Kế Hoạch Mai Mối

Chương 52: Kết thúc



Tháng ba mùa xuân, hoa lá đâm chồi nảy lộc. Ở thành phố C, quán trà trong công viên đã dần đông khách trở lại. Bà mối và Jamie ngồi bên hồ vừa uống trà vừa ngắm cảnh. Jamie vô cùng kinh ngạc về quá trình pha chế trà Phong Hoa Tuyết Nguyệt, trông cô vừa ngạc nhiên vừa thích thú khiến những khách uống trà xung quanh đều tới xem, bà mối bực mình tới nỗi muốn giả vờ không quen cô.

Trà đã pha xong, Jamie vẫn còn tấm tắc: “Hay lắm, hay lắm! Trà này hay thật, lần sau tôi lại bảo anh ba cô đưa tôi tới uống.”

Bà mối khịt mũi giễu cợt: “Là rất hay. Giờ chuyện gì cũng nghĩ tới cậu ba tôi đầu tiên, xem ra dạo này sức phòng thủ của ai đó giảm sút rồi.”

Jamie cứng miệng, nhưng chân mày đã nhướn cao tới tận trời: “Là tôi sợ cô uống hết sạch trà Phong Hoa Tuyết Nguyệt của con cáo họ Hạ nhà cô, anh ta quay về lại tìm tôi tính sổ thôi.”

Nhắc tới con cáo họ Hạ, bà mối lại ngẩn ra một lát. Mấy tháng này, mỗi ngày Hạ Hà Tịch đều kiên trì gửi tin nhắn cho bà mối, báo cáo hành tung mỗi ngày, nhưng bà mối không nhắn lại nửa tin cho anh. Hình như Hạ Hà Tịch cũng biết tâm tư bà mối, cũng hiểu ý nên không hề gọi điện cho cô, nhưng đêm nào, vào đúng giờ đó, di động của cô đều nhận được tin nhắn, mãi tới… tuần trước mới ngừng.

Bắt đầu từ tuần trước, Hạ Hà Tịch không còn gửi tin nhắn cho cô nữa. Bà mối nghĩ, có lẽ anh cũng từ bỏ rồi. Jamie thấy bộ dạng như mất hồn của bà mối, cũng đoán đại khái cô đang nghĩ gì, liền nói: “Tháng trước tôi gặp Mục Quả ở hội chợ thương mại… Chính cô ta nói cho tôi biết, khi tôi kết hôn với Sum, cô ta đã nhận nuôi Đồng Đồng ở trại trẻ mồ côi. Khi ấy cô ta đang bị tổn thương vì thất tình, lại thấy dáng vẻ thằng bé giống Sum như đúc, bèn bất chấp tất cả đưa nó về. Cô ta không nói lai lịch của Đồng Đồng, người trong nhà đương nhiên sẽ hiểu nhầm… Cô ta nói cô ta cũng không ngờ Trình Tinh Hải lại tự tiện đưa Đồng Đồng đi gặp hai người. Ừm… Tôi không quen biết cô ta đâu, tôi đoán cô ta cố ý muốn tôi chuyển những lời này tới cô.”

Bà mối im lặng, uống một ngụm cạn chén trà, rồi mới trợn mắt nói: “Sao uống nhiều trà thế mà cái miệng của chị không ngừng được một lát nhỉ?”

Jamie lè lưỡi, không nói gì nữa.

Sau khi uống trà, Jamie được Tô Nhạc Trình đón đi. Bà mối không muốn làm kì đà cản mũi bèn tìm đại một cái cớ để từ chối, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới hành lang kết duyên. Giây phút bước đi trên hành lang, cảm giác quen thuộc ập đến, hình ảnh ngày ấy cùng nắm tay Hạ Hà Tịch đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây lại hiện lên trong đầu. Còn chưa tới nửa năm, hành lang kết duyên vẫn náo nhiệt như xưa. Bà mối lững thững dạo qua hành lang, vừa đi vừa giả vờ nhìn ngó lung tung đọc thông tin, nhưng hồn vía thì đã bay xa ngàn dặm. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày da nam. Nhìn lên, Tô Tiểu Mộc hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy.

Lúc bà mối còn đang ngẩn người, người kia đã chìa bàn tay giấu sau lưng ra, đưa một bó hồng lớn tới trước mặt bà mối nói: “Tên cô là gì? Cô làm bạn gái tôi nhé?”

Vừa nói xong, những người xung quanh đã nhốn nháo tới xem. Các ông bố bà mẹ tới tìm đối tượng cho con cái đều kín đáo nhìn về phía này, lại còn thầm thì bàn tán.

“Thằng nhóc này to gan thật.”

“Ôi chao, nếu tôi trẻ lại mười tuổi, tôi cũng sẽ đi tìm một ông lão để tỏ tình như thế.”

“Hì hì, đi đi, bà mới thủ tiết được mấy năm hả? Con trai chưa cưới mà bà đã muốn cưới trước hả?”

“Bà đoán xem, cô bé kia có đồng ý không?”

……

Tô Tiểu Mộc liếc nhìn người đàn ông một cái, vòng qua định bỏ đi. Nhưng mình vòng qua trái anh ta cũng mặt dày qua trái, mình vòng qua phải anh ta cũng qua phải. Cứ giằng cô qua lại hai ba lượt, cuối cùng bà mối cũng bực bội: “Hạ Hà Tịch, anh rỗi hơi hả?”

“Rỗi hơi hồi nào? Anh tỏ tình rất chân thành mà.” Nhìn bó hoa hồng trên tay, Hạ Hà Tịch cong đôi mắt cáo, vẫn nho nhã, lịch sự như trước: “Nhóc, anh vẫn nghĩ, tại sao em luôn nghi ngờ tình cảm của chúng ta? Sau này anh mới hiểu ra, chắc chắn chúng ta đã đi nhầm đường. Em xem, lúc nào cũng là em chủ động tìm anh, theo đuổi anh, thậm chí chuyện cầu hôn cũng là em làm. Thế nên anh nghĩ… chắc chắn là vì anh không chủ động nên em mới khẳng định anh sẽ chọn người khác. Thế nên… giờ chúng ta bắt đầu lại từ cái nhìn đầu tiên được không?”

Hạ Hà Tịch vừa nói vừa đưa bó hồng tới trước mặt bà mối. Thấy bó hoa tươi đẹp, bà mối khẽ rung động, nhưng vẫn cứng miệng: “Hạ Hà Tịch, anh coi tôi là gì? Bắt đầu lại từ đầu, tình yêu sét đánh, tặng bó hoa nát là được à? Anh còn nhớ ở bến xe tôi đã nói gì với anh không? Tôi đã nói sẽ không đợi anh, tôi không thích anh.”

“Được.” Hạ Hà Tịch nhướn mày, vươn tay ra trước mặt bà mối: “Nếu em không thích anh, giờ đưa di động của em ra đây, anh muốn kiểm tra xem, em có xóa những tin nhắn của anh mấy tháng nay không?”

Nghe thế, bà mối trợn mắt. Vô sỉ! Hóa ra con cáo họ Hạ ngày nào cũng gửi tin nhắn là cố ý đặt bẫy, rồi chờ cô từ từ bước vào? Hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện như thế có khi nào đã bàn bạc trước với Jamie không? Thấy Tô Tiểu Mộc kinh ngạc bước lùi về sau, Hạ Hà Tịch nheo mắt: “Còn không thừa nhận à? Còn nói không chờ anh? Không thích anh? Thế tại sao lại giữ tin nhắn anh gửi cho em suốt mấy tháng qua, tại sao…?”

“Anh im đi!” Không để con cáo họ Hạ nói xong, bà mối đã ngắt lời anh: “Anh dựa vào cái gì mà ra vẻ hiểu tôi? Sao anh biết trong lòng tôi nghĩ gì? Có phải trong mắt Hạ Hà Tịch anh, hành động của tôi ở thành phố A rất ấu trĩ, rất tùy tiện, là cố ý gây sự? Thế anh có biết, có lẽ bẩm sinh tôi đã thế, vì từ bé đã mất đi quá nhiều, thế nên mới lo được lo mất. Vì chưa bao giờ nắm giữ được thứ gì đáng quý, thế nên mới không dám nắm giữ, tự nguyện buông ra trước…

“Anh nói tôi không tin tưởng anh, làm tổn thương trái tim anh, thế anh đã từng nghĩ, hôm ấy anh tự vứt bỏ trở lại nhà họ Mục cũng là làm tổn thương tôi chưa…?” Nói xong, trong mắt bà mối đã phủ một lớp nước mỏng, nhớ tới ngày đó ở bến xe, bà mối lại mím môi. Hạ Hà Tịch thấy thế bèn lắc đầu nói: “Đồ ngốc”, rồi kéo bà mối vào lòng.

“Nhóc, em nghĩ rằng anh chọn em là nhất thời hứng lên, nhưng em có nghĩ, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu người như thế, những người con gái bên cạnh anh không chỉ có mình em, ngoài cuộc hôn nhân với Jamie, tại sao anh không đồng ý với ai, mà chỉ đồng ý với em, ở bên em, kết hôn với em chứ? Chẳng lẽ anh ngần này tuổi rồi còn phải sến súa nói yêu em, thích em thì em mới tin đây là tình yêu sao? Quan tâm, lo lắng cho em không phải yêu? Đưa em đi gặp cha mẹ đã mất của anh không phải yêu? Đưa tất cả cho em không phải tình yêu?… Vậy anh hỏi em, cô Hạ, rốt cuộc cái gì mới là yêu? Em nói cho anh biết đi, rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới tin anh sẽ toàn tâm toàn ý ở bên em cả cuộc đời này?”

Xung quanh, các ông bố bà mẹ nghe câu được câu mất, không thể hiểu được bao nhiêu nhưng cũng chỉ trỏ, nói: “Trời ơi, thế mà cũng thành đôi rồi hả? Cái này là cái lũ trẻ gọi là… kết hôn chớp nhoáng? Yêu chớp nhoáng?”

“Haizzz, sao thằng con ngốc nghếch nhà tôi không biết dùng chiêu này nhỉ? Thấy chưa, bạn gái dễ tìm lắm!”

Bà mối bật cười khúc khích, chọc vào ngực Hạ Hà Tịch, nói: “Chuẩn bị lời thoại lâu lắm hả? Có thể nói thật chút được không?”

“Nói thật hả?” Hạ Hà Tịch đưa tay lau nước mắt trên mặt bà mối, rồi nắm tay cô, trầm ngâm: “Sự thật là như thế! Đi thôi, anh lái xe bốn tiếng quay về đây, còn chưa ăn cơm, đói muốn chết rồi.”

Bà mối nghe anh oán than, liền nói: “Ôi, về nhà em làm cá kho cho anh nhé? Món này em mới học được.”

“Ừ, hy vọng sẽ không biến thành món cá ngâm dấm.”

Ở cuối hành lang kết duyên, một đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau rời khỏi đó.

Cuộc đời này, không cần xin quá nhiều, chỉ cầu xin có một người như thế! Bạn liếc mắt nhìn anh một cái thôi, anh đã biết bạn muốn gì. Khi bạn vui, anh cười cũng bạn. Khi bạn gặp khó khăn, anh sẽ bảo vệ bạn, nắm tay bạn cùng đi về phía trước. Rất may mắn, tôi đã tìm được người ấy rồi.

À, cuối cùng quên không nói, anh ấy có một cái tên kỳ lạ: Hạ – Hà – Tịch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.