Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 9



An Nặc sửng sốt trong nháy mắt, Khiết Tây Tạp. Trương xưởng trưởng, chuyện này……

Không phải trong kịch bản có tình tiết, vai nam chính vừa tìm được nữ chính không lâu, vì cùng người ngoại quốc nói chuyện làm ăn, mới tìm một nữ phiên dịch, tên là Khiết Tây Tạp. Nhưng thông qua mấy làn điện thoại cùng người ngoại quốc trao đổi mới phát hiện Khiết Tây Tạp không tinh thông anh văn như giới thiệu, chỉ là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi. Vì vậy trương xưởng trưởng trong lúc vô cùng nhức đầu đã sai người giúp hắn tìm kiếm một người phiên dịch mới, thật ra thì lúc bấy giờ tìm được người phiên dịch có hiểu biết về mua bán là tương đối khó, nhưng không phải là không tìm được, chỉ cần ngờ bên giao dịch trung gian (trung tâm môi giới) là có thể tìm được người tài. Khiết Tây Tạp sở dĩ được nhận việc này là do có chân trong giúp đỡ chứ thật sự không phải là người giỏi giang như giới thiệu, hơn nữa cô ta lại không chịu nghe ý kiến của người khác, vì vậy Trương xưởng cảm thấy cô ta không thể dùng được, liền nhanh chóng tìm người khác thay công việc của Khiết Tây Tạp, mà người đó chính là cô.

Trong kịch bản đối với tình tiết này cũng không có nói rõ, lúc này cô cũng không thể phản đối ý kiến của xưởng trưởng, hơn nữa điều này càng khiến An Nặc có thể yên tâm hơn rồi, trong kịch bản căn bản không có nhân vật của cô, nhưng có nhắc đến Khiết Tây Tạp, giờ cô lấy thân phận của cô ta xuất hiện bên nam chính, cũng khiến cô đỡ thấp thỏm hơn, tâm cũng dần dần buông xuống.

Công việc phiên dịch đối với một người đã từng trao đổi nhiều lần với người ngoại quốc mà nói là chuyện vừa đơn giản, vừa không đơn giản. Trước kia mặc dù thường cùng người ngoại quốc trao đổi, nhưng tất cả nội dung cũng chỉ là giao tiếp bình thường, hoặc thảo luận kịch bản. Nhưng lần này là nói về công việc, có rất nhiều từ chuyên ngành về máy móc mà cô không biết. Cho nên, lần này cô phải chuẩn bị thật tốt.

Trong những ngày kế tiếp, công việc của cô vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ. Mỗi ngày trôi qua vô cùng phong phú, mỗi ngày học tập lý luận, thí nghiệm, giải phẫu, tra tư liệu. Hơn nữa bởi vì được trọng sinh, đối với chuyện kiếp trước thích làm giờ thành hiện thực nên vô cùng quý trọng, làm chuyện mình thích dĩ nhiên là như cá gặp nước, thành tích học hành cũng không ngừng nâng cao.

Có người nó đàn ông lúc nghiêm túc là có sức quyến rũ nhất, nhưng phụ nữ lúc nghiêm túc cũng rất có sức quyến rũ. Đặc biệt là An Nặc, dần dần càng giống An Nặc kiếp trước, vốn chỉ là khuân mặt thanh tú mới lọt vào làng giải trí, nhưng lăn lộn vài năm vị trí lại ngày càng được định vị. An Nặc hiện tại cũng vậy, càng ngày càng xuất sắc, càng tỏa sáng, cô chỉ mặc quần áo bình thường, cũ kĩ, màu sắc nhẹ nhàng, so với các bạn cùng khóa thích màu sắc sặc sỡ, sáng vàng, đỏ tươi tạo thành sự chênh lêch rõ ràng. Nhưng chính sự khác biệt đó lại khiến An Nặc nổi bật hơn, gương mặt sáng lạn cùng làn da trắng nõn tạo ra cảm giác thanh cao nhưng nhu hòa, làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần, đặc biệt là lúc cô rũ lông mi dài nghiêm túc làm việc.

Thời điểm khi khách ngoại quốc đến, An Nặc đối với việc tiến hành mua bán của công ty đã vô cùng quen thuộc, khách hàng ngoại quốc đến khảo sát có 5 người, trong đó có bốn nam một nữ, có một người đàn ông nhìn tuổi khá lớn, là người đứng đầu trong nhóm, còn có hai người là kỹ thật viên cùng hai người là nhân viên nghiên cứu, đối với lần hợp tác này cả hai bên đều có thành ý rất lớn, bởi vì là lần đầu hợp tác.

Trong quá trình đi thăm xưởng, An Nặc trừ nhiệm vụ phiên dịch, cô cũng tốn nhiều thời gian tìm hiểu sở thích – hứng thú của đoàn, bọn họ thích cái gì, cái đó chính là phương thức câu thông, giải thích cho họ về văn hóa của Trung Quốc khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú, sau đó còn đưa bọn họ đi thưởng thức những món ăn nối tiểng của Trung Quốc.

Trừ hài lòng về kết quả khảo sát, khách hàng đối với phong cách làm việc của công ty cũng vô cùng hài lòng, cái niên đại này đối với chuyện hợp tác với nước ngoài còn chưa phát triển lắm, chủ yếu là tập trung vào quốc nội, cho nên không hiểu cách tiếp xúc với khách hàng ngoại quốc, nếu có cũng chính là tận lực đánh vào mặt hàng cùng giá cả thể hiện với khách hàng, ở các phương diện khác đều không chú ý đến, cho dù có nghĩ cũng không thể chu đáo tỉ mỉ như cách An Nặc làm.

An Nặc đã khiến cho đoàn khảo sát thay đổi cách nhìn về nhà máy, bọn họ luôn nghĩ bên đối tác cũng không thành tâm muốn hợp tác lần này, nhưng qua quá trình trao đổi chân thành hơn nữa rất hợp ý với đoàn khảo sát, cho nên trừ hài lòng về lần khảo sát lần này, bọn họ còn đảm bảo có thể thương lượng lại về lợi ích, làm sao để hai bên cùng có lợi nhất.

Quả nhiên, sau khi đoàn khảo sát vền nước hai ngày, phía nhà máy liền nhận được một đơn đặt hàng lớn, hơn nữa đối phương trong điện thoại còn bày tỏ trong tương lai sẽ còn hợp tác nhiều hơn, bọn họ cũng đối với tiểu mỹ nhân đông phương phiên dịch cảm thấy rất có hứng thú, hi vọng lần sau đi tới Trung Quốc vẫn có thể được hưởng sự chiêu đãi nhiệt tình của cô.

An Nặc đối với kết quả lần này hoàn toàn nằm trong dự liệu, cô trụ được làng giải trí một thời gian dài như vậy, chính là nhờ sự khôn khéo trong cách ứng xử và ánh mắt biết quan sát người khác. Đối với chuyện đơn hàng lần này, An Nặc không thẹn đón nhận thành quả, dù sao cũng là cô dùng toàn tâm toàn lực đạt được. Thời điểm cô học vô cùng ngiêm túc, lúc làm việc lại vô cùng tận tâm, tính tình cũng rất cởi mở, gương mặt xinh càng khiến cho con người cô nổi bật hơn. Trương xưởng trưởng cảm thấy mình đôi với cô, rất có ấn tượng. Chỉ là hắn không biết, hắn thưởng thức cô, là vì An Nặc cô là một mũ nhân hoàn mỹ.

Đây là một bước trong kế hoạch của cô, bởi vì muốn đối kháng với nữ chính trong kịch bản này, chắc hẳn phải là một người có thực lực, được mọi người công nhận, chỉ khi được mọi người công nhận khả năng, mới không bị biến thành vật hy sinh. Muốn để mọi người công nhận mình thì phải làm gì, đương nhiên là phải làm một người gặp một người yêu (ai cũng quý mến mình), nhưng nếu bản thân mình có khuyết điểm, làm sao có thể khiến người khác yêu thích mình đây. Thạt đúng là nhân vô hoàn nhân (không ai hoàn hảo), nhưng là con người toàn vẹn, đối với An Nặc mà nói nó cũng là một sự khiêu chiến, thời điểm đang làm bất cứ chuyện gì, cô đếu nhắc nhở bản thân mình, cô chỉ đang diễn trò, làm một phụ nữ hoàn mỹ rất khó, nhưng để diễn thành một người phụ nữ hoàn mỹ lại có thể dễ dàng thực hiện được.

Làm như vậy, cô không cần đánh bại vầng hào quang của nữ chính để cho mọi người đứng về phía cô, cô chỉ cần thời điểm cô đối đầu với nữ chính xinh đẹp Dương Thanh, mọi người không đành lòng bỏ thêm đá xuống giếng.

Lần này cô đã diễn rất tốt, ngay cả nam chính trong kịch bản cũng không ngừng tán thưởng cô, năm lần bảy lượt nói cô là một nhân tài. Chỉ là cô không muốn nhận, vì trong hoàn cảnh này cô chính là Khiết Tây Tạp trừ nhiệm vụ phiên dịch ra thì cô ta chỉ là nhân vật làm nền, hơn nữa Khiết Tây Tạp bởi vì si mê nam chính mà không muốn mất đi công việc phiên dịch này, nhưng cô ta lại không đủ thực lực để làm chuyện đó. Do vậy, kể từ khi cô lấy thân phận của Khiết Tây Lạp đứng bên cạnh nam chính, cô liền cô gắng hết sức bù đắp sự thiếu hụt của bản thân, cố gắng khiến mình trở thành một người có năng lực, không để cho mình trở thành một nhân vật phụ dễ dàng hy sinh bất cứ lúc nào. Nhưng vai phụ rốt cuộc vẫn là vai phụ, vật hy sinh cuối cùng vẫn phải hy sinh.

Nữ chính cũng là một người thông minh, gặp nam chính cũng là trong lúc bản thân đang trổ tài, nếu nhân vật nữ phụ cũng diễn kịch thành một mỹ nhân hoàn mỹ, liệu có thể đuổi theo nữ chính được không, hay là sẽ có hậu quả tệ hại đây. An Nặc càng cảm thấy đau đầu hơn rồi, rút cục bước tiếp theo cô nên làm gì….

Sau lần phiên dịch thành công này, dù Trương xưởng trưởng và thư ký Từ liên tục muốn giữ cô lại, nhưng An Nặc đều khéo léo từ chối. Cô chuẩn bị dọn dẹp đồ về trường báo cáo với giáo sư của mình, nói cho ông biết cô đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, sau đó chuẩn bị toàn tâm toàn ý vùi đầu vào học chuyên ngành y, cô nhận lời làm công việc phiên dịch này không chỉ là để kiếm tiền, mà còn vì đây là chuyện giáo sư giao phó, hiện tại đã giúp xong rồi, cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Dù sao đối với sinh viên đại học thì chuyện học mới là chính sự. Vì vậy hai người chỉ có thể vô lực nhìn bóng lưng An Nặc rời đi, cô biết lúc này mình nhất quyết phải kiên định. Muốn thoát khỏi số mạng hi sinh của nhân vật phụ, chuyện đầu tiên phải làm là khiến cho người và vật đều rời khỏi quỹ đạo trong kịch bản. (thay đổi lại kịch bản)

Khi An Nặc về đến trường, một học kỳ đã bước vào giai đoạn cuối, vì vậy cô lại bắt đầu tập trung và việc học, hoàn thành xuất sắc trong kỳ thi. Đeo balo lên vai, cô bắt xe về nhà để hưởng kỳ nghỉ hè dài này.

Buổi trưa, An Nặc ăn cơm xong mới rời khỏi ký túc xá, đợi mãi cô mới bắt được xe về quê, lúc về đến đầu thôn trời đã tối hẳn rồi. An Nặc đeo balo chầm chậm hướng vào trong thôn, mặc dù không có đèn đường, nhưng ở thời đại này lòng người còn tương đối thuần phác, hơn nữa mình là người trong thôn, cô căn bản không cần phải lo lắng có nguy hiểm gì.

Càng vào trong thôn, trong lòng An Nặc càng cảm thấy vui sướng, mặc dù cô là giả, nhưng gia đình cô lại là thật, trước đây cô là cô nhi, không được hưởng sự ấm áp của gia đình, hiện tại cô đã có một mái nhà để về, cô chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng cố tình chuyện lại không như mong muốn, đi được một đoạn An Nặc cảm thấy sau lưng có người đang đi theo mình, lại còn có hơi rượu nồng nặc phả lên. Người này vẫn một mực yên lặng đi sau lưng cô, mang theo vẻ mặt bị ổi đã bị che lấp trong bóng đêm, bàn tay bẩn thỉu dường như đang muốn tóm cô lại.

Nghe tiếng bước chân phía sau, An Nặc dần dần cảm giác có cái gì không đúng, cô đi nhanh hai bước, người phía sau cũng đi nhanh hai bước, cô đi chậm lại, người đó cũng đi chậm lại, người này chắc chắn không phải người tốt bụng gì. An Nặc biết cô không thể quay lại nhìn hắn, chỉ có thể làm bộ như không biết tiếp tục tiến về phía trước, nếu không người phía sau sẽ liều mạng nhào lên.

Nghe tiếng bước chân phía sau ngày càng loạng choạng. An Nặc càng đi nhanh hơn, nhìn xung quanh lại chỉ là cánh đồng vắng lặng không một bóng người, có lẽ người phía sau muốn đuổi theo cô. An Nặc trên trán đã chảy ra một giọt mồ hôi lạnh. Hoàn cảnh xung quanh đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, đầu óc An Nặc không ngừng xoay chuyển, nghĩ hết tất cả các biện pháp có thể thực hiện trong lúc này, nhưng đều không khả thi, lúc cô đang chuẩn bị liều mạng chạy thoát thân, trước mắt lại có một người đàn ông cao lớn mặc quần áo màu xanh hiện ra, miệng thở ra một làn khói trắng, trong tay còn cầm vật có đốm lửa đỏ nhỏ. Khi gương mặt hoàn toàn lộ diện dưới ánh trăng, ánh mắt đen láy nhìn cô chăm chú hỏi: “An Nặc, sao lại về muộn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.