Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 56: Rục rịch ngóc đầu dậy



Cố Bình Bình mặc dù có tình cảm với Chu Trì, nhưng bất đắc dĩ Chu Trì đồi với cô không cảm thấy hứng thú lắm. Vốn Chu Trì là con trai độc nhất, cũng rất hâm mộ những người khác có em gái đáng yêu thích làm nũng, hâm mộ từ nhỏ đến lớn, sau lại nghe nói ba mẹ nhận con gái nuôi, hắn cũng thấy rất vui vẻ, nếu ba mẹ đã muốn , hắn cũng không có ý kiến gì, thậm chí ba mẹ kêu hắn làm gì hắn cũng có thể làm. Nhưng qua mấy lần tiếp xúc hắn phát hiện, cô em gái này đối với hắn có mưu đồ bất chính. Hơn nữa ở trước mặt hắn luôn rất giả dối, không có một phần tình tình thật thà của một cô gái nhỏ. Từ đó Chu Trì cũng mất hứng thú với cô, mặc cho ba mẹ nói thế nào hắn cũng không đồng ý nữa.

Mà Cố Bình Bình cũng phát hiện ra điểm nay, sau khi quấn quýt mấy lần không có hiệu quả, cô cũng liền dời mục tiêu. Từ sau khi nhận chức vụ quản lý dược phẩm của bệnh viện cô liền cùng Trương Diệu hiện đang cung cấp thuốc cho bệnh viện, bắt đầu qua lại.

Lại nói Tôn Oánh Oánh, cũng vì bị An Nặc đả kích, liền nhờ anh trai đang làm thị chính, mượn chức vụ mời vợ chồng Dương Thanh Mỹ bữa cơm, từ đó cũng nhanh chóng tiếp cần làm quen với Dương thanh Mỹ.

Khi An Nặc trong lúc vô tình phát hiện ra bốn người này kết hợp, cô cảm thán một tiếng, đây là cái tổ hợp gì vậy. Sao họ cứ muốn gây sự với cô thế?

Trương Diệu yêu Dương Thanh Mỹ, nhưng ở bên ngoài vẫn qua lại với những phụ nữ khác. Bởi vì những người phụ nữ đó có thể giúp đỡ hắn mọi chuyện lớn nhỏ, giống An NẶc trước đây, hay như Cố Bình Bình bây giờ.

Thuốc men của bệnh viện cho tới bây giờ đều theo quy luật, cung cấp hàng hóa trước lấy tiền sau. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Trương Diệu không chỉ phải cung cấp hàng gấp, mà vốn lưu động càng thêm khẩn trương. Sau khi cùng Cố Bình Bình ân ái gần một tháng, Cố Bình BÌnh bị Trương Diệu lời ngon tiếng ngọt mê hoặc dần yêu sau đắm hắn. Vì vậy cô vận dụng chức vụ lót đường cho Trương Diệu, chẳng những ngấm ngầm cho phéo bọn họ kéo dài thời gian giao hàng, càng khoa trương hơn nữa là hàng còn chưa giao đã được thanh toán.

Trương Diệu được Cố Bình Bình trợ giúp mà thoát khỏi quẫn cảnh, vì để cho Cố Bình Bình không thoát khỏi lưới tình của hán, thậm chí hắn năm lần bảy lượt dẫn Cố Bình Bình đi thị sát tình hình, cũng nhiều lần ám hiệu với công nhân địa vị của Cố Bình Bình, trong khoảng thời gian ngắn Cố Bình Bình ở địa bàn của Trương Diệu danh tiếng không kém, có thế nói là đối xử công khai như với Dương Thanh Mỹ.

Dĩ nhiên, Trương Diệu dấu Dương Thanh Mỹ chuyện này. Hắn tính toán, chỉ cần qua đoạn thời gian này, sự nghiệp cuả hắn có thể từ từ khôi phục, trong khoảng thời gian này chỉ cần khổ cực them một chút nữa, ổn định Cố Bình Bình đồng thời cũng không thể khiến người phụ nữ hắn yêu bị tổn thương.

Tôn Oánh Oánh cùng Dương Thanh Mỹ cũng dần trở thành hai chị em tốt không dấu nhau chuyện gì, Dương Thanh Mỹ cũng thật lòng coi Tôn Oánh Oánh là em gái, đối xử với cô ta thật tâm, dĩ nhiên, điều khiên tiên quyết là Tôn Oánh Oánh là con em gia đình cách mạng, anh trai làm thị chính, cùng cô ta tạo quan hệ đối với vợ chồng cô mà nó chỗ tốt không hề nhỏ.

Mà Tôn Oánh Oánh cũng vì mục đích của mình mà kết thân với Dương Thanh Mỹ. Lúc này Dương Thanh Mỹ đang tự hỏi nên làm gì để Phó Quốc Hoa có thể nể mặt giúp bọn họ một chút, mà Tôn Oánh Oánh vừa lúc nhắc đến chuyện thật ra Phó Quốc Hoa vẫn thích Dương Thanh Mỹ, điều này cũng khiến lòng Dương Thanh Mỹ nổi lên một cây đuốc hy vọng.

Tôn Oánh Oánh ngày nghỉ không có chuyện gì làm liền thích đến nhà Dương Thanh Mỹ làm khách, cùng Dương Thanh Mỹ nói xấu An Nặc thuận tiện giật giây cô, mặc dù không thể khiến Dương Thanh Mỹ ly hôn với Trương Diệu, nhưng tối thiểu Dương Thanh Mỹ liên lạc với Phó Quốc Hoa cũng đủ khiến cho An Nặc kia đau khổ là tốt rồi.

Tôn Oánh Oánh ngồi trong phòng khách, bế con trai hơn hai tuổi của Dương Thanh Mỹ vào lòng, trong tay cầm một viên kẹo trêu chọc: “Có muốn ăn hay không nào?.” Tôn Oánh Oánh dùng bàn tay trắng nõn được bảo dưỡng cẩn thận cầm viên kẹo khua khua trước mặt bé trai. Bé đưa tay ra muốn cầm, cô lại đem tay lấy về, bé trai không vui, đưa hai tay ra đòi giành lấy viên kẹo, nhưng Tôn Oánh Oánh vẫn không đưa cho hắn. Bé trai bĩu môi chực khóc, Dương Thanh Mỹ đang bê đĩa hoa quả từ phòng bếp đi ra, Tôn Oánh Oánh mới đem viên kẹp nhét vào mồn đứa bé, nói: “Bảo bối, sao con lại ngoan như vậy.”

Bé trai lấy được kẹo, miệng đã chực khóc lại ngừng lại, Tôn Oánh Oánh yên tâm ngẩng đầu: “Chị Thanh Mỹ, không cần khách khí như thế.”

Dương Thanh Mỹ nghe lời cô nói cười cười: “Không phải khách khí với em, đây là xoài ở phương nam chồng chị đi công tác cầm về, loại xoài này so với ở đây to hơn và ngọt hơn rất nhiều, cố tình để lại chờ em đến thưởng thức đấy.”

Tôn Oánh Oánh nhìn đĩa xoài, loại xoài này không biết một năm mình ăn bao nhiêu lần rồi, có rất nhiều người đi đến phương nam công tác liền mua nó đem về làm quà tặng anh trai cô, đối với cô mà nói nó không phải là thứ đồ quý hiếm gì. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Loại xoài lớn như vậy em thật sự chưa thấy lần nào, chị Thanh Mỹ đối với em thật tốt.”

Dương Thanh Mỹ một bên mời Tôn Oánh Oánh ăn trái cây, một bên gọi con trai: “Tiểu Bảo, tới đây với mẹ, đừng quấy rồi gì con.” Tiểu Bảo nghe thấy mẹ gọi hắn, vội vàng lắc lắc thân thể nhỏ bé muốn từ trên đùi Tôn Oánh Oánh xuống. Tôn Oánh Oánh vội vàng nói: “Cứ để em bế bé, Tiểu Bảo rất ngoan, em rất thích bé, đúng không Tiểu Bảo.”

Vừa nói vừa nhìn Tiểu Bảo ở trong ngực, còn giả bộ làm vẻ mặt từ ái, nhưng Tiểu Bảo một chút thể diện cũng không cho cô, dám giùng giằng chạy tới trong ngực của mẹ mình, dì này rõ ràng không tốt với hắn, hắn đều cảm thấy được. Hắn đem đầu nhỏ vùi vào trong ngực mẹ.

Không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, nhưng hai người phụ nữ này chính là cao thủ diễn trò, chỉ trong nháy mắt họ liền cười nói như không có chuyện gì xảy ra.

“Chị Thanh Mỹ, chồng chị đối xử với chị thật tốt, anh chị và bé về sau cuộc sống trôi qua chắc chắn rất hoàn mỹ.”

“Đúng vậy, anh ấy đối với chịu thật đúng là chưa đừng thay đổi.” Vừa nhắc tới Trương Diệu, Dương Thanh Mỹ lộ ra nụ cười hạnh phúc. (ko cười dc mãi đâu, đoạn cuối sẽ cực hấp dẫn, các bạn đừng bỏ qua nhé.”

“Đúng vậy, ban đầu chị có thể lấy dũng khi ly hôn tái giá, cái quyết định này còn rất đúng.” Tôn Oánh Oánh thử gợi chuyện.

“Đúng vậy, chỉ là chị thấy có lỗi với Quốc Hoa, giữa bọn chị không phải vì có tình cảm mà lập gia đình, tiếp tục nữa có thể đối với bọn chị mà nói đều là bi kịch.” Dương Thanh Mỹ tỏ ra vài phần bi thương.

“Ai, nói thì nói như thế, chính là em cảm giác được dường như Phó Quốc Hoa vẫn còn rất nhớ chị, chỉ là yêu đơn phương luôn là không hạnh phúc, nói không chừng anh ấy tìm người thích mình sẽ thoải mái hơn một chút.” Tôn Oánh Oánh giả vờ an ủi.

“Em nói người thích anh ấy là An Nặc phải không? Chị biết cô ta, chị thấy Quốc Hoa đối với cô ta cũng không tệ, cuộc sống của bọn họ cũng tương đối tốt, chúng ta cũng không cần phải đoán mò.”

“Em đâu có đoán mò, em có thể nhìn ra được, bởi vì cô ta bình thường đối xử với Phó Quốc Hoa không được tốt, nên anh ấy cũng đối xử với cô ta rấ lạnh nhạt lạnh nhạt. Anh ấy không thích An Nặc, trong lòng anh ấy chỉ có chị thôi.” Nghe lời Dương Thanh Mỹ nói Tôn Oánh Oánh lập tức phản bác, nhưng sau khi nói xong lại làm động tác bụm miệng giống như lỡ lời.

Dương Thanh Mỹ nghe thấy câu này, trong lòng vui mèng, cô cảm giác An Nặc đã từng đả kích mình một nhát... giờ trong nháy mắt nó đã tan thành mây khói, hai năm nay sự nghiệp của cô phát triển thuận lợi, cuộc sống gia đình cũng rất đầm ấm. Dương Thanh Mỹ cuối cùng cũng cảm giác mình ‘Dương mi thố khí’. Cô ta làm bác sĩ thì thế nào, rất xinh đẹp thì sao, thông minh lanh lợi đáng yeei thì thế nào, ngay cả đàn ông mà Dương Thanh Mỹ không cần cô ta cầu xin cũng không được, trên cái thế giới này còn có cái gì so với chuyện này có thể khiến người ta sinh ra cả giác ưu việt hơn đây. (ngắn gọn là cô ta cảm thấy mình hơn người.)

“Đừng nói như vậy, hai người bọn họ có thể ngày ngày trôi qua hoàn mỹ là chị cầu còn không được, em đừng nhắc lại chuyện này nữa, đừng để cho người ta hiểu lầm.”

“Tôn Oánh Oánh đang nói chuyện, trong quá trình vẫn nhìn chằm chằm vào nét mặt Dương Thanh Mỹ, một tia biên hóa rất nhỏ cô đều không bỏ qua, mặc dù Dương Thanh Mỹ ngoài miêng nói không hi vọng bởi vì cô mà ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nhưng là cô có thể thấy rõ ràng dưới con mắt giả vờ lo lắng kia là ánh mắt âm thầm tự hào. Nhìn thấy vậy cô cũng không tự chủ được khẽ nhếch khóe miệng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.