Tô Tiểu Mộc không về nhà mà đi thẳng đến chỗ của Hà Kiến Vũ theo địa chỉ Hạ Hà Tịch đưa.
Qua một con đường nhỏ rợp bóng cây, một dãy những căn nhà xây theo kiểu Âu
đột nhiên hiện ra trước mắt. Mỗi căn nhà đều có vườn hoa rộng, bao quanh bằng tường theo lối phục cổ. Phía xa là một cái hồ rộng.
Bà mối bị bảo vệ chặn lại ở bên ngoài, yêu cầu trình chứng minh thư và tên
người tới thăm. Bà mối nghĩ một lát, không nói tên Hà Kiến Vũ mà thử nói ra một cái tên khác. Bảo vệ lật đi lật lại danh sách, cuối cùng trả
lời: “Số 28, dãy A, cô cứ đi dọc theo bờ sông là tìm được.”
Bà mối khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên, im lặng đi vào.
Ấn chuông cửa rồi đợi trong chốc lát, Hà Kiến Vũ mở cửa mà đôi bên chỉ im
lặng. Mãi sau, Hà Kiến Vũ mới nặn ra một nụ cười: “Em gái, lâu rồi không gặp.”
Tô Tiểu Mộc không đáp lời. Ngước mắt nhìn một lượt người
phụ nữ trước mặt mình. So với mấy năm trước, chị ta ngày càng xinh đẹp,
chín chắn. Dù ở nhà một mình nhưng chị ta cũng mặc một chiếc váy liền
chỉnh tề, để lộ dáng người thon thả. Mái tóc xoăn mềm mại được vén gọn
gàng ra sau, dùng một cây trâm cài lại, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, toát
lên vẻ quyến rũ, gợi cảm.
Bà mối nghiêng đầu, cũng đúng, nếu Hà Kiến Vũ không xinh đẹp, sao lọt vào mắt người ấy chứ?
Hà Kiến Vũ bị bà mối nhìn như thế cũng có chút lúng túng, mở rộng cánh
cửa, mỉm cười nói: “Vào nhà đi, sao em tìm được nhà chị?” Nói rồi vào
nhà dọn dẹp lại mấy cái gối dựa trên sofa, xắn tay áo, quay đầu lại cười nói: “Em muốn uống gì? Nhưng mà… trong nhà chị chỉ có rượu.”
Bà mối không nói gì, khoanh tay, chậm rãi đi vào nhà, liếc mắt nhìn hai
cái chén trà vẫn chưa kịp dọn. Thấy Hà Kiến Vũ bận tới bận lui một hồi,
cô mới lạnh lùng hỏi: “Chị về đây làm gì?”
Vừa nói xong thì Hà Kiến Vũ cứng người, không thể động đậy.
Giọng Tô Tiểu Mộc vẫn đều đều, hờ hững nói: “Chị còn nhớ mấy năm trước, khi
rời khỏi khỏi thành phố C, chị đã nói những gì không? Chị nói, đã chịu
đủ khổ cực nơi núi non này rồi, chịu đủ cuộc sống một năm chẳng ăn được
mấy bữa thịt lại còn phải nhường cho em trai, em gái này rồi, nếu chị đã ra đi sẽ không bao giờ quay lại nữa. Năm ấy chị chọn rời khỏi thành phố C, thì tại sao còn quay về?”
Tô Tiểu Mộc vừa nói vừa lạnh lùng
nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt mình, Hà Kiến Vũ không thể chống
chọi được với ánh mắt như thế, thả chiếc gối dựa trong tay xuống, thì
thào: “Em gái…”
Bà mối cười nhạt, ngắt lời chị ta, lùi lại một
bước để Hà Kiến Vũ không thể chạm vào mình: “Đừng gọi tôi là em gái, tôi không nhận nổi đâu chị Hà ạ. Hà Kiến Vũ gọi tôi là “em gái” đã không
còn nữa rồi, chị ấy mới là người xinh đẹp, tốt bụng. Tôi còn nhớ lần đầu gặp chị ấy, bị dáng vẻ ấy của chị thu hút không rời mắt nổi. Chị biết
cái gì là xinh đẹp không? Không phải vẻ đẹp bề ngoài, mà là từ bên trong ấy, chị ấy thuần khiết, luôn phấn đấu vì ước mơ… Thế nên tôi thật lòng
coi chị ấy là chị gái, là chị dâu. Tôi một lòng mong chị ấy và anh mình
yêu nhau rồi cuối cùng sẽ thành người một nhà. Nhưng đáng tiếc, cuối
cùng tôi mới biết, mắt nhìn người của tôi vẫn còn quá kém. Tình cảm là
thứ gì chứ? Tình cảm còn chẳng bằng một tấm chi phiếu mỏng. Khi tôi và
anh trai tìm đủ mọi cách xoay sở tiền nong giúp chị ta, thì chị ta đã
nằm trong lòng người khác rồi…”
Hà Kiến Vũ bịt tai, rõ ràng là
không muốn nhớ lại những kí ức đã qua. Chị ta lắc đầu van xin: “Đừng nói nữa, nếu em tới đây tìm chị tính nợ cũ…”
“Chị không đáng!” Bà
mối cắn răng nói, bước từng bước tới gần Hà Kiến Vũ nói: “Chị còn chưa
quan trọng tới mức đêm hôm tôi còn tới tìm chị ôn chuyện. Tôi đã nói
rồi, Hà Kiến Vũ trong lòng tôi đã chết rồi.”
Hà Kiến Vũ cau mày, gương mặt tinh tế của chị ta hiện lên sự đau khổ: “Vậy em tới đây làm gì?”
Nói xong, Hà Kiến Vũ thấy Tô Tiểu Mộc nhếch môi, xông thẳng vào phòng ngủ,
muốn ngăn cô lại thì đã muộn. Khi đuổi theo cô vào trong phòng, cánh cửa phòng ngủ đã bị mở tung, Tô Khiêm Trình ở bên trong và Tô Tiểu Mộc ở
bên ngoài bốn mắt nhìn nhau. Tình cảnh này, Hà Kiến Vũ không biết nên
ứng phó ra sao.
Tô Khiêm Trình cũng không ngờ em gái sẽ tới đây
nên trở tay không kịp, chỉ biết lúng túng đứng cạnh giường, nhìn đối
phương chằm chằm mà không nói được nửa chữ. Trong ba người, bà mối là
người bình tĩnh nhất: “Anh, xe của anh đậu ở dưới nhà, còn trốn cái gì
nữa?” Ngay từ đầu, cô đã biết anh trai mình ở trong nhà, cô chỉ không
ngờ được rằng, sau mấy năm, nội dung vở kịch lại xoay chuyển như ngày
hôm nay, đây có được tính là sự trừng phạt của ông trời dành cho người
kia hay không?
Hà Kiến Vũ hít một hơi thật sâu, giải thích: “Anh trai em ghé thăm chị một lát, không ngờ em đột nhiên tới, sợ em nghĩ
lung tung nên…” Còn chưa nói dứt lời, bà mối đang nhìn chằm chằm Tô
Khiêm Trình bỗng nói một câu: “Anh, đừng nói với em cái thai Hà Kiến Vũ
bị sảy lần trước là của anh đấy!”
!!!
Tô Tiểu Mộc cảm
nhận rất rõ ràng, dường như có sợi dây nào đó trong cơ thể mình đứt
tung. Thẳng thắn đối diện với sự thật như thế, thực sự rất khó chịu.
Trong phòng, Tô Khiêm Trình cũng nhìn chằm chằm bà mối, trong ánh mắt là nỗi
bi thương không nói nên lời, hơi thở gấp gáp, giọng nói trở nên run rẩy: “Hôm ấy, ở bệnh viện… em điều tra anh à?”
“Em không điều tra
thì sao biết anh ngốc như thế, lại mắc mưu người đàn bà này. Anh, anh
nghĩ kỹ đi, tại sao năm đó chị ta ra đi, giờ anh với chị ta là gì hả? Bồ bịch à? Chị ta là bồ người ta nuôi đấy!”
“Đủ rồi!” Hà Kiến Vũ nhắm mắt, toàn thân run rẩy: “Các người muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi, đây là nhà tôi.”
Bà mối đột nhiên phì cười, cao giọng nói: “Nhà của chị? Căn nhà này là tài sản của người đó phải không? Sao nào? Không thích nghe người ta nói chị là kẻ thứ ba à? Được thôi, chúng ta đổi sang một kiểu xưng hô khác
vậy.” Bà mối nhướn mày, dù biết là đây sẽ là câu nói tàn nhẫn nhất, vẫn
mở miệng gọi: “Dì – nhỏ.”
Nói xong, Hà Kiến Vũ đã bất giác dựa vào tường, sống lưng lạnh toát. Tô Khiêm Trình cũng thốt lên: “Em…”
Bà mối nhìn anh trai, đáp: “Anh, anh nhìn rõ xem thân phận của chị ta là
gì, thân phận của anh là gì đi. Em chỉ nói tới đây, không nói thêm nữa.
Chuyện hôm nay, em coi như chưa từng xảy ra, nhà họ Tô cũng không ai
biết.” Bà mối nói rồi quay người đi, lại nghe tiếng Tô Khiêm Trình vội
vàng nói ở phía sau:
“Em, em hiểu nhầm rồi.”
Tô Tiểu Mộc không dừng bước, đi tới cửa mới đột nhiên ngừng bước quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia lần cuối cùng: “Nghe nói chị vào công ty của
ông ấy rồi. không thể làm vợ, có thể móc được một vị trí ở công ty cũng
không tồi, chúc mừng…”
—————————Tôi là đường phân cách sương giăng mịt mù—————————
Ra khỏi khu nhà, trời đột nhiên đổ mưa phùn. Bà mối không gọi được xe,
trong lòng rối như tơ vò, liền thả bước dọc theo đèn đường. Cô vốn cho
rằng đi bộ sẽ giúp đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng càng đi, đầu càng nặng
thêm. Sự mờ ám giữa Hạ Hà Tịch và Lộ Lộ, sự trở về đột ngột của Hà Kiến
Vũ, sự giấu giếm của anh trai… chuyện nào cũng có thể ép cô tới không
thở nổi. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy ấm ức tới cực điểm, người vừa
lạnh vừa ẩm, chân cũng không bước đi được nữa, lại thêm ảnh hưởng của
rượu lúc trước, cô bỗng ngồi thụp dưới cây đèn đường, khóc nức nở.
Ai nói bà mối là kẻ hồn nhiên, vô tâm vô tính? Ai nói bà mối không sầu
không lo, chẳng biết ưu tư? Tôi có đấy, tôi có hết. Tôi có tuổi thơ còn
cay đắng hơn bất cứ ai, có một ông bố bà mẹ vô trách nhiệm, tuyệt tình
hơn ai hết… Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi không thể khóc, tôi không
muốn người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, thế nên chỉ có thể
cười. Cười! Bà mối tự ra lệnh cho mình, nhưng giờ phút này, dưới làn mưa lất phất, cô bị trận mưa phùn dầm tới vô cùng thảm hại, khóe miệng
không tài nào nhếch lên nổi.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt, đột
nhiên bà mối nhớ lại những lời trước khi Ninh Nhiên ra đi, cậu ta nói:
“Tiểu Mộc, không phải anh không yêu em, mà anh không có nhiều dũng khí
như thế! Gia thế, cuộc sống của em, cái nào cũng ép anh không thở nổi.
Thực ra lần nào an ủi em, anh cùng thấy phiền muộn. Anh sợ thêm ba, năm
năm nữa, có lẽ chỉ một năm nữa thôi là không thể chịu được áp lực mà
chia tay em. Đã như thế thì anh thà chia tay em sớm hơn một chút, ít ra
không để lỡ dở tuổi thanh xuân của em…”
Bà mối lau nước mắt.
Tuổi thanh xuân? Dũng khí? Anh ăn nói đường hoàng thật đấy! Ninh Nhiên,
lúc anh tới thì tự nhiên, lúc đi còn muốn giả vờ hào hiệp. Là anh, là Hà Kiến Vũ, còn có cặp bố mẹ về mặt sinh học kia đã dạy tôi đừng bao giờ
tin vào tình cảm. Có khi, tôi thấy mình không hận mà còn thấy biết ơn
các người. Biết ơn các người đã dạy cho tôi những điều ấy từ nhỏ…
Bà mối vừa khóc vừa cười dưới ngọn đèn đường, nước mắt hòa cùng nước mưa.
Tới khi thấy người càng lúc càng lạnh, một tán ô đã được giơ trên đầu.
Theo ánh đèn, bà mối nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất một lát, khịt
mũi, ngẩng đầu rầu rĩ nói: “Hạ Hà Tịch, anh nghĩ mình đang đóng Tân Bạch nương tử truyền[1]kỳ à?”
[1] Tân Bạch nương tử truyền kỳ là bộ
phim chuyển thể từ một trong bốn truyền thuyết dân gian nổi tiếng nhất
của Trung Quốc – Truyền thuyết Bạch xà. Bộ phim được sản xuất năm 1992
và được coi là phiên bản hay nhất trong các bộ phim chuyển thể từ Truyền thuyết Bạch xà.
Hạ Hà Tịch khẽ ậm ừ, kéo bà mối dậy, nói: “Thế em nhớ mấy ngày nữa trả lại ô cho anh, anh sẽ lừa em cưới anh.”
Lần này, Tô Tiểu Mộc không cười nữa, cô chăm chú nhìn con cáo họ Hạ, bình
thản nói: “Anh theo dõi em? Không, là anh cố ý. Khi anh phát hiện người
phụ nữ mới tới công ty nhận chức là người em điều tra, anh đã tính toán
kỹ càng rồi, anh đặt bẫy dụ em chui vào, là để điều tra thân phận thật
sự của Hà Kiến Vũ.”
Hạ Hà Tịch nghe vậy thì im lặng một lát: “Nếu anh nói không phải, em có tin không?”
Bà mối khẽ cười, hỏi ngược lại: “Nếu em nói em tin, anh có tin không?”
“Giả vờ cái gì!” Bà mối đẩy Hạ Hà Tịch, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Trong lúc xoay người, cô phát hiện chiếc ô cũng hơi nghiêng về phía
mình, chiếc áo vét đắt tiền của Hạ Hà Tịch bị mưa thấm ướt.
Tô
Tiểu Mộc nói: “Anh không muốn biết Hà Kiến Vũ được công ty mẹ điều tới
nhậm chức có địa vị gì à? Được, em nói cho anh biết, chị ta là lần mai
mối thất bại nhất trong đời làm bà mối của em, em đã từng coi chị ta là
chị ruột, coi chị ta là tri kỷ, em làm mối cho chị ta và anh cả, muốn
chị ta sau này làm chị dâu em, nhưng cuối cùng chị ta vẫn đi mất, chị ta không những lừa anh trai em, mà còn lừa cả em…”
Tô Tiểu Mộc
khóc không thành tiếng. Nhớ tới sự bất lực của mình năm đó, cô không
kiềm chế nổi mà khóc to lên. Hạ Hà Tịch nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dỗ
như một đứa trẻ: “Nhóc, anh muốn bảo vệ em. Anh không muốn nhìn thấy em
khóc một mình dưới đèn đường nữa.”
Tô Tiểu Mộc rưng rưng nhìn Hạ Hà Tịch: “Vừa bảo vệ em vừa qua lại với Lộ Lộ? Hạ Hà Tịch, anh biết
không, cách đây lâu lắm rồi, Ninh Nhiên cũng nói như thế, Hà Kiến Vũ
cũng nói như thế, nhưng cuối cùng bọn họ đều bỏ lại em. Em sẽ không tin
ai nữa, người tốt nhất, thân thiết nhất cũng có thể phản bội em.”
Nói rồi Tiểu Mộc đẩy Hạ Hà Tịch ra, dứt khoát bước ra khỏi tán ô của anh.
Trong từ điển của cô, không có dựa dẫm, không có tin tưởng. Dù mưa có to hơn, có lạnh hơn, cũng chỉ có thể bất chấp tất cả mà đón nhận, cô không thể trốn dưới tán ô của ai, vì cô chẳng bao giờ biết được, liệu tán ô
này có biến mất ở ngã rẽ phía trước không? Hay lại biến thành thứ vũ khí lợi hại, đâm vào tim cô?
Trong màn đêm mênh mang, bà mối chậm rãi thả bộ, Hạ Hà Tịch không đuổi theo. Chỉ nghe tiếng anh hét lên:
“Nhạc chuông của anh là tự cô ấy lén đổi, anh thực sự không biết.”
“Anh nhận điện thoại mà không né tránh em cũng vì sợ em đoán lung tung. Anh và cô ấy chẳng có gì hết!”
“Nhóc, rồi có một ngày anh sẽ khiến em tin tưởng anh, dựa vào anh.”