Kết quả lần xem mắt thứ mười bảy của đồng chí Hạ Hà Tịch, người đàn ông
đẹp trai, giàu có, ưu tú ở nước ngoài về… khỏi nói cũng biết.
Thực ra, trong khoảnh khắc bà mối Tô đập đầu vào tường, buổi xem mắt đã được cho là kết thúc bi thảm rồi. Bởi vì, Tô Tiểu Mộc có một cái mũi đáng
buồn và đáng ghét, tác dụng của nó là gặp nước thì hắt xì hơi liên tục,
gặp nóng thì đỏ ửng lên, gặp tường thì… máu chảy không ngừng.
Lần đầu tiên Hạ Hà Tịch gặp Tô Tiểu Mộc đã được trải qua một “sự kiện chảy
máu” kinh hồn bạt vía. Lúc đó, mũi Tiểu Tô không ngừng chảy máu, chỉ
mười phút ngắn ngủi mà nhuốm đỏ cả hai gói khăn giấy, khiến Hạ Hà Tịch
sợ hãi, vội vàng đưa bà mối Tô vào bệnh viện.
Có câu nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hôm nay, lúc Hạ Hà Tịch thấy Tiểu
Mộc bị đập mạnh vào tường, trái tim bỗng chùng xuống, sắc mặt cũng u ám
theo, trong lòng khẽ cầu khẩn: “Ngàn vạn lần đừng…” Bà mối vừa quay đầu
lại, trái tim đang lơ lửng của Hạ Hà Tịch lạnh hẳn đi – dưới mũi cô là
hai vạch màu đỏ, “sự kiện chảy máu” lại xảy ra.
Châu tài nữ thấy thế thì hô lên sợ hãi: “Tiểu Mộc! Mũi của em kìa…”
“Hả?” Bà mối hít hít cái mũi ngứa ngáy, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
đã vô thức đưa tay sờ một cái, nhắc lại: “Ờ, chảy máu cam…”
“Phục vụ, tính tiền!” Chưa nói xong, Hạ Hà Tịch đã nhanh tay đặt mấy tờ tiền
lên bàn, bà mối còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo khỏi quán. Đương nhiên,
người nào đó nho nhã lịch sự, không quên đánh tiếng chào đối tượng xem
mắt trước khi đi khỏi.
Anh gật đầu với Châu tài nữ, chỉ nói hai chữ “tạm biệt” rồi nghênh ngang đi mất.
Thế nên, đến khi Hạ Hà Tịch kéo Tô Tiểu Mộc đi xa, Châu tài nữ mới líu ríu: “Chảy máu cam… thực sự nghiêm trọng thế này ư?”
Cùng lúc đó, phục vụ tới thu tiền với vẻ mặt lạnh tanh, trả lời: “Chảy máu
cam có nghiêm trọng không tôi không biết, tôi chỉ biết, hóa đơn của các
cô tổng cộng là hai trăm hai mươi tám tệ, nhưng trên bàn chỉ có hai trăm tệ, xin cô hãy trả thêm hai mươi tám tệ, cảm ơn!”
Châu tài nữ á khẩu, hóa ra chảy máu cam thực sự rất nghiêm trọng, tới mức muốn mình phải móc ví trả tiền!
—– Tôi là đường phân cách chảy máu cam —–
Bên này, Tô Tiểu Mộc lấy sự thực để chứng minh “chảy máu cam thực sự rất nghiêm trọng”.
Vừa lên xe, Hạ Hà Tịch vội vàng đưa khăn giấy, ý bảo cô cầm máu trước đi,
bà mối không thèm liếc mắt, chậm rãi kéo áo khoác của anh ta vắt trên
ghế phụ nhìn một cái. Ừm, màu trắng, được, màu mình thích. Lại giở qua
nhãn hiệu, ừm, cũng được, có thể tới mấy chục nghìn đấy. Thế là, bà mối
vừa nghĩ ngợi vừa thản nhiên lấy áo khoác trắng của Hạ Hà Tịch ép lên
mũi…
Bàn tay cầm khăn giấy của Hạ Hà Tịch vẫn đang giơ ra, thấy thế không những không giận mà còn cười: “Giận hả?”
“Không”, bà mối vẫn đang cố gắng cầm máu. “Lần trước ở công ty em có đồng nghiệp nam mặc loại áo sơ mi vẽ khăn quàng đỏ rất đẹp, em vẽ một cái trên áo
khoác giúp anh.”
Hạ Hà Tịch: “…”
Khi tới bệnh viện, khăn quàng đỏ của Tiểu Mộc chưa vẽ được nhưng cái áo cũng bị hỏng tới quá
nửa. Đăng ký khám tại khoa tai mũi họng, Hạ Hà Tịch đi theo bà mối vào
khám, nhưng bác sĩ cũng chẳng nói gì, chỉ để y tá giúp cầm máu trước.
Chẳng bao lâu sau, anh hai Tô Cẩm Trình nhà bà mối cũng đi dạo từ phòng
mình qua. Lúc này, Hạ Hà Tịch mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay Tô Cẩm Trình trực ban.
Thấy Tô Cẩm Trình ung dung lượn qua, tựa vào cửa nhìn mình và bà mối chằm chằm, Hạ Hà Tịch nhướn mày hỏi: “Em gái cậu lại
chảy máu cam rồi, không qua đây thăm đi à?”
Tô Cẩm Trình nhếch
mày, cười hì hì đáp: “Ờ, tớ còn đang muốn hỏi cậu đây, sao lần nào các
cậu hẹn hò cũng thảm thương ác liệt thế, không phải chảy máu cam thì là
đâm xe, quay phim hành động à?”
Ba từ “phim hành động” vừa thổi
lên, Tô Tiểu Mộc cảm thấy tay cô y tá đang giúp mình cầm máu run lên.
Ngước mắt nhìn, tất cả nhân viên y tế trong phòng đều đang cười trộm. Bà mối bực mình: “Ai hẹn hò với anh ta? Anh hai, anh đừng nói lung tung!”
Cô bị thương, anh hai còn cười trên nỗi đau khổ của cô, đây là chuyện
anh hai nên làm sao?
Tô Cẩm Trình thấy thế lại ung dung lượn tới trước mặt em gái, giữ cố định đầu cô nhóc rồi lấy viên bông trong tay y tá nhét vào lỗ mũi cô: “Em ngoan ngoãn cầm máu đi.” Nói xong lại tặc
lưỡi hai cái, ngẩng đầu lên, nói rất mờ ám: “Biết mũi mình yếu thì đừng
làm mấy động tác kịch liệt quá, đừng nghĩ tới mấy hình ảnh gì đó quá,
phải tiến hành theo từng bước chứ…”
Nói xong, hai cô y tá bên
cạnh không kìm được mà bật cười. Ai chẳng biết bác sĩ Tô khoa thần kinh
nổi tiếng ác miệng, chỉ là không ai ngờ, ngay cả em gái của mình mà cũng đem ra chọc được.
Bà mối Tô mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn đang bị anh hai giữ chặt, không cựa quậy, cũng không phản kháng được.
Nhưng Hạ Hà Tịch lại lờ thẳng câu nói của Tô Cẩm Trình, chất vấn: “Em gái cậu hay chảy máu cam, cậu lại là bác sĩ mà chưa từng nghĩ đưa cô ấy đi kiểm tra toàn diện à?”
Tô Cẩm Trình nhún vai: “Tớ bên khoa thần kinh chứ không phải phụ khoa, em gái tớ cứ vui sướng là chảy máu cam, tớ
biết làm thế nào? Còn nữa, tớ quan tâm làm cái gì? Sau này sớm muộn gì
nó cũng phải lấy chồng, đẻ con ra lại không phải họ Tô, bảo chồng nó đưa nó đi kiểm tra không tốt hơn à?” Nói tới đây, Tô Cẩm Trình khựng lại,
ngước mắt nhìn Hạ Hà Tịch một lát, làm như vừa tỉnh ngộ ra, nói: “À, hôm nay cậu đưa em gái tớ tới kiểm tra à?”
Tô Tiểu Mộc làm sao có
thể không nhận ra được ngụ ý trong câu nói của anh hai, vừa nghe xong
bèn giơ chân đạp anh một cái, anh hai né được thì giơ nanh múa vuốt
tranh đấu, hét to: “Anh hai khốn! Bỏ em ra…”
Quả nhiên Tô Cẩm
Trình ngoan ngoãn thả em gái mình ra, nhưng trước khi Tiểu Mộc nhào lên
cắn thì người đã ra ngoài cửa, khoanh tay nói: “Còn rất nhiều bệnh nhân
chờ bác sĩ ta đây, ta không chơi với hai người các ngươi nữa. Hạ Hà
Tịch, ngươi nhớ lát nữa đưa em gái ta về nhà đấy.”
Nói xong, anh hai rên rỉ một bài hát rồi nghênh ngang đi mất. Hai cô y tá trong phòng nhìn nhau một cái, rồi hi hi ha ha rút sang phòng bên sắp xếp dụng cụ.
Trong chốc lát, chỉ còn lại Hạ Hà Tịch và bà mối trong phòng. Bà mối
nhìn bộ dạng vẫn thản nhiên của Hạ Hà Tịch, càng giận thêm, dứt khoát
ném cái áo khoác trên tay lên người anh ta.
Hạ Hà Tịch bắt được, nhìn cái áo đã vô cùng thảm hại, nhưng lại nói: “Hay là… làm kiểm tra toàn diện thật đi?”
Tô Tiểu Mộc nghe xong, giậm chân giận dữ, vì trong mũi còn nhét hai cục
bông gòn to nên tiếng gào khàn khàn: “Chuyện của em không cần anh lo!
Nếu đồ khốn nhà anh thực sự quan tâm tới em thì phải xem mắt được một cô nào đó nhanh lên! Hạ Hà Tịch ơi là Hạ Hà Tịch, anh cố ý phải không? Anh nói đi, rốt cuộc là ai phái anh tới đập vỡ bảng hiệu bà mối của em hả?”
Hạ Hà Tịch nhìn bà mối Tô đang trừng mắt, chống nạnh, trong mũi còn nhét
hai cục bông gòn đến là buồn cười, chẳng hiểu sao tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ: “Bà mối Tô, em đừng bực bội mà, mũi em khó khăn lắm mới cầm máu được, không cẩn thận lại chảy ra như lũ bây giờ.”
“Đi chết đi!” Tô Tiểu Mộc gào lên: “Anh nói thử xem, rốt cuộc anh muốn gì? Đùa em vui lắm hả?”
Hạ Hà Tịch ra vẻ vô tội: “Sao anh dám… Xem mắt cũng đâu phải chỉ xem một
lần là được! Còn nữa, lần nào cũng là người ta bỏ anh, ngay cả “kén
chọn” anh cũng không được, phải không?”
Tiểu Mộc cười ha ha:
“Đương nhiên là ngài không kén chọn, lần nào mà ngài chẳng lấy việc phá
đám, dọa người ta sợ chạy mất làm niềm vui hả?”
Hạ Hà Tịch chớp mắt, vẫn thản nhiên: “Làm gì có?”
“Còn không à?” Tô Tiểu Mộc cố nhịn cơn thèm đánh người, gật đầu nói: “Được,
anh không có. Thế em hỏi anh, lúc nãy anh hỏi Châu tài nữ chuyện tứ đại
danh tác là có ý gì? Còn nữa, tự dưng anh chặn mất đường lùi của chị ta, là có ý gì nữa?”
Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, im lặng một lát rồi
đáp lại rất nghiêm chỉnh: “Em không biết rồi bà mối, giờ có mấy cô gái
thích kiểm tra đối tượng xem mắt. Không phải em nói Châu tài nữ tài hoa
lồng lộng sao? Sao cô ấy có thể chưa từng đọc nguyên tác Tây Du Ký và Ỷ
Thiên Đồ Long Ký được? Hôm nay cô ấy nói như thế, là cố ý kiểm tra anh…”
“Im miệng, im miệng!” Tiểu Mộc nghe kiểu nói bóp méo sự thật của tên họ Hạ
nào đấy, thấy máu mũi mình lại sắp chảy ra. “Thực ra anh muốn đối đầu
với em, nếu em còn…”
Bà mối chưa nói xong, tiếng chuông điện
thoại vang lên không đúng lúc. Tiểu Mộc tức tối lườm Hạ Hà Tịch, chỉ
nhìn điện thoại một cái mà suýt ngất, trên màn hình đang nhấp nháy hiện
tên Châu Nhã. Khỏi cần nói, chắc chắn là con gái nhà người ta gọi cho cô rồi nói rằng không hợp với Hạ Hà Tịch, nói thẳng ra là muốn từ chối
khéo.
Hạ Hà Tịch liếc mắt nhìn màn hình di động của cô, cũng
đoán được tâm sự của bà mối, khóe miệng không nén nổi mà hơi nhếch lên,
nhìn bà mối chằm chằm bằng vẻ mặt đáng đánh.
Trong tình cảnh này, Tiểu Mộc chẳng còn hơi sức mà mắng tên họ Hạ nào đó nữa, đành ủ rũ nghe điện thoại: “A lô.”
Tô Tiểu Mộc ra ngoài nói chuyện, mười phút sau quay trở lại phòng, vẻ mặt
vô cùng chán nản. Nhưng Hạ Hà Tịch lại sung sướng tự đắc, dời ánh mắt
lên bệnh án của Tiểu Mộc lần nữa, trêu: “Nãy anh hỏi bác sĩ rồi, ông ấy
bảo người hay chảy máu cam như em, có thể là do trong người nóng quá
hoặc do chức năng của tiểu cầu hạ thấp, phải làm một…”
“Hạ Hà
Tịch!” Tên họ Hạ nào đó còn chưa nói xong, Tô Tiểu Mộc đã nghiêm chỉnh
ngắt lời, trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Anh nói thật đi, ấn tượng của anh với Châu tài nữ hôm nay thế nào?”
Hạ Hà Tịch ngắm nghía bệnh
án, cười lạnh lùng, lặng đi một lát rồi đáp: “Rất tốt, cô Châu xinh đẹp
lại hài hước, còn biết kể chuyện cười. Sao nào? Nãy cô ấy gọi cho em nói gì?”
Nghe thấy thế, Tiểu Mộc thở dài nặng nề. Hạ Hà Tịch thấy
vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng, câu trả lời thực ra không cần nghe anh
cũng biết đại khái. Về nước xem mắt mười bảy lần, viện cớ từ chối đại
khái đều là tính cách không hợp, không thích người cuồng công việc,
không thể chấp nhận thân phận thương nhân của anh, điều kiện của anh cao quá không với tới được, vân vân và vân vân…
Hạ Hà Tịch đang
đoán xem lý do từ chối khéo lần này là gì, đã nghe thấy giọng Tiểu Mộc
đột nhiên cao tới quãng tám, vui vẻ nói: “Chị ấy nói, muốn tiếp tục hẹn
hò với anh!”
“Hả?” Hạ Hà Tịch tròn mắt, ngẩn người ra, không phải mình nghe nhầm chứ?
Tô Tiểu Mộc vui vẻ thưởng thức bộ dạng kinh ngạc của Hạ Hà Tịch, cười nham hiểm: “Cười đi, sao anh không cười tiếp đi? À, bạn Hạ này, bạn không
thể đổi ý nha, nãy là tự bạn nói đó, bạn rất hài lòng với Châu tài nữ!
Giờ con gái nhà người ta nói muốn tiếp – tục – hẹn – hò với bạn! Bạn cố
gắng lên nhé!”
Tô Tiểu Mộc cố ý nhấn mạnh bốn chữ “tiếp tục hẹn
hò”, nhìn sắc mặt Hạ Hà Tịch ngày càng nặng nề, cô vui vẻ bật cười. Tốt, thật là tốt! Ba tháng nay, cuối cùng mình cũng phản lại được một đòn,
sao không vui được cơ chứ?
Hạ Hà Tịch hỏi: “Rốt cuộc cô ta nói gì với em?”
Tiểu Mộc ngẩng đầu, giả bộ sửng sốt: “Nói ra Hạ Hà Tịch anh lợi hại thật đó
nha! Lúc nãy Châu tài nữ gọi điện tới nói, khi đó chị ấy cố ý nói sai,
không ngờ anh không những tài cao học rộng, còn không giống những gã đàn ông thích giả vờ khác, chỉ thẳng ra nhầm lẫn của chị ấy, thế nên chị ấy cảm thấy anh rất đặc biệt!”
Nói rồi, bà mối chống má ngẩng lên
nhìn trần nhà, cười duyên, nói: “Ôi, không biết đây có phải là duyên
phận mà người ta nói không nhỉ?”
Mặt Hạ Hà Tịch đã hoàn toàn
chuyển từ xanh sang đen. Anh chưa từng nghĩ rằng, bê đá lấp miệng giếng
lại có thể đập trúng vào chân mình. Châu tài nữ này, thú vị đấy…