Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 50: Mở ra, ký ức Vũ Thiên Tuệ! (2)



Vèo!

"A! "

Cô sợ hãi la to một tiếng, đã bị Laura đẩy ngã vào một cánh cửa.

Phịch một cái, ngã lăn ra đất. Xoa xoa cái mông đau nhức, cô quay đầu lại tính mắng người nọ một trận nhưng khi quay lại thì phát hiện cánh cửa biến mất.

Cô đứng dậy nhìn quanh, không gian yên ắng đến đáng sợ, mọi thứ chỉ là một màu đen u ám, trừ bỏ cô là ánh sáng duy nhất tại nơi này.

Cạch cạch.

Một âm thanh khiến cô chú ý, cô nheo mắt lại nhìn về nơi đó.

Một cánh cửa chậm rãi được mở ra, người đàn ông mà cô từng yêu chậm rãi đi vào.

Đúng vậy, là từng yêu mà không phải yêu. Cô biết, sau tất cả mọi thứ vừa rồi, cô biết nơi đây là đâu. Vì sao cô lại ở đây. Vì sao người đó lại phản bội cô.

Đây là ký ức của cô _Vũ Thiên Tuệ, mà không phải Vũ Thiên Bảo. Sở dĩ cô ở đây là vì vô tình bị thứ quỷ quái chỗ Vũ Mị Nhi đả thương, hắc ám sức mạnh của nó đào ra rồi trong tận sâu nơi tâm cô chỗ yếu ớt nhất, muốn cô bị ma hóa.

Lại vô tình khiến cô nhớ lại rồi nguyên nhân chính mình bị đưa đến nơi này.

Còn vì sao người đó lại phản bội cô? Đây chính là nguyên nhân!

"Phi.... Thiên..... "

"Cô" nằm trên giường rên rỉ, toàn thân đau nhức ko thôi, lại vẫn không quên được người đàn ông kia, vô thức gọi tên hắn.

Huỳnh Phi Thiên bước chân hơi dừng lại, nếu có chút như có như không suy nghĩ nhìn cô.

"Thiếu gia? "

Một người đàn ông khác phía sau lưng hắn hợp thời lên tiếng đánh vỡ hắn suy nghĩ, mà này một tiếng "thiếu gia " hoàn toàn đánh tan cảm xúc của hắn.

Đôi mắt hắn lạnh lẽo liếc nhìn trên giường kia mạt nhỏ bé không ngừng run rẩy "cô", nói:

"Vô sự! "

Hắn bước vào phòng, đóng cửa lại, người đàn ông đứng bên ngoài, phòng có cách âm nên hắn không nghe thấy bên trong nói gì, nhưng thông qua cửa kính có thể thấy họ đang làm gì!

Huỳnh Phi Thiên dài vào trong, thoáng nhìn cô, lại liếc người đàn ông sau cánh cửa.

Rồi lại đi đến bên giường, nhìn "cô" hơi thở mong manh vẫn không ngừng gọi:

"Thiên.... Phi Thiên.... Ân.... "

"Ân! Ta ở! "

Huỳnh Phi Thiên lạnh lùng đáp, kia thanh khiến trên giường cô như được tiếp thêm sức mạnh, cố gắng run rẩy run rẩy mi mắt."Ân? "

Ánh sáng chíu vào bất chợt khiến cô đau đớn nhắm lại mắt, rồi lại, nhanh chóng, một thân hình cao lớn tiến lên che đi làm cô đau ánh sáng.

Ánh sáng ngược làm người nọ trở nên ko rõ ràng nhưng cô vẫn biết được này chính là cô yêu nhân_ Huỳnh Phi Thiên. Mỉm cười, lại mang chút làm nũng hòa chút xót xem hắn nói:

"Thiên! Thật tốt quá... Anh vẫn ở đây.... Vừa rồi em làm một cái ác mộng! Trong mộng anh bỏ rơi em lấy người khác.... Cùng người khác kết hôn.... Sau đó em rất buồn, nên đã trốn ở một góc xa nhìn anh.... Sau đó có người muốn hại anh... Em đã kịp thời cứu anh... A... Tuy là mộng nhưng này mộng không khỏi quá chân thực đi.... Toàn thân em giờ ê ẩm quá.... "

Huỳnh Phi Thiên im lặng nhìn cô tự thuật một mình, chút không có ý định đánh nhiễu. Mãi cho đến khi cô kể xong, dùng một đôi trong suốt ánh mắt nhìn mình, hắn mới không thể không mở miệng nói:

"Kia không phải mộng! Đều là thực! "

"...."

Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào anh, có chút sững sờ, cứng ngắc, lại như không thấy tin. Bàn tay cô để trong chăn cứ nắm lại mở, cứ thế vài lần.

Thời gian từng phút trôi qua, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Người đàn ông phía sau họ có chút không kiên nhẫn, khi hắn định lên tiếng đánh vỡ không khí này, nhưng cô lại đột ngột lên tiếng:

"Tất cả... Là thật sao? "

Ánh mắt Huỳnh Phi Thiên bằng phẳng đến vô cảm, thản nhiên đáp:

"Ân! "

"Có thể nói cho em biết....vì sao? "

Hít một hơi thật sâu, cô gượng hỏi.

"Vũ gia!

Bảo vật!

Ghost!

Quyền lực!

Địa vị! "

Đơn giản vài từ cũng đủ khiến cô hiểu rõ, cũng khiến cô cảm nhận được vạn tiễn xuyên tâm, đau thấu ruột gan, ra là vậy sao!

"Tuệ Nhi, những người như chúng ta là không thể tin tưởng bất cứ ai! Tình yêu là một thứ quá mức xa vời.... Đừng... Tin bất kỳ ai... "

"Tại sao? "

"Vì chúng ta.... Không có tư cách.... "

Không có tư cách! A! Lúc đó cô đã không hiểu, thậm chí khi có được "tình yêu ", cô thậm chí còn cảm thấy thật vô lý.

Nhưng giờ đây, cô đã hiểu. Nỗi đau đến tận tâm can khi ấy của Red, ánh mắt bi thương ấy, không phải chỉ là lo lắng cho cô...mà còn là một phần quá khứ bi thương của người.

Người không muốn cô cũng giống như chính mình, cũng đi lên vết xe đổ năm xưa của mình... Chỉ là... Có thể sao?

Đáp án là không!

Cô đã một lần nữa đi lên vết xe ấy!

Khẽ nhắm lại đôi mắt, cô thấy khó thở quá! Bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn đã sớm bị biến dạng do va đập, cô gượng hỏi:"Một câu hỏi cuối cùng, anh... Có bao giờ... Thực sự yêu em sao? "

Liếc nhìn đôi mắt của cô, nơi ấy đã không còn tình yêu tha thiết với anh, trong suốt như mặt hồ thu nữa, nó nhuốm một màn sương mờ!

A? Đã được rồi sao? Anh đã nhuốm bẩn nó rồi sao? Nhuốm bẩn nó bằng một tình yêu mù quáng, nhưng tại sao trong đôi mắt ấy không bị thù hận nhuốm bẩn?

Không, hắn muốn cô cũng bị nhuốm bẩn, như... Chính hắn vậy!

Vì thế hắn mỉm cười, nụ cười ôn nhu như mộc xuân phong thổi vào lòng người, chỉ là lời thốt ra lại lãnh đến tận tâm cô:

"Chưa bao giờ!"

"khụ khụ.... Khụ.... "

Cố gắng che lại khóe môi nhuốm máu, cô ngẩng đầu chờ đợi câu nói kế của hắn.

"Thực ra, tôi tiếp cận cô chỉ vì bảo vật của Vũ gia thôi! À không, còn một điều nữa....."

Hắn kéo dài giọng nói muốn nhìn cô thất thố, thấy cô vẫn là cau mày nhìn mình thì bĩu môi nói tiếp:

"Hừ, cô chẳng thay đổi gì cả! Không nhớ sao? Tôi chính là người năm đó cô đã cứu dưới chân núi, cũng chính tôi đã nói với cha mẹ về gia đình cô, vậy nên họ mới tìm được nơi đó và giết sạch gia đình cô!

Từ lần đầu gặp mặt tôi đã rất ghét cô rồi! Tôi ghét nụ cười rực rỡ như ánh dương của cô, vẻ mặt hạnh phúc khi nói về cha mẹ, đôi mắt trong suốt ko chút tạp chất!..... Tất cả, tất cả tôi đều ghét!

Sau bao nhiêu năm, vô tình chúng ta lại gặp lại nhau! Ban đầu, tôi là thật có hứng thú với cô, nhưng khi biết cô là người năm đó, tôi liền tiếp cận và lần nữa đưa cô vào cạm bẫy do tôi đan nên!

Quả nhiên, cô vẫn là ngu ngốc như vậy, thế nhưng LẠI bị lừa! Không những cho tôi thể xác, tinh thần của mình, ngay cả thân thế của mình cũng cho luôn.

Cũng nhờ vậy, tôi mới có được ngày hôm nay! Chỉ cần lấy thêm được bảo vật của gia tộc cô, tôi sẽ chính thức trở thành chủ nhân của Huỳnh gia!

Ha ha ha ha! Thế nào? Cảm thấy quá tuyệt đi? Tôi thực thông minh mà phải không? "

Hắn thực sung sướng, cuối cùng thì nụ cười rực rỡ ấy đã biến mất, sự trong suốt, sạch sẽ trong đôi mắt dầu nhuốm máu vẫn sạch sẽ ấy cũng biến mất.

Thay vào đó là sự đau khổ, bi thương đến cùng cực.

Hắn vui vẻ đến cười ra nước mắt, lại nhìn cô, nụ cười cứng lại rồi!

Cô... Đã chết!

Nghe hắn nói, không chỉ là đau vì tâm, càng nhiều là tự trách, nếu không vì cô cứu hắn, có phải hay không bây giờ gia đình cô vẫn vui vẻ bên nhau?

Có phải hay không cha mẹ sẽ không phải chết, Thiên Thiên không mất tích, Red cũng không ra đi?

Thì ra, thì ra tất cả là do cô? Chính cô đã hại họ! Cô đáng chết!

Và quả thật, thể xác và tinh thần chịu đựng quá mức, lại thêm cơ thể mới bị thương, cô đã không thể chịu nổi mà chết!

Chết trong uất ức, nghẹn ngào, cô muốn hận hắn, nhưng không thể, chính hắn là người đã cho cô thử một lần thứ gọi là tình yêu, một lần nữa cho cô biết ấm áp và yêu thương, dẫu đó chỉ là hư ảo.

Cô chỉ hận mình ngu ngốc, đã hại chết mọi người..... Cô nhìn hắn lần cuối, hắn dường như rất sung sướng? Hại được cô như vậy sung sướng đến thế sao?

Thôi vậy, coi như cô trả lại tất cả hắn từng cho cô, từ nay về sau, âm dương cách biệt, vĩnh không gặp lại!

Tình yêu dần tan biến, hận thù thành hư vô, cô cứ như vậy, với suy nghĩ ấy, cô thanh thản ra đi.

Chỉ là dù vậy, đôi mắt ấy vẫn không nhắm lại, nó mở to, trong mắt tất cả là không thể tin, hối hận, tự trách, bi thương,... lẫn lộn.

.......

"A, đi thôi nào! "

Thương lão thanh âm từ xa vọng lại, từ trong bóng tối, một người đàn ông chậm rãi đi tới.

"Ông là ai? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.