Tục ngữ nói quả không sai, ngày không làm chuyện thẹn với lòng, nửa
đêm không sợ quỷ gõ cửa. Đáng tiếc Chu Tiểu Bạch nằm trên giường trằn
trọc nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra bản thân làm sai chuyện gì, nhưng
quỷ tới viếng thì vẫn sợ.
Chu Tiểu Bạch vừa bắt tay vào đếm những “chuyện thẹn với lòng ” xưa
nay có thể đã làm, trừ sau lưng giáo viên đọc truyện tranh H cao độ, bạn vẫn luôn thiện lương vô hại, không biết thiên sứ có lúc nào thấy sợ
không? Nghĩ tới đây Chu Tiểu Bạch bỗng thấy muốn nôn, sao lại đem so
mình với thiên sứ nhỉ? Lúc thiên sứ sợ hãi… Trong cái đầu toàn ý dâm của bạn Bạch, thiên sứ nhỏ xinh kinh hoảng chạy quanh tìm chỗ nấp, đột
nhiên bị một đôi cánh tay hữu lực ôm lấy ném lên giường, “A… Đừng mà…”
Nét mặt bạn Bạch hiện lên dư vị vô tận, gương mặt của cường công ôm
tiểu thụ đột nhiên lộ ra, Mặc Duy Chính cười gian lấy Mary đẫm máu đỏ
thắm chậm rãi trút lên thân thể lõa lồ của tiểu thụ…
Tổng công! Bạn Bạch bị kích động trong ảo tưởng của chính mình , đột
ngột giật mình, Mary đẫm máu? Bạn Bạch chợt thấy tỉnh táo vô cùng, tỉnh
táo đến bên tai còn vang lên lời của Mặc Duy Chính ——
“Bà ta tắm bằng máu tươi, hơn nữa chỉ dùng máu tươi của thiếu nữ. Bà
ta tin rằng chỉ có ngâm trong dòng máu thuần khiết ấy mới có thể hấp thụ hết tinh hoa trong đó, giúp bà ta trẻ mãi không già. Trước khi tắm, bà
ta còn phải uống máu , gọi là ‘gột rửa từ bên trong’…”
Không biết có phải vì dọa được Chu Tiểu Bạch, nhìn vẻ quẫn bách của
bạn, Mặc Duy Chính thấy rất thỏa mãn, lên giường một lát đã ngủ rất say, nhưng chưa được bao lâu, Mặc Duy Chính đang ngủ chợt nghe tiếng gõ cửa
rất khẽ. Mặc Duy Chính ngực hồi hộp, bật đèn đi ra, vừa mở cửa đã lảo
đảo thiếu điều té lăn, chỉ vào Chu Tiểu Bạch đang làm tổ trước cửa hỏi,
“Cô làm gì ở đây?”
Chu Tiểu Bạch nhìn hắn, “Tổng tài… cái này, tôi vào phòng anh được
không?” Nhãn thần ai oán không gì sánh được , thảm thiết vô cùng…
“Vì sao?” Mặc Duy Chính hỏi lại.
“Cũng tại chuyện anh kể chứ gì nữa!” Chu Tiểu Bạch căm giận nói,
“Thật quá đáng! Sao lại là bá tước phu nhân giết thiếu nữ mà không phải
bá tước giết thiếu nam chứ! Như vậy mới có yêu!”
Mặc Duy Chính nuốt nước bọt, kiên quyết đóng cửa, kể truyện kinh dị
cho Chu Tiểu Bạch nghe sẽ có kết quả như vậy, nhưng hắn còn chưa về đến
giường, Chu Tiểu Bạch lại bắt đầu gõ cửa, khiến ai đó không nén được lại phải đi ra, tâm trạng đắc ý trước khi ngủ cũng bay mất sạch, “Cô còn
chuyện gì nữa? “
“Haha…” Chu Tiểu Bạch cười cầu tài, “Tôi là có chút sợ, tổng tài, cho anh hai lựa chọn. Một là để tôi kể một truyện nam-nam, hai là cho tôi
vào phòng…”
Cửa đóng cái “Cách!” sau đó Chu Tiểu Bạch tiếp tục đập cửa, “Tổng tài… Tổng tài…”
Mặc Duy Chính suy xét với con người của bạn, rất có thể sẽ kêu thần
gọi quỷ cả đêm, đành ra mở cửa, “Cô vào cũng được, nhưng ngủ dưới đất
nhé?”
“Chuyện này anh khỏi lo.” Vừa được cho phép, Chu Tiểu Bạch chớp mắt
đã không thấy tăm hơi, Mặc Duy Chính ngồi trên giường, ngáp một cái, vừa mở mắt đã thấy Chu Tiểu Bạch khiêng cái sofa thừa chỗ 3 người ngồi ở
gian ngoài trên vai, vác thêm cả chăn gối của bạn, khí thế mạnh mẽ xông
vào phòng, đặt xuống cạnh cửa…
Chờ Chu Tiểu Bạch dọn xong ổ heo bên giường Mặc Duy Chính, Bạch ta
liền thoả mãn co người ngủ trên sofa… còn giấc ngủ của Mặc Duy Chính lại bị ai đó hoành hoành tráng tráng khai tử nửa chừng, khó mà bù lại.
Hắn trở mình một cái, cuối cùng cũng có chút lơ mơ, đang muốn “bồi
dưỡng cảm tình” thêm chút nữa, đột nhiên bị tiếng Bạch ta nói mơ làm
giật mình tỉnh giấc, “A… Biết rồi biết rồi!”
Giấc ngủ vừa chạm của Mặc Duy Chính lập tức bị dọa chạy mất tiêu theo gió, ai đó đang muốn nổi điên, bỗng nghe Chu Tiểu Bạch nói tiếp, “Đẩy
xuống… Cởi áo xem da nào!”
Ai đó giật mình một cái, ngồi bật dậy, “… Roi trước nến sau…”
Nhận ra ai đó đang nói mơ, quả tim bị dọa của Mặc Duy Chính cũng bình tĩnh lại, nằm xuống định ngủ, Chu Tiểu Bạch vốn ngủ bên giường đột
nhiên dộng nắm đấm sượt qua tai Mặc Duy Chính, “Ha ha ha ha… Hắn là nam
nhân gì cũng vậy, đều được hết!”
Mặc Duy Chính bò dậy, nhìn bộ móng heo mạnh mẽ hữu lực, run lên nhè nhẹ, nữ nhân này sẽ không…
Mặc Duy Chính đang say ngủ bỗng cảm thấy tay bị vặn ngược lên trên đầu, mơ hồ mở mắt, đã thấy đôi tay như kìm sắt của Chu Tiểu Bạch kẹp chặt cổ tay hắn, “Cô buông…”
“Buông anh ấy à?” Chu Tiểu Bạch cười gian, “Cực phẩm như anh bảo tôi làm sao buông…”
“Tôi kêu lên bây giờ…”
“Kêu đi kêu đi, anh nghĩ thoát khỏi tay tôi nổi sao!” Chu Tiểu Bạch cắn roi da cười nói.
Mặc Duy Chính từ trong ảo tưởng tỉnh lại nhìn Chu Tiểu Bạch ngủ say trên sô pha, sau lưng chợt lạnh run…
Sáng sớm hôm sau.
Chu Tiểu Bạch cào cào tóc, vặn eo nửa mơ nửa tỉnh, xoay người lăn
xuống, cằm lập tức truyền đến một trận đau đớn, “Đau quá…” Chu Tiểu Bạch bò dậy nhìn, bản thân phục dưới đất, cằm đập vào cạnh bàn trà trong
phòng khách, “Ta không phải đang ngủ trong phòng tổng tài sao? Sao lại
chạy ra ngoài thế này? Lẽ nào thực sự có… A! ! ! ! ! !”
Mặc Duy Chính ngủ bên trong trở mình một cái, tiện tay xoa xoa bóp bóp vai, đem hủ nữ tống khỏi cửa là đúng…
Chu Tiểu Bạch bị dọa chết khiếp phi một mạch về phòng mở máy tính, nhảy vào diễn đàn khóc thét…
Bạn Bạch: Chết rồi chết rồi, ta ngủ trong phòng, thế mà tỉnh lại ở phòng khách!
Bạn Nhã: A… Có quỷ, ai di dời được ngươi chứ!
Bạn Bạch: Ngươi nên biết, còn nằm nguyên trên sofa nữa.
Bạn Hề: Ngươi mau đi trừ tà, đừng tới gần chúng ta!
Bạn Bạch: Này…
Không ai đáp lại…
“Tổng tài!” Chu Tiểu Bạch khua chiêng gióng trống xăm xăm bước tới,
dọa Mặc Duy Chính thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống đất, “Có
chuyện gì chứ?”
“Tôi bị quỷ chuyển giường rồi!” Chu Tiểu Bạch hoảng sợ lay Mặc Duy Chính.
“Tôi…” Mặc Duy Chính vừa định mở miệng, đã bị Chu Tiểu Bạch lay cho
đầu váng mắt hoa không thốt nên lời, Chu Tiểu Bạch vừa lay vừa kêu,
“Tổng tài! Anh nói xem… Tôi phải làm gì bây giờ! Tổng tài! Tổng tài!”
Nói xong bỏ lại Mặc Duy Chính bị lay muốn xỉu, đi ra cửa, “Tôi muốn đi
thắp hương!”
Chờ toàn bộ sao trước mắt Mặc Duy Chính bay mất hết, hắn bò dậy, xoa
xoa cánh tay như dần, “Người kia đúng là nặng, khiêng xong vai cũng muốn gãy.” Hắn cào cào tóc, cô ta vừa nói gì nhỉ?