Mặc dù sắc mặt Mặc Duy Chính cho đến lúc xuống xe cũng không tốt lên
tí nào, nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới tâm tình của Tiểu Bạch, Tiểu
Bạch vui sướng cực kỳ từ lúc bạn hiên ngang giương cỡ B trước nay chưa
từng có xuống xe cho đến khi tắm trong ánh nhìn thán phục của vô số
người mà vào tiệc, Tiểu Bạch quả thực đắc chí, ngực lớn một chút mà đãi
ngộ khác hẳn!
Tiểu Bạch rưng rưng nhớ tới cảm giác bị người xem nhẹ thủa còn là sân bay, mới chỉ một ngày thôi tưởng như đã cách mấy đời…
“Này!” Tiểu Bạch còn chìm đắm trong ánh hào quang mà cỡ B giả tạo
mang đến cho bạn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bị “cưỡng bức” bằng
mắt là chuyện tuyệt vời đến thế, lại bị tiếng gọi kia kéo tỉnh, quay lại liền thấy Lã Vọng Nguyệt vừa vỗ vai bạn, “Hả?”
“Rất nhiều người nhìn ngươi đấy…” Lã Vọng Nguyệt đè thấp giọng ghé sát tai Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch đảo mắt liền bắt gặp đông đảo tia nhìn đang nhắm vào bạn ,
tránh né có, ngưỡng mộ có, chằm chằm có, dung tục có, trời ạ… Để bạn tắm trong những ánh mắt này đi! Bạn cười thẹn, “Thật ngại quá đi… Sao cứ
nhìn ta vậy…”
“Còn không nữa!” Lã Vọng Nguyệt nói, “Ngươi sao lại tới cùng Mặc tổng tài chứ!”
“Hả?” Tiểu Bạch ngây người, thì ra người ta nhìn đều không phải vòng
một của bạn, mà là Mặc tổng công… Đầu Tiểu Bạch lập tức rũ xuống, Lã
Vọng Nguyệt vẫn không chịu buông tha, “Này… Ngươi sao lại cùng tới với
Mặc tổng tài vậy?”
“Hắn giúp ta mua y phục…” Tiểu Bạch thuận miệng đáp, cạn cả lực chỉ biết cắm đầu nối gót tổng tài.
“A?” Lã Vọng Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn, “Là Gianni Versace mà… GV đấy!”
“Hả?” Tiểu Bạch giờ mới có phản ứng, “Đúng thật! Ta không chú ý!”
Tiểu Bạch lập tức hồi phục tinh thần, lẽ nào tổng tài cố tình? Biết bạn
sẽ thích mới tới tiệm này? Tiểu Bạch nhìn bóng lưng tổng tài phía trước
đột nhiên cảm thấy lòng ấm áp dạt dào, bèn bước lên kéo kéo vạt áo Mặc
Duy Chính, “Ưm… Tổng tài, là GV này!”
“Cái gì?” Mặc Duy Chính vừa chào hỏi người trước mặt, vừa nghiêng đầu hồi đáp.
Tiểu Bạch kéo áo mình nói, “Bộ lễ phục này, Gianni Versace, chẳng
phải GV sao? Tổng tài anh biết tôi thích mới chọn tiệm này nhỉ…” Tiểu
Bạch không quên đùa giỡn lấy khuỷu tay thúc Mặc Duy Chính một cái.
Mặc Duy Chính cương quyết đáp, “Là ngoài ý muốn không nghi.”
Mặc Duy Chính nhìn bạn bỗng có chút hối hận lẽ ra không nên phủ nhận, nhưng hắn còn chưa kịp nói, Hoàng sóng thần đã đi tới, “Mặc tổng tài.”
Tiểu Bạch vừa cất đầu lên đã gặp ngay cỡ F hàng thật giá thật, đột
nhiên nghĩ cớ B của mình chẳng có chút cảm giác chân thực nào, chỉ biết
cúi đầu, hai tay ôm ngực trôn sau lưng Mặc Duy Chính.
“Chu tiểu thư?” Hoàng sóng thần chần chừ hướng về phía bộ dạng tầm thường đằng sau Mặc Duy Chính đánh tiếng một câu
“Chu tiểu thư hôm nay khác quá!” Hoàng sóng thần quét một lượt Tiểu Bạch từ trên xuống dưới hơi cao giọng nói.
“Phải phải…” Tiểu Bạch chột dạ đáp, thảo nào người ta bảo giả gặp
thật thì chưa đánh đã tan, bạn bỗng nhiên có cảm giác bộ ngực bơm hơi
sắp nổ cái bụp tới nơi.
Hoàng sóng thần nghi ngờ không phải không có lý, nàng ta dù sao cũng
từng cùng Tiểu Bạch tắm suối nước nóng, vòng một “hướng nội” như vậy
cũng đã nhìn qua, làm sao một tháng đã thành như vậy được, “Thay đổi rất lớn đấy…” Tuyệt đối là giả rồi!
Mặc Duy Chính ho khan một tiếng, kéo Tiểu Bạch đang mất tự tin, thấp giọng, “Cô ngẩng đầu lên cho tôi, trông vậy mất mặt quá!”
Mặc Duy Chính cảm thấy thật hết chịu nổi rồi, “Cô làm như sắp có người sàm sỡ đến nơi, ra vẻ tự vệ cái nỗi gì!”
“A…” Tiểu Bạch vội buông tay, ngẩng đầu, liền thấy Lã Vọng Thú bên
kia đang vẫy gọi bạn, “Tổng tài tôi qua đó đây… Anh xem ra bận rộn ghê…”
Mặc Duy Chính thoáng thấy Lã Vọng Thú còn chưa kịp cản, Tiểu Bạch đã chạy qua như bay.
“Tiểu thụ!” Tiểu Bạch vui vẻ vẫy vẫy tay, còn chưa kịp nói tiếp, Lã
Vọng Nguyệt đã lại hỏi, “Ngươi sao lại bỏ tổng tài lại với đại sóng thần vậy!”
“Tự ngươi lên tranh đi!” Tiểu Bạch đáp, nào phải bạn không giúp Lã
Vọng Nguyệt , chỉ là ngực giả như bạn nào dám thò đầu thò cổ trước mặt
cỡ F kia chứ!
“Hừ!” Lã Vọng Nguyệt hung hăng liếc xéo sang bên, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến tới.
“Đã lâu không gặp!” Lã Vọng Thú cầm một ly rượu đưa cho Tiểu Bạch mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh…” Tiểu Bạch nhận ly, tiểu thụ mặc âu phục đẹp trai ghê…
Không phải, là siêu đẹp mới đúng! Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng, nào
phải bạn háo sắc đâu, là bạn thay tổng tài “háo” trước một ít, hơn nữa
YY bạn BI tương lai cũng đâu có gì quá đáng! Có điều Tiểu Bạch vẫn nghĩ
tiểu thụ mặc đồ SM mới khiến bạn nhiệt huyết sôi trào, không ngờ tiểu
thụ thân bọc âu phục cũng kích thích đến thế !
Đang nói dở bỗng thấy cha của Mặc Duy Chính đứng lên trên bục trong
đại sảnh, Tiểu Bạch cũng xoay người lại xem, lại thấy Mặc Duy Chính cùng mẹ hắn cũng đi lên.
Tiểu Bạch vừa tia Lã Vọng Thú vừa YY cặp phụ tử CP trên bục, bỗng
thấy cuộc đời đẹp đẽ vô cùng, không khí trong lành, đầy phòng cảnh xuân
YY bất tận.
“Tiểu Bạch…” Lã Vọng Thú khẽ gọi Tiểu Bạch một tiếng, Chu Tiểu Bạch mới tỉnh hồn, “Hả?”
“Khai tiệc rồi đó.” Lã Vọng Thú mỉm cười, chỉ vào đồ ăn hỏi Tiểu Bạch, “Cô muốn ăn gì?”
“Ăn được sao?” Tiểu Bạch quả thực hưng phấn cực kỳ, tổng tài đã dạy,
ăn nhiều nói ít! Huống hồ… Bạn nhất định phải ăn đến cắt giảm được lương thực ba ngày mới xong! Vậy mới không phụ lòng bộ lễ phục của bạn… Lễ
phục… Tiểu Bạch lập tức lệ nóng ứa ra, lương của bạn ơi…
“Lễ phục này rất hợp với cô…” Lã Vọng Thú ghé vào tai bạn nói nhỏ.
“Thật sao?” Tiểu Bạch rốt cục phát hiện có người để ý y phục của bạn, vội kéo áo cho Lã Vọng Thú xem nhãn hiệu trước ngực, “Là Gianni
Versace, GV nhé!”
“Ha ha ha ha…” Lã Vọng Thú nhìn bộ dạng vui sướng cực kỳ của Tiểu Bạch bỗng bật cười.
Đứng một bên cùng người khác chạm ly, Mặc Duy Chính xa xa đã thấy vẻ
mừng rỡ của Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Thú cười vui đến không nén được, muốn thoát thân cũng thoát không được, chỉ đành căm giận biểu tình bằng mắt. Mặc lão đa lại gần, nhìn ánh mắt theo hắn, “Hm? Chẳng phải cô cùng uống rượu hôm đó sao?”
Mặc lão nương cũng góp giọng, “A… Không phải cái cô không đủ tiền trả tiền ăn hôm nọ ư?”
Mặc lão đa quay sang hỏi, “Bà gặp lúc nào thế? Tôi gặp lúc hẹn đi ăn cùng Hoàng tiểu thư đấy.”
“Tôi cũng vậy!” Mặc lão nương giật mình nói, “Sao trùng hợp thế nhỉ!”
Mặc Duy Chính mất tự nhiên hơi cong khóe miệng, “Đúng vậy… Sao mà trùng hợp quá…”