Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong

Chương 35



Thứ đã mất luôn đặc biệt có giá trị, ngực đã mất một bên, bên kia trông càng thêm lớn.

Xét thấy bộ dạng Tiểu Bạch bây giờ vào trong không tiện, Mặc Duy Chính hào hiệp khoác áo của hắn lên người Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch vẫn đang đau lòng vì cỡ B đoản mệnh của bạn, đau khổ ai oán, theo Mặc Duy Chính chuẩn bị lấy túi về nhà.

Tiểu Bạch đi cắm cúi, Mặc Duy Chính ở phía trước đột nhiên phanh lại, Tiểu Bạch liền tông thẳng vào đuôi xe!

“Mũi đau quá…” Tiểu Bạch nhăn mặt nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Lã Vọng Thú đứng trước mặt Mặc Duy Chính, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, môi mỏng khẽ mở, “Tiểu Bạch sao vậy?”

Mặc Duy Chính nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, tức giận đáp, “Không sao hết!”

Một màn bên này cũng không thấy ai chú ý, cả nhà vẫn như cũ ai ăn cứ ăn, ai nhảy cứ nhảy.

Lã Vọng Thú dấn bước tới trước mặt Tiểu Bạch đang khoác áo nam, mũi đỏ bừng, khóe mắt còn nguyên dấu lệ, hỏi, “Cô sao vậy?”

Tiểu Bạch nhất thời nghẹn lời, không biết nói sao, nghẹn ngào hồi lâu mới nói được mấy chữ, “Tôi… Tổng tài… Ngực tôi…”

Lã Vọng Thú vừa nghe, đột nhiên biến sắc, Mặc Duy Chính bộ dáng châm chọc xoay người muốn kéo Tiểu Bạch đi, “tiểu thụ quyền” trắng nõn của Lã Vọng Thú đã bay về phía mặt Mặc Duy Chính.

Tiểu Bạch kinh ngạc đứng như trời trồng, giây tiếp theo, tổng công liền phản kích, hai người một chút cũng không nhường lao vào đánh đấm.

Tình hình không ổn… Mọi người lúc này bắt đầu tò mò nhìn ra, một bên là tổng tài công ty KM, một bên là quản lí công ty KL, ai cũng không biết phải làm sao can. Có lẽ chẳng cần nói gì, hai người đều thấy đối phương ngứa mắt, không thèm tranh cãi ầm ĩ chỉ anh một đám tôi một đá mà thôi.

Lã Vọng Nguyệt chạy tới, mấy lần muốn xông vào đều bị trận long tranh hổ đấu của hai người dọa cho lui, quay sang Tiểu Bạch kêu lên, “Tiểu Bạch…” Lúc này Mặc Duy Chính một đấm tống Lã Vọng Thú ngã xuống đất, cúi người chuẩn bị táng thêm một cú nữa.

“Tiểu Nguyệt…” Chu Tiểu Bạch lập tức nhận “đồng chí”, hai nữ nhân đứng chung một chỗ, mắt rạng hào quang, “Hay lắm… Tổng công! Đè đi!”

Lã Vọng Thú xoay người đánh thốc lên Mặc Duy Chính, Tiểu Bạch la lên, “Đúng đúng! Nữ vương thụ phản công đi!”

“Tổng công cố lên! Ép chết hắn!” Đối mặt cảnh này, Lã Vọng Nguyệt hiển nhiên đã không để ý ai là ông anh quý hóa nhà mình nữa.

“Nữ vương thụ đừng thua!” Tiểu Bạch càng hưng phấn hoa chân múa tay, đúng cảnh bạn tha thiết ước mơ mà, đây mới là quà sinh nhật 25 tuổi tuyệt nhất!

Thẳng đến hai vị phụ huynh nhà họ Mặc tới mới kéo được hai người ra, Lã Vọng Thú nhẹ lau vết máu nơi khóe miệng, đưa tay kéo Tiểu Bạch muốn đi, Mặc Duy Chính mặt đen như than nắm lấy tay kai của Tiểu Bạch, “Ngươi muốn gì chứ?”

Lã Vọng Thú tức giận đáp, “Hẳn là ta hỏi ngươi làm gì Tiểu Bạch mới phải?”

“Tiểu thụ…” Tiểu Bạch biết tình huống không ổn muốn giải thích, ai ngờ Mặc Duy Chính biến sắc, “Hai người gọi thân mật nhỉ…”

Lã Vọng Thú không nói thêm một lời, chỉ quay sang nói với hai vị bề trên nhà họ Mặc đang xấu hổ : “Thật ngại quá, tôi xin phép về trước vậy.”

Mặc lão đa biết ý gật đầu, “Anh có việc xin cứ tự nhiên.”

Nói xong Lã Vọng Thú liền kéo Tiểu Bạch đi, tay Mặc Duy Chính vẫn không hề buông, “Ngươi kéo cô ấy làm gì?”

“Tiểu Bạch, cô đi chứ?” Lã Vọng Thú không thèm để ý Mặc Duy Chính trực tiếp hỏi Tiểu Bạch, “Đi đi…” Tiểu Bạch vội gật đầu muốn giật khỏi tay Mặc Duy Chính, cỡ B một bên thế này bạn làm sao ở lại được?

Lã Vọng Thú hài lòng cười nắm tay áo khoác Tiểu Bạch đang mặc định đi, Mặc Duy Chính bên kia trừng Tiểu Bạch một cái tàn bạo, Tiểu Bạch cầu xin Mặc Duy Chính, “Tổng tài… Cái kia… B, B…” Mặc Duy Chính cũng nắm lấy tay áo còn lại, hai người bọn họ không ai chịu ai, Tiểu Bạch bị kéo như vậy, áo khoác trượt ra. Một công một thụ còn bận giữ hai tay áo, Tiểu Bạch chưa kịp kêu, người xung quanh đã la trước, “Oa… Ngực sao lại…” “Kỳ quái quá!” “Sao lại thiếu một bên!”

Vì tình hình vòng một bên A-, bên B chỉnh của Tiểu Bạch kinh người như thế, lực chú ý của thiên hạ lập tức từ Mặc Duy Chính với Lã Vọng Thú chuyển đến trước ngực Tiểu Bạch, “A! ! ! ! ! ! Đừng nhìn nữa ——! !”

Chu Tiểu Bạch rống một tiếng, tiếng chuông 12h cùng lúc vang lên, bạn Tiểu Bạch thân mến, chúc mừng sinh nhật!

Hôm sau, Tiểu Bạch lòng rối bời đối diện ấm điện sôi sùng sục ngây ra, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Tiểu Bạch mới đưa tay ra nửa chừng, điện thoại trên bàn Mặc Duy Chính cũng reo vang.

Tiểu Bạch nhận điện thoại, đầu bên kia truyền tới thanh âm vừa lạ vừa quen, “Chu tiểu thư?”

“Vâng, vâng… Bác là?” Tiểu Bạch kinh ngạc đáp.

“Tôi là mẹ của Mặc Duy Chính.” Bên kia trả lời chứng thực cảm giác của Tiểu Bạch, không biết Mặc lão nương tìm bạn có chuyện gì, lẽ nào vì chuyện hôm qua?

“A, chào bác…” Tiểu Bạch có chút khẩn trương liếc liếc Mặc Duy Chính bên cạnh, sắc mặt hắn dường như cũng có chút khó coi, không biết là đang nhận điện của ai.

Mặc lão nương lại nói, “Chuyện hôm qua cô nói với hai người chúng tôi, tôi với cha nó nghĩ kỹ , hấy cô nói rất có lý, lại còn chuyện về sau… Thật xin lỗi Chu tiểu thư quá, làm khó cô như vậy…”

Tiểu Bạch xấu hổ đáp một tiếng, quả nhiên người người đều nhớ bộ dạng quẫn bách hôm qua của bạn, nếu không có Lã Vọng Thú kéo chạy ra cửa, bạn còn phải đứng đó chịu trận, có điều… Dọc đường tiểu thụ cái gì cũng không nói, không biết có phải biết “bí mật sân bay” thành ra không thèm để ý bạn rồi, nghĩ tới đây Tiểu Bạch nhịn không được trừng mắt nhìn Mặc Duy Chính, “Chúng tôi nghĩ cô với nó chung một phòng làm việc, không bằng để Chu tiểu thư cô giúp chúng tôi giám sát nó. Vợ chồng tôi nhiều năm không ở trong nước, lần này cũng vì chuyện cưới vợ cho nó với sinh nhật ông nhà tôi mới về một tháng, sẽ lại đi ngay… Cô giám sát nó giúp chúng tôi, sửa hết tật xấu cho nó, có chuyện gì cứ gọi cho chúng tôi…”

Nhân viên trà nước Tiểu Bạch đột nhiên thăng chức thành giám sát viên Tiểu Bạch, bạn lập tức tới nghĩ tới đề cử con dâu Lã Vọng Nguyệt cho Mặc lão nương, “Chuyện…cưới vợ…”

“A…” Ngữ điệu của Mặc lão nương thấp thoáng nét cười, “Hoàng tiểu thư là con gái bạn tôi giới thiệu cho, cưới vợ phải xem có ưu tú hay không, xem Duy Chính nó chọn ai.”, Mặc lão nương để lại cho Tiểu Bạch “quyết định thăng chức”, kết thúc bằng một câu đầy ý tứ sâu xa.

“Hả?” Tiểu Bạch vừa ngắt máy vừa quay lại bàn , lẽ nào muốn Tiểu Nguyệt cũng phải mọc ra bộ ngực siêu ưu tú như Hoàng sóng thần? Bằng không thì “ưu” cái gì?

Mặc Duy Chính bên kia cũng sắc mặt xám xịt treo điên thoại, Tiểu Bạch đón ánh mắt hắn, hai người đồng thanh mở miệng,

“Bọn họ sao lại để cô quản tôi?”

“Bọn họ sao lại muốn tôi quản anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.