Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 54: Mớ bòng bong



Tôn Oánh Oánh đứng ở goài chửa nghiến răng, nhìn An Nặc đang ngồi kê đơn thuốc, ngẩng đầu nói: “người tiếp theo.”

Cô đi hai bước đến chiếc ghế trước mặt ngồi xuống.

An Nặc nhận lấy phiếu khám bệnh, để ở trên bàn, ngẩng đầu liếc nhìn người phụ nữ đối diện, hai bím tóc đen để rũ xuống ngực, trên người mặc quân trang, đầu còn đội mũ lính, đúng tiêu chuẩn của một nữ binh văn nghệ, ánh mắt rất sáng, nhưng bên trong lại không lộ ra thiện ý, ánh mắt này đối với An Nặc không lạ, trước kia lúc lên nhận thưởng, ảnh mắt này cô cũng nhìn thấy nhiều rồi. Một người phụ nữ khi sử dụng ánh mắt này có nhiều nguyên nhân, có thẻ là vì mình không xinh đẹp bằng đối phương, cũng có thể bởi vì cô ta cảm thấy quần áo của mình không bắt mắt bằng đối phương, còn có thể là vì giầy của cô ta không cao bằng đối phương. Phụ nữ vĩnh viễn đều không thể giải thích được như vậy.

“Cô thấy nơi nào không thoải mái?” An Nặc mở miệng.

“Nói không ra, chính là không thoải mái.” Tôn Oánh Oánh đáp.

“Mình không thoải mái ở nơi nào cũng không biết, vậy sao lại tới khoa tim mạch?” Người này rõ ràng là không muốn phối hợp trị liệu.

“Vậy khẳng định là trong lòng không thoải mái.” Tôn Oánh Oánh trong lòng vui mừng, tôi không phối hợp với cô xem cô có thể kê được đơn thuốc hay không?

An Nặc không mở miệng, dùng ống nghe nghe nhịp tim Tôn Oánh Oánh rồi bắt mạch.

“Nghe nói là cô nhờ anh Quốc Hoa đi cửa sau để vào đây? Chắc cô do bệnh viện cũ đuổi đi phải không? Cô có thể xem bệnh được cho tôi hay không vậy, chớ có lăm băm lầm người đó.” Tôn Oánh Oánh hạ thấp giọng nói ở bên tai An Nặc, nhưng lại cố ý để cho những người xung quanh nghe được, cố ý muốn phá hỏng hình tượng của An Nặc.

An Nặc nghe cô nói xong cũng không phản ứng giống như cô tưởng tượng.

“Cô gái, nhịp tim của cô có chút không đồng đều, nhưng không nghiêm trọng.” An Nặc phản ứng vẫn bình tĩnh, hơn nữa còn mang theo nụ cười.

“Cô không muốn kê đơn thuốc sao? Tôn Oánh Oánh lớn tiếng nói.

An Nặc đem ông nghe để xuống, nhìn Tôn Oánh Oánh nói: “Vậy cô muốn uống thuốc gì?, tôi sẽ kê cho cô thuốc đó.”

“Cô!” Tôn Oánh Oánh tức giận ngã ngửa. “Cô đây là có ý gì. Bệnh nhân không thoải mái làm bác sĩ không tìm ra được bệnh cứ nói thẳng, đừng làm mất thời gian của tôi.”

“Đúng rồi, em gái, đấy chính là bệnh chứng, nhịp tim của em có chút không đồng đều, cho nên đôi khi sẽ cảm thấy ngọt ngạt khó thở hoặc là tâm tình không thoải mái. Mà nguyên nhân còn lại là tính khí quá lớn, người khác còn chưa lên tiếng mình liền tức giận đến ngã ngửa, như vậy không được, về nhà cần phải tu tâm dưỡng tính, nhớ, ít phát giận.” An Nặc nói xong cũng không thèm cô ta có phản ứng gì. Nói thẳng: “Người tiếp theo.”

Tôn Oánh Oánh bị An Nặc dạy dỗ trước mặt mọi người, đối với An Nặc oán hận càng thêm mãnh liệt, càng thêm để tâm hỏi mọi chuyện về An Nặc.

Mà An Nặc cũng thể, dù không biết tình huống cụ thể, nhưng đối với người gọi Quốc Hoa bằng anh hơn nwac còn chạy đến trước mặt cô bới móc, thì nhất định có ẩn tình gì đó.

Buổi tối hai sau khi hàm sướng lâm lý (XXOO), An Nặc vừa lấy tay vuốt ve Phó Quốc Hoa, vừa để cho anh thoải mái, vừa giống như thôi niên hỏi, “Tôn Oánh Oánh là ai?”

An Nặc vừa uy hiếp vừa lợi dụ, Phó Quốc Hoa cũng không thể cầm lòng được. Vì vậy nói toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Tôn Oánh Oánh ra.

An Nặc không nhịn được nghĩ nói: Dấu chấm than đáy! Trên thế giới có một loại phụ nữ chính là như vậy, giành chồng người ta sau còn phải tới đại biểu trăng sáng đến tiêu diệt ngươi. Không trách được lần đầu tiên gặp mặt liền tỏ thái độ địch ý với cô.

An Nặc biết lai lịch của Tôn Oánh Oánh. Mà Tôn Oánh Oánh cũng nghe được tin tức mới liên quan đến Phó Quốc Hoa và An Nặc.

ở trong đoàn Tôn Oánh Oánh có một nữ binh là người sát thôn với Phó Quốc Hoa cùng An Nặc, đối với chuyện tình của Phó Quốc Hoa cũng được nghe qua, vì vậy Tôn Oánh Oánh liền kiếm cớ để cô ta kể chuyện, từ lời nói của cô ta, Tôn Oánh Oánh rút ra được hai tin tức quan trọng. Thứ nhất, An Nặc là người vợ thứ hai của Phó Quốc Hoa. Thứ hai, Dương Thanh Mỹ mới là người yêu thực sự của Phó Quốc Hoa.

Lần này Tôn Oánh Oánh rất vui vẻ, cô cùng An Nặc mâu thuẫn vốn là cuộc chiến bảo vệ tình yêu, nhưng bây giờ biến thành hai phụ nữ đấu tranh, mà chiến trường đầu tranh không phải là để có Phó Quốc Hoa, mà là để trả đũa An Nặc. Tin tức này, cũng khiến lực chiến đấu của cô lên rất nhiều.

Mà vợ chồng Trương Diệu, gần đây cũng vì một ít chuyện mà mẻ đầu sứt trán. Do Trương Diệu lần này muốn tranh cử thành đại biểu, dùng cái này làm bước tiến đầu tiên để vào giới chính trị, biến nó thành một công ty công, hiệu quả phát triển tốt còn thường được khen ngợi, hắn cũng không ngừng phát huy dã tâm của mình tích cực dấn thân vào chính trị.

Nhưng chuyện trong xưởng hắn cần người giúp hắn xử lý, ứng viên lý tưởng nhất đương nhiên là người vẫn đi theo hắn làm việc, đối với mọi chuyện trong xưởng đều nắm trong lòng bàn tay, cũng chính là Giang Thắng, nhưng một năm trước hắn lại đột nhiên muốn nghỉ, lúc ấy Trương Diệu cũng nghĩ Giang Thắng không phải là một người tài, có đi cũng không sao, xưởng cũng không có tổn thất gì.

Nhưng sau khi Giang Thắng đi, lúc này Trương Diệu mới phát hiện Giang Thắng cũng có dùng, chỗ dùng của hắn chính là quen tay hay việc. Hơn nữa hắn còn rất quen thuộc với công việc của xưởng chế thuốc. Giờ hối hận cũng đã muộn. Cho nên Trương Diệu chỉ có thể thở dài, liền nghĩ đến một người khác có thể đảm nhiệm ứng cử.

Đó không phải ai khác, mà chính là Dương Thanh Mỹ người vừa đem sự nghiệp của mình làm đến thuận buồn xuôi gió.

Trương Diệu liền thương lượng chuyện này với Dương Thanh Mỹ, lúc đầu cô còn không đồng ý, bởi vì nhãn hiệu của cô vừa mới thành lập, chính là thời điểm danh tiếng lớn mạnh, nếu giúp Trương Diệu, thì nhãn hiệu của cô tạm thời phải để đấy, ở thời điểm mấu chốt đột nhiên dừng bước không tiến, về sau muốn phát triển cũng không biết phải mất bao thêm tiền vốn, hạ thêm bao nhiêu đối thủ.

Nghe Dương Thanh Mỹ không muốn giúp, Trương Diệu cũng không tức giận, mà càng thêm ra sức lấy lòng, lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng ra ngoài không dừng lại. Đem Dương Thanh Mỹ dụ dỗ vui vẻ sau, Trương Diệu liền bắt hướng sẫn: “Em nghĩ xem, muốn tham chính sau lưng nhất định phải có tiền bạc, xưởng sau này mặc dù thuộc về nhà nước, nhưng anh nhất định có thể thu lợi nhuận từ bên trong đó cũng từ đó mà tiện đà giúp anh thắng cử. Hơn nữa, mặc dù cửa hàng của em đã bắt đầu thành công, nhưng đó mới chỉ là ở bước đầu đơn giản, phía sau nhất định sẽ còn phải trải qua sóng to gió lớn. Thay vì như vậy, còn không bằng để nó tạm ở đấy, em ở sau lưng anh giúp anh quản lý công xưởng nhất định có thể thuận gió xuôi nước, tối thiểu gặp người gặp chuyện bọn họ đều phải nể anh mấy phần mặt mũi.”

Trương Diệu trời sinh chính là thuyết khách, bản lãnh dụ dỗ người tuyệt đối là nhất đẳng, Dương Thanh Mỹ đã bị hắn dụ đến lâng lâng rồi, suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện này cô nhất định có thể làm được, cũng không thể làm trễ nải sự nghiệp của chồng mình, còn có thể làm cho anh nhớ chính mình là người luôn ở phía sau ủng hộ, còn cho thể cho sự nghiệp của mình cộng thêm quả cân. Dương Thanh Mỹ liền gật đầu đồng ý.

Vốn hai người cảm thấy cuộc đời của họ sẽ từ đó từng bước lên chức, nhưng ai biết được, đả kích theo nhau đến khiến bọ bọ thiếu chút nữa mất đi cả cái ban đầu có.

Thời điểm Dương Thanh Mỹ nhận trợ giúp công viêc vẫn tính là tương đối thuận lợi, bởi vì bình thường Trương Diệu có chuyện gì cũng về nhà bàn cũng với cô, mà cô cũng thường giúp Trương Diệu đưa ra một số ý tưởng, Trương Diệu lại tiếp nhận chủ ý của cô khiến cho cô rất là tự hào. Cũng chính bởi vì cô như vậy, ban đầu Trương Diệu mới có thể để cho cô tiếp nhận công việc quản lý.

Nhưng không khéo chính là, ở thời điểm Trương Diệu vừa đi, một đơn hàng thuốc vừa xuất xưởng đang chuyển đi trên biển, lại vì thời tiết xấu khiến toàn bộ thuốc trên thuyền đều bị dính nước, hàng mặc dù còn chưa tới bờ, nhưng xcs định là số hàng hóa đó đã không thể cứu được nữa.

Tình huống như thế Dương Thanh Mỹ chưa từng gặp qua, hơn nữa chưa từng thấy Trương Diệu nói đến tình huống tương tự. Dù Dương Thanh Mỹ không thiếu ý khôn vặt, nhưng thời điểm khi gặp chuyện lớn lại sợ hãi không nghĩ ra được gì, thậm chí còn nóng nảy không biết nên làm gì.

Cuối cùng nhờ nhân viên của Trương Diệu nhắc nhở, Dương Thanh Mỹ mới cầm bảo hiểm hàng hóa đến công ty bảo hiểm giải quyết. Ngay lúc đó công ty bảo hiểm chế độ cũng chưa hoàn thiện, Dương Thanh Mỹ chạy một chuyến, bọn họ cũng không tìm ra được biện pháo hữu hiệu để giải quyết. Nhưng lúc này Dương Thanh Mỹ dường như đã quá mệt mỏi, lo lắng.

Lại nói cũng không kỳ quái, cô vốn làm về thời trang, chuyện khó khăn nhất cũng chính là mở rộng thị trường mà thôi, khi đó mặc dù thường ở bên ngoài bôn ba, nhưng trong tay cô bởi vì có không ít vốn đầu tư, chuyện cơ sở hạ tầng lúc đó cũng không cần chính cô khảo sát, chỉ cần xem qua tài liệu là được. Chuyện cô cần phải làm chính là thiết kế ra những bộ quần áo bắt mắt. Còn nắm thật chặt phương hướng phát triển thình hành của thời trang là được.

Trải qua sự kiện lần này, lòng tự ái của Dương Thanh Mỹ bỗng chốc bị đả kích chỉ còn dư lại từng tia một ở trong gió phiêu linh. Trong lòng Dương Thanh Mỹ có chuyện, tâm tình lại càng nóng nảy, mỗi khi con trai quấy rầy, cô trở nên không kiên nhẫn, không có chút sắc mặt tốt, càng không cần phải nói đến mẹ của Trương Diệu.

Trương Diệu long đỏng mệt mỏi một chuyến kết quả cũng không mấy khả quan, trở lại nghêng đón hắn chính là sự nghiệp rối tinh rối mù, cùng không khí tràn ngập áp xuất thấp trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.