lấy một chút lo lắng hay bộ dạng ghen ghét nào, Tiểu Hoàng Đế không khỏi cảm thấy một chút mất mát… Cũng đúng thôi, nàng biết rõ mình nào có để ý chút gì đến Tiểu Ngọc mỹ nhân kia, lúc này nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân trong hậu cung như bao nữ nhân khác, thì sao nàng lại phải như thế?

Nghĩ đến, lại không khỏi cảm thấy một chút phiền muộn, bèn mở miệng nói tiếp: “Từ tháng sau, sẽ có những tú nữ khác lần lượt vào kinh thành, mặc dù lúc này trẫm không quay về, nhưng có thể những người kia sẽ có cách khác, chắc sẽ lại tìm cách tới bái kiến Thái Hậu, đến lúc đó sợ là sẽ gọi Liễu mỹ nhân cùng đi…”

Chẳng lẽ hắn phiền muộn là vì việc này?

Liễu Mạn Nguyệt nở nụ cười, bên môi cong lên tạo thành má lúm đồng tiền rung động lòng người: “Hoàng Thượng không cần phải lo lắng, nếu như thiếp nhận ra ai là người trong Các, hay là lúc trở về có người chỉ điểm, bảo thiếp phụ tá người nào, thiếp chắc chắn sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng từng việc một.”

“Trẫm không nói việc này…” Lời này là rít từ kẽ răng ra, trong mắt như bắn ra tia lửa, hung ác nhìn nàng chòng chọc. Chẳng lẽ nàng ấy không sợ những cô gái vào sau kia một chút nào? Không sợ trẫm sẽ thực sự sủng hạnh một người nào khác mà không phải là nàng?

Liễu Mạn Nguyệt âm thầm giật mình, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười ám muội đến ba phần: “Thiếp hiểu rồi, nếu thấy nữ nhi nhà ai thân thế trong sạch lại xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, thiếp sẽ để ý mà bẩm báo lại cho Hoàng Thượng.”

Trong Các cho dù có bản lĩnh ngất trời, nhưng ngàn lần cũng không thể đổi tất cả tú nữ đều thành người của bọn hắn. Cũng giống như Liễu Mạn Nguyệt vậy, trước kia cũng chỉ có thể dùng danh nghĩa tặng quà, nhét vào trong cung. Những tú nữ kia thì càng phải hận không thể đem tám đời tổ tông ra để điều tra thật rõ ràng, chỉ là muốn gian lận, giống như cái vị Lưu đại nhân kia đã là không dễ, người khác thì càng không cần phải nói rồi.

Tuổi tác Tiểu Hoàng Đế cũng đã lớn rồi, nhìn hai lần này cũng không phải là không động tâm trong chuyện nam nữ. Có lẽ người hắn sai bảo được phần lớn đều là hộ vệ hoặc thái giám, mình là một nữ tử, tất nhiên những chuyện như thế này cũng nên giúp hắn để ý một chút.

Hỏa khí thoáng cái bốc lên tận đỉnh đầu, hai mắt hắn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, rồi đưa tay kéo nàng qua, làm cho đầu Liễu Mạn Nguyệt va mạnh vào trong ngực hắn, làm cho nàng phải kêu to lên một tiếng.

“Hoàng Thượng?”

“Ngươi…” Cắn răng hé ra một chữ, trong lòng Tiểu Hoàng Đế lập tức chấn động, hắn lại nhất thời thất lễ mà thò tay ra kéo nàng lép vào mình, rốt cuộc là hắn muốn nói cái gì đây? Muốn hỏi nàng một chút rằng vì sao nàng lại không giống hắn, bình thường nghĩ đến nàng, nhớ nhung nàng? Hắn là Hoàng Thượng… Hắn là nam tử, trên đời này, làm gì có nam tử nào chỉ vì những thứ gọi là tình cảm đàn bà như thế này mà luống cuống chứ?

Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy trong lòng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt vài cái, thế nhưng hôm nay nàng rất ngoan ngoãn mà, cũng không làm sai cái gì, lại càng không nói điều gì lung tung! Rốt cuộc hắn nổi điên vì cái gì?

Rất lâu sau, Hoàng Thượng thở dài ra một hơi, phân vân lẫn tức giận trong mắt đều đã biến mất. Liễu Mạn Nguyệt trong ngực lại bị hắn kéo qua, lại không lộn xộn giãy loạn, lúc này, Hoàng Thượng buông cái tay mà hắn đang lôi kéo của nàng ra, ôm trọn nàng đến cả phía sau, tay kia thì đặt sau đầu nàng, làm cho nàng dựa vào trong lòng mình.

Trái tim của nữ nhân này, giống như con người của nàng vậy. Có lẽ cũng lại là không tim không phổi…

Muốn làm cho người khác đối xử thật tình với mình, thì trước hết chính mình phải đối xử thật tâm với người ta, chứng minh cho người ta thấy, nếu không thì, người giống như nàng, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, lại bị trong Các kia giam cầm chừng mười năm, làm sao có thể dễ dàng giao trái tim mình ra?

Bàn tay hắn nhẹ nhàng sờ phía sau đầu nàng vài lần, rồi lại vuốt ve đến trên mặt nàng, dịu dàng di chuyển trên gương mặt nàng, nhìn chăm chú, chợt khẽ cười một cái.

Liễu Mạn Nguyệt thấy Tiểu Hoàng Đế này một lời cũng không nói, lại lôi kéo, vừa ôm vừa sờ đầu mình như sờ đầu chó, bây giờ lại nhìn mình cười… Trên người không nhịn được mà run rẩy – đứa nhỏ này trúng tà sao?

“Trẫm đau đầu, xoa cho trẫm.” Dứt lời, buông lỏng nàng ra khỏi ngực, Hoàng Thượng khẽ xoay cả người lại, gối đầu trên đùi nàng, nhắm hai mắt lại không nói một lời nào.

Liễu Mạn Nguyệt sững sờ một chút, mới đem hai tay đặt ở hai bên đầu hắn, nhẹ nhàng xoa bóp trên hai thái dương của hắn, lại càng cảm thấy nghi ngờ, không biết rốt cuộc Tiểu Hoàng Đế này đang nổi điên cái gì, sao tự nhiên lại gọi mình đến xoa đầu?

Đôi tay mềm mại đang để trên đầu kia không dám dùng lực mạnh, nhẹ nhàng xoa bóp trên đầu cực kỳ khoan khoái dễ chịu. Cái phiền muộn trong lòng kia cũng dần dần tan biến đi, một lúc sau lại sinh ra ý nghĩ muốn rằng cứ để như vậy mà ngủ thiếp đi. Hoàng Thượng vội vàng căng mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Liễu Mạn Nguyệt đang cúi thấp đầu nhìn mình.

Người trước mặt có khuôn mặt như đóa phù dung, da như mỡ đông, thấy nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình, một tia tình cảm ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng, lại nhìn nàng vài lần rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Về sau, nếu Các này thật sự sụp đổ, ngươi có tính toán gì không?”

Điều này… Trước kia không phải đã hỏi một lần rồi sao?

Nén nghi hoặc trong lòng xuống, Liễu Mạn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ kia, có chút suy tư, bàn tay vẫn không ngừng xoa bóp, một lúc lâu sau mới nói: “Thiếp vẫn chưa có ý định gì, chỉ cần Hoàng Thượng đừng cho người cắt xén ngày ba bữa cơm của thiếp, mỗi ngày có thể sống thoải mái một chút là tốt rồi.”

Im lặng nhìn nàng một lúc lâu rồi chợt hỏi: “Trẫm cho ngươi một đứa bé.”

Đứa bé…?

Sửng sốt một hồi lâu, Liễu Mạn Nguyệt mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc cúi đầu nhìn hắn.

Cho một đứa bé, ý hắn muốn nói là… Hắn lại để cho mình sinh con cho hắn?

Mà cũng phải, sợ là trong lòng cổ nhân lúc này, trong lòng Hoàng Đế, có thể nói là cho một nữ tử sinh con cho mình thì giống như là ban cho một cái ơn vô cùng to lớn sao?

Cho dù còn muốn nhịn, cũng không thể nhịn được, khóe môi lại cong lên thành nụ cười giễu cợt: “Tạ ơn Hoàng Thượng.” Có sinh con cho hắn hay không, không phải hắn nói là được!

Tạ ơn xong, Liễu Mạn Nguyệt hơi rũ mắt xuống, không thèm nhìn hắn nữa. Có lẽ hắn cảm thấy đây là ban cho nàng một cái ơn vô cùng to lớn với mình, mình mà từ chối thì đúng là bất kính. Lên giường cùng hắn thì có thể, thân mật cùng hắn cũng có thể, nhưng mà sinh con cho hắn thì… Vẫn là miễn đi.

Vì một cái tình yêu đẹp mà mang một sinh mệnh nhỏ bé, về sau cùng hắn làm bạn, cùng nhau vượt qua mỗi ngày, nhìn hắn lớn dần lên theo thời gian… Đây là việc cao cả mà tràn ngập niềm hy vọng đến chừng nào?

Có thể cùng một nam tử căn bản còn chưa nói tới là có thích hay không sinh con… Có lẽ đến lúc sinh đứa bé, phụ thân của nó căn bản sẽ không đi qua nhìn nó đến một cái, lúc đứa bé phát triển, phụ thân của nó có thể ngẫu nhiên tới nửa ngày hoặc một ngày nào đó, giống như là bao nhiêu ân điển. Loại ban ân này, nàng, Liễu Mạn Nguyệt mới không thèm!

Nàng muốn một mình thoải mái sống qua đời này, tốt nhất là có thể chết già, không muốn bản thân mình sau khi chết còn phải phiền não lo lắng vì đứa bé kia.

Cũng may, lúc này trong Các vì bồi dưỡng trinh sát, có vài thứ cho dù có dùng hay không, cũng cứ nghĩ cách dạy cho mọi người — ví dụ như, làm sao có thể tránh thai sau khi triền miên một đêm cùng một nam tử.

Bình thường học hành Liễu Mạn Nguyệt cũng không chú ý lắm, có thể việc này một phần xuất phát từ tò mò, phần còn lại xuất phát từ ý thức muốn bản thân được an toàn, nên nàng học cũng có thể được gọi là thông suốt.

Đứa bé không phải là ngươi muốn, là có thể được. Việc này không phải chỉ cần nam tử nguyện ý, còn phải xem nữ tử có phối hợp hay không.

Bởi vì đang nằm ở trên đùi nàng, người trong mắt hoàng thượng bị đảo ngược, vì vậy, Hoàng Thượng cũng không nhìn thấy nụ cười mang theo vẻ giễu cợt kia trên mặt Liễu Mạn Nguyệt, lại thấy trong ánh mắt nàng không có lấy một chút vui vẻ nào. Hắn lại không khỏi phiền muộn, giơ tay lên kéo tay phải nàng đặt lên đầu mình, nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên ngồi dậy.

Bị hắn kéo tay, tất nhiên là không còn cách nào khác lại phải xoa bóp đầu cho hắn một lần nữa, Liễu Mạn Nguyệt lại phải nhìn hắn, đã thấy Hoàng Thượng ngồi dậy, sau đó lại thò tay lấy cái gì đó từ trong lòng ra.

Một hộp ngọc bốn bề đều là màu trắng, sau khi mở ra Hoàng Thượng lấy một hạt màu xanh nho nhỏ từ bên trong ra, nhìn vật có chút giống như hạt sen bình thường rồi đưa lên nhìn nàng: “Há miệng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.