Tiểu Bạch ngủ đến say sưa, hưởng thụ mộng đẹp, trong mộng tổng tài
uống qua &*^%^& một tay cởi sạch quần áo, đáy mắt toát ra dục
vọng vô cùng cấp thiết, quả nhiên… cho tổng tài uống hẳn hai phần là
đúng, dù tiểu thụ không uống, cũng coi thành công. Cường công với tiểu
thụ phải một tấn công một phản kháng xem mới kích động chứ! Tiếp theo
đương nhiên là tổng tài lao lên đè ép tiểu thụ, “A——!” Tiểu Bạch hưng
phấn kêu lên, đạp ngay ra một cước.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính, một bóng đen vẽ ra một đường parabol
đầy ưu nhã với tiêu điểm nằm trên trục Y trong phòng, Tiểu Bạch mơ hồ
ngồi dậy nhìn nạn nhân xấu số vừa bị bay khỏi giường, “A… Tiểu Nguyệt!”
Bạn đạp Tiểu Nguyệt? !
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thấy người kia vẫn không nhúc nhích, vội xuống giường chạy qua, “Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt…” Tiểu Bạch thừa nhận bạn
đụng đầu cú đó đúng là quá mạng, kiểu gì lại thấy Tiểu Nguyệt mặt trưng
ra y hệt mặt tổng tài! !
Tiểu Bạch còn đang giật mình, “Nữ Vương Nguyệt” gắn mặt Mặc Duy Chính nhào qua đè lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lắp bắp, “Tiểu Nguyệt …
Ngươi khi nào phẫu thuật thẩm mỹ? Sửa thành như vậy nữa?” Nói được phân
nửa Tiểu Bạch liền tắt tiếng… Mùi vị giống táo bạn ăn hôm trước ghê,
Tiểu Bạch liền cắn ngay một ngụm.
Chỉ nghe Tiểu Nguyệt mặt quái kêu lên thất thanh, “A…”
“Ngươi còn đổi giọng nữa!” Tiểu Bạch ngơ ngác, bạn nhất định là đụng
hỏng đầu rồi, xuất hiện ảo giác nghiêm trọng rồi! Bạn nhất định phải
kiểm tra một chút, Tiểu Bạch đặt mông chặn trên người bóng đen kia, xắn
tay sờ soạng , “Hả? Trên người Tiểu Nguyệt còn mang theo gậy?” Tiểu Bạch xuất ra năm phần công lực nắm xuống, dưới thân lập tức truyền đến một
tiếng hét thảm, “A ——————!”
Tiểu Bạch lập tức giật mình tỉnh giấc nhìn lại, rõ ràng là tổng tài,
bạn nắm áo tổng tài hỏi giật, “Sao lại là anh? Sao lại là anh! Anh… Anh… chẳng phải ở cùng tiểu thụ? Phòng! A…Là phòng nào nhỉ! Mình cũng choáng váng rồi…” Bạn định đẩy Mặc Duy Chính ra ngoài, bỗng nhiên bị hắn vươn
tay kẹp cổ đưa lại về giường.
Tiểu Bạch nhớ đến một câu nói, đêm tối cho ta đôi mắt đen tuyền, ta lại dùng nó để xem H (1).
Tiểu Bạch bị dọa cho thanh tỉnh đến vài phần, nhất định là nhầm
phòng, mà Mặc Duy Chính bây giờ lại đang ham muốn cực độ… Vì sao lại ham muốn cực độ, thì phải hỏi đến công hiệu của &*^%^&. Còn cái gì
là &*^%^& thì, chính là bình thuốc Tiểu Bạch mua ở một tiệm dược phẩm, nói chung là bên ngoài đều vẽ hình con báo con cọp gì đó rất khêu gợi (2).
Một lần uống hai bình… Đây là một chuyện rất đáng mừng, chỉ có điều
tiền đề là đối tượng của hắn phải là nữ vương thụ chứ không phải Tiểu
Bạch, Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng, định vươn tay mới phát hiện tay đã bị Mặc Duy Chính đè lại, Tiểu Bạch trừng mắt, quát to một tiếng, “Đi mà tìm hoa cúc của anh ấy!” Vừa nói vừa giương trán xô mạnh vào đầu Mặc
Duy Chính.
“Cốp!”
Đồng chí Tiểu Bạch thủ thân như ngọc, bảo hộ trinh tiết cho thẳng nam, dưa chuột và hoa cúc mới là chính đạo!
Mặc Duy Chính sao có thể sống sót qua đòn như trời giáng ấy, lảo đảo
rồi ngã sang một bên, Tiểu Bạch lập tức bò dậy, cố nhịn choáng váng tính đi ra mở cửa, nhưng giật kiểu gì cũng giật không ra, chìa khóa vốn nằm
cả trong tay Lã Vọng Nguyệt, Tiểu Bạch giật vài cái, đành quay về lục di động gọi cho Lã Vọng Nguyệt. Vừa quay lại đã thấy Mặc Duy Chính bò dậy, Tiểu Bạch liền nhảy qua đè lên người hắn, nắm luôn cà vạt kéo mạnh, Mặc Duy Chính khốn khổ kêu, “A… Khụ… Đầu ta…”
Tiểu Bạch vội buông và vạt, Mặc Duy Chính khàn giọng hô, “Tiểu Bạch…” Bạn Bạch bay tới một quyền, thế giới lại an tĩnh, Tiểu Bạch bèn tháo cà vạt ra trói tay tổng tài, thoả mãn nhìn Mặc Duy Chính ngất xỉu, bỗng
nhiên cảm thấy dưới chân có cảm giác cứng cứng, Tiểu Bạch hoảng hốt đứng dậy nhìn, “A… A…”
Tiểu Bạch tuy xem qua GV nhưng gặp vật thật vẫn có chút xấu hổ, ở
trên GV cũng phải qua cả quá trình, sao chưa gì đã thành như vậy rồi..
Tiểu Bạch qua lại trong phòng mấy lượt, trở lại trên người tổng tài trêu ghẹo vài cái, thoả mãn cầm di động muốn gọi, ai ngờ đứng dậy thấy hoa
mắt liền ngã ngược về sau nằm thẳng lên giường, nặng nề ngã lên người
Mặc Duy Chính, Mặc Duy Chính vốn vừa thanh tỉnh mới mở mắt đã thấy bóng
đen trùm đầu, chân chật vật giật giật vài cái, rồi…bất động…
Tiểu Bạch có H hay không, thái dương vẫn cứ theo lệ thường mà mọc.
Lã Vọng Nguyệt từ trong mê mệt tỉnh lại, cào cào tóc, lay lay người
bên cạnh, “Tiểu Bạch … Ta ngủ quên, ngươi không có quên chụp hình lại
đấy chứ?”
Lay vài cái không thấy phản ứng, Lã Vọng Nguyệt xốc chăn lên liền thấy một cái đầu ngắn tóc, “A ——!”
Chờ bạn kêu xong cũng đã đạp người kia xuống giường, nhìn lại quần áo trên người trừ nhăn nhúm ra thì vẫn nguyên si, Lã Vọng Thú từ dưới đất ò dậy dụi duị mắt ngồi trên thảm lẩm bẩm, “Quả nhiên là say rồi… Sao lại
ngủ dưới đất cơ chứ.”
“Anh với em… Vậy Tiểu Bạch sao!” Lã Vọng Nguyệt kêu lên, bạn quá may
hôm qua ông anh không có uống &*^%^&, có điều… Tổng công uống
hai phần đấy ! Bạn vội lao ra cửa, lấy chìa khóa mở cửa phòng kia, vừa
vào liền giật mình, “A!”
“A?” Tiểu Bạch mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, “Hm?”
“Sao lại thế được!” Lã Vọng Nguyệt chỉ vào Mặc Duy Chính bị trói tay, phần nào đó dưới eo lại bị chặn gạt tàn, cùng Tiểu Bạch nằm ngủ vắt
ngang người hắn.
Tiểu Bạch xoay người bò dậy vỗ vỗ cái đệm duới thân, “A… Ta còn ngủ?”
“Thế… sao phòng lại thành ra như vậy!” Lã Vọng Nguyệt kêu lên, “Không phải bảo bọn ta ở phòng 2301, bọn họ ở 2302 sao?”
“Đúng mà.” Tiểu Bạch đáp, “Ta thấy phòng 2302 mới bỏ vào, không hiểu
sao qua lại vài lần, không biết sao ngươi lại ở bên đó, không biết sao
lại có hai người hai người, ta hôn mê…”
“Ngu ngốc.” Lã Vọng Nguyệt nhịn không được mắng, “Này cũng lầm được…” Nói xong kéo Tiểu Bạch ra ngoài chỉ biển số phòng, “này không thấy sao? Ta vào là 2301, sờ tóc cũng biết…”
Tiểu Bạch chỉ vào biển số phòng Lã Vọng Nguyệt, “Hả? Ngươi vào phòng 2302 kìa!”
“A?” Lã Vọng Nguyệt la hoảng một tiếng, lại nhìn Lã Vọng Thú vừa cào
tóc vừa đi ra, “Chờ chút… sao lại vậy nhỉ.” Lã Vọng Nguyệt buông tay
Tiểu Bạch, ra hàng lang diễn lại tình huống hôm qua, “Ta đứng ở đây,
nhìn biển số là 2301, sau đó… Sau đó…”
“Sau đó sao?” Tiểu Bạch xoa trán hỏi, quả nhiên lấy đầu xô tổng tài hại thân mà.
“Sau đó…” Lã Vọng Nguyệt biến sắc, lùi lại vài bước, xấu hổ cười nói, “Ta cứ thế…đi tới, vào 2302…”