Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 1: Xuyên không thật ra thì cũng không tệ lắm



Nhìn bụi bẩn trên trần nhà, bụi bẩn ở vách tường, bụi bẩn ở quần áo, chân thì tay lem luốc. Lại nhìn lại vị trí hiện tại của bản thân, An Nặc cảm thấy hiện tại nếu dùng một từ phổ thông nhất để diễn tả tình huống này đó là: lừa bịp.

Đi tới nơi này tất cả đều là nhờ kịch bản “ Phúc nam phụ” kia, trong mộng có một âm thanh nói với cô, cô tới chỗ này mục đích đúng là giải cứu nam phụ, mặc kệ cô muốn làm cái gì, chỉ cần có thể dựa vào hắn là có thể thuận lợi, không dựa vào được thì không thuận lợi, tình hình như vậy sẽ duy trì ba năm, ở nơi này trong ba năm,đồng nghĩa cho cô một cơ hội, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải từ bỏ vinh quang ở quá khứ. Về sau bản thân biến thành dạng gì, chỉ có thể dựa vào phấn đấu trong ba năm này.

Hơn nữa âm thanh trong mộng còn nói cho cô biết cô vĩnh viễn không thể trở về được, nghĩ về cuộc sống sau này của mình, cô nên thừa dịp ba năm này chuẩn bị cho thật tốt.

Thử nghĩ cuộc sống của cô một mỗi ngày ở thế kỷ 21 đầy màu sắc rực rỡ, một nữ minh tinh trong làng giải trí, đột nhiên chạy trở về 70 năm trước, chuyện này còn không phải lừa bịp. Chạy đến 70 năm coi như xong, cô chạy đến còn là 70 năm trước trong kịch bản, không nghĩ tới mình ở nhà đọc kịch bản thuận miệng cảm thán một câu “nam phụ mệnh quá khổ”, đến lúc nằm mơ cũng mơ thấy mình ra tay giải cứu nam phụ. Sau đó, mở mắt ra cô đã sống ở trong kịch bản rồi. Sống ở trong kịch bản còn chưa tính, tối thiểu đối với những chuyện diễn ra trong tương lai kịch bản, con người và tính cách cô đều đã rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng mấu chốt là, mấu chốt là lúc trước trong kịch bản này không hề có nhân vật của cô. Cho nên, hiện tại người cô không hiểu rõ nhất lại chính là bản thân mình.

Vì vậy, chuyện này càng trở nên lừa bịp hơn rồi.

Trời sắp sáng, trong sân đã vang lên âm thanh huyên náo, An Nặc nằm ở trên giường đảo tròn mắt, chắc lúc này ba mẹ cô đã rời giường. Vì vậy An Nặc cũng run rẩy mặc quần áo chuẩn bị rời giường. Cô đã sinh sống tại đây một tuần lễ nên dần hiểu rõ. cô bây giờ là một đứa trẻ được mẹ cưng chiều, dĩ nhiên cũng được ba cưng chiều, nhưng bởi vì ba là đội trưởng đội sản xuất trong thôn, nên cô cũng phải biết giữ chừng mực. Lúc vừa đến nơi này cô cũng không cảm thấy lạ lẫm khó hòa nhập lắm, An Nặc bây giờ đã an tâm đón nhận tình huống của nơi này. Mặc dù xã hội lúc trước ở thời hiện đại đã cực kỳ phát triển, không thể so sánh với cái niên đại này. Nhưng là đó là đối với một số người mà nói. Đối với cô lại không phải như vậy.

cô từ nhỏ là một cô nhi, ở cô nhi viện vừa học xong trung học, do thích học hành, không muốn buông tha cơ hội tiếp tục đi học, vì vậy dứt khoát đi làm kiếm tiền đóng học phí lên đại học. Bất đắc dĩ cái niên đại này học phí ở đại học vô cùng đắt đỏ, muốn dùng thời gian một kỳ nghỉ hè kiếm tiền trang trải học phí đại học năm thứ nhất quả thực là lời nói vô căn cứ.

Vì vậy lúc cô đang làm thêm ở quán cà phê, một người có kinh nhiệm tìm người mẫu nhìn trúng cô, nói cho cô biết điều kiện của cô rất thích hợp làm người mẫu, hi vọng cô có thể suy nghĩ đầu quân cho công ty của ông ta.

Mặc dù cô biết có rất nhiều tên lừa đảo lợi dụng cơ hội như thế đi gạt người. Nhưng do sức ép của tiền học phí khiến cô không còn cách nào khác. Biết bản thân mình là cô nhi, học tập chính là con đường ra duy nhất của cô, cô thực sự muốn thay đổi số phận, cô dấu trong tay áo một bình xịt hơi cay. Một tay áo khác dấu một con dao găm nhỏ, sau đó đến địa chỉ trên danh thiếp mà người đàn ông kia đưa.

Nhưng kết quả khi đên nơi làm cô không khỏi kinh ngạc. Không ngờ người cho cô danh thiếp lại là quản lí cấp cao của một công ty người mẫu lớn, cũng nhờ vào cơ hội lần này, cô được như ý nguyện kiếm được học phí năm thứ nhất. Cánh cửa đại học mở rộng đón chào cô.

Sau này, nhờ được lên trang bìa của một tạp chí lớn, cô lại được một đạo diễn nhìn trúng, tiếp sau đó, cô coi như thật sự tiến vào Làng Giải Trí, không còn vì học phí mà phát buồn, hàng năm còn dư giả quyên cho Cô Nhi Viện, ý tưởng của cô rất đơn giản, là cô nhi, vận khí của cô tốt, có thể có cơ hội tốt như vậy không vì học phí mà buồn phiền, nếu không có cơ hội như vậy thì cô dựa vào cái gì để lật người đây? Vì muốn trợ giúp nhiều giống như cô, cô luôn lặng lẽ quyên tiền cho các cô nhi viện, nhưng thật ra thì, cô cũng không thích nghề diễn viên này, cũng không ưa thích cái không khí của Làng Giải Trí này. Nhưng đã làm minh tinh lâu như vậy, cô không nghĩ ra mình có thể làm được công việc gì khác.

Thật ra thì từ nhỏ cô đã có ước mơ làm bác sĩ, nhưng là đáng tiếc, bởi vì kiếm tiền trang trải sinh hoạt, thân bất do kỷ, cô căn bản không có nhiều thời gian ở trường học, đa số đều dựa vào tự học, cho nên cô đành chọn chuyên ngành Tiếng Anh.

Dĩ nhiên, bởi vì tính chất công việc khiến cô phải xuất ngoại nhiều, thường thường phải sử dụng tiếng anh trong giao tiếp, cho nên tài nghệ nếu so với đám sinh viên ngày ngày ở trong phòng học khổ luyện dĩ nhiên khá hơn chút. Nhưng những thứ này đều là quá khứ rồi.

Cô bây giờ hài lòng với thân phận của mình hơn, mặc dù là ở nông thôn, nhưng vì cha của mình là đội trưởng đội sản xuất, cuộc sống ngược lại cũng không tệ lắm, hơn nữa nghe nói năm ngoái thi tốt nghiệp trung học liền thi đậu đại học trên thành phố, ở nhà địa vị càng thêm nước lên thì thuyền lên(địa vị càng cao). Cuộc sống như vậy khiến cô vô cùng hài lòng, hơn nữa cha của cô lại giúp cô chọn chuyện ngành y khoa mà cô thích.

Vừa lấy được tình thương của cha mẹ đồng thời có thể theo đuổi ước mơ ngày trước của mình, càng không cần vì việc học mà rầu rĩ, đối với cô như vậy là quá viên mãn rồi, mới qua một tuần cơ hồ cũng đã bắt đầu vui đến quên cả trời đất rồi.

Mặc quần áo tử tế vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy làn khói bếp như một lớp sương mù mỏng đang lượn lờ trong không khí. Đi vào phòng bếp thấy mẹ đang thổi lửa nấu ăn. Nhìn thấy con gái đi tới, liền cười hiền hòa nói: "Nhị cNha*, trong nồi có nước nóng đó, mau lấy nước rửa mặt đi."

(Nhị Nha: tên gọi ở nhà của nhân vật, người con thứ hai)

"Vâng." Đáp một tiếng cô đi lấy chậu múc nước rửa mặt.

Nghĩ lại, cô đã tới nơi này được một tuần nhưng vẫn trầm mặc ít nói, không dám nhiều lời, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều. Tình huống bây giờ cũng đã biết được sơ sơ, tính cách cô gái này cùng mình không khác nhau nhiều, lại thích học tập, bây giờ tiếp nhận cuộc sống này cũng không có gì quá đột ngột.

Vì vậy rửa mặt xong, liền nhận cái nồi trong tay mẹ cô, lần đầu tiên chủ động mở miệng yêu cầu làm việc: "Điểm tâm cứ để con làm."

Cô không giải thích nhiều trực tiếp lấy cái nồi. Từ trong tủ bếp lấy ra hai quả trứng, lại lấy một ít thịt đông trong chén ra, cắt ra một cục thịt nạc, sau đó băm nhỏ.

Mẹ cô vẫn do dự đứng bên cạnh nhìn, nghĩ thầm đứa nhỏ này đang nghĩ gì vậy, chưa từng thấy nó nấu cơm lần nào, thịt và trứng đều là đồ tốt, mặc dù cô chỉ cắt chút thịt nạc, nhưng cứ như vậy ném vào trong nồi nấu, sẽ không có mùi vị gì, thật lãng phí đồ ăn.

An Nặc bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, mới đưa tay đẩy mẹ mình đi ra ngoài, còn bảo đảm: "Mẹ, mẹ yên tâm, con đã học với bạn ở trường rồi, đảm bảo không thành vấn đề."

Mẹ cô lúc này mới gật đầu một cái, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn đi ra ngoài.

An Nặc nhìn mẹ đi ra ngoài mới bắt đầu công việc của mình. Mặc dù cô là minh tinh, cuộc sống quang vinh chói lọi, nhưng lúc còn bé ở cô nhi viện cũng thường giúp các mẹ làm một số việc vặt, đến lúc trung học đã sống độc lập tự lo cho bản thân. Sau này có thời gian ở nhà nghỉ ngơi cô cũng thường tham khảo sách nấu ăn tự mình vào bếp nấu thử. Trừ loại loại bếp lò cổ xưa này không dùng quen ra, còn lại cũng không có vấn đề gì.

Mấy ngày nay cô cũng quan sát qua, đội sản xuất ở đây đều là thanh niên trí thức ở Thượng Hải đến, cho nên đồ dùng ở nơi này cũng tương đối hiện đại, so sánh với những địa phương khác mà nói vật liệu đều là trực tiếp chuyển từ Thượng Hải về nên vẫn tính là tương đối phong phú. Bây giờ là mùa đông, thời điểm nông nhàn, nhưng gia đình cô vẫn có cuộc sống sung túc.

Suy nghĩ một chút mặc dù có món ăn mặn, nhưng mấy ngày qua mẹ cô chỉ làm món xào, dù thịt ngon nhưng ăn nhiều cũng không còn khẩu vị rồi. Nhìn trên đất thấy một chậu trứng muối, nghĩ thầm lấy ra làm cháo trứng muối thịt nạc chắc cũng có thể. Đem nồi cháo đặt lên bếp tiếp cầm hai củ cà rốt, bắt tay vào thái sợi. Bỏ cà rốt vào một chén, cát nhỏ hành lá bỏ vào, sau đó để thêm gia vị, lại cho thêm chút đường, cuối cùng cho một ít hạt tiêu. Thêm hai muỗng dầu mè, rồi đảo đều đều. Chỉ chốc lát mùi thơm đã lan tỏa cả bếp.

Trước tiên đem cà rốt trộn bưng vào nhà, sau đó trở lại phòng bếp tiếp tục khuấy đều nồi cháo, đợi cho cháo chín nhừ cô mới bưng nồi vào trong nhà, vào nhà thấy anh hai cùng chị dâu đã đến.

Thấy cô bưng nồi vào nhà, chị dâu cô vội vàng nhận lấy nồi trong tay cô. Thấy cô đang còn muốn ra cửa, chị dâu cười kéo cô đến bên cạnh bàn ngồi: "Em ngồi đi, để chị đi lấy bát đũa, em cũng bận việc từ sáng sớm rồi, chị muốn đi giúp em nhưng mẹ không cho, nói em hôm nay muốn thể hiện bản lĩnh. Đợi lát nữa tất cả mọi người cùng nếm thử một chút."

Nói xong cười đi ra ngoài.

Cô cũng nghe lời ngồi xuống, theo cô quan sát, chị dâu cô là người hòa đồng, tính tình cũng là nói một không hai, không giống vài người có lời gì cũng che giấu. Đối xử với cô cũng rất tốt, luôn động viên và giúp đỡ cô trong học tập.

Chờ cho mọi người ngồi vào bàn ăn, An Nặc lấy cái muỗng nếm một ngụm nhỏ, không mặn không nhạt, không tệ, lâu rồi không nấu nhưng vẫn không đến nỗi nào.

Ngẩng đầu lên, liền thấy cả nhà đang e ngại nhìn nồi cháo cô nấu.

"Ăn ngon lắm, con đã học lỏm được phương thức bí truyền của cô bạn trong lớp.Mọi người nếm thử một chút." An Nặc xấu hổ nói.

Vì vậy khi đội trưởng thôn mạnh dạn nếm thử một miếng, lông mày đang nhíu lập tức buông lỏng ra. Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn An Nặc: "Nhị nha, không tệ, ăn rất ngon."

Tiếp gắp một ít cà rốt trộn, lại khen một câu: "Không tệ không tệ, Nhị nha nhà ta không hổ là sinh viên đại học, đến củ cà rốt cũng có thể nấu ngon như vậy."

Nói xong mọi người trong phòng bắt đầu ăn, trong miệng không ngừng chậc lưỡi tán thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.