Tôi là Hạ Hà Tịch, Hạ trong mùa hạ, Hà Tịch trong “kim tịch hà tịch”.
Lúc còn nhỏ, cậu nhóc hàng xóm vẫn luôn hỏi tôi, tên cậu có nghĩa là gì
thế? Lúc ấy, tôi không giải thích được. Sau này lớn hơn một chút, đi
học, tôi mới biết tên của mình lấy từ Kinh Thi- Đường Phong.
Kim tịch hà tịch
Kiến thử lương nhân
Tử hề tử hề
Như thử lượng nhân hà 1
[1] Đêm nay là đêm nào đây?
Mà gặp được chàng, chàng ơi
Chàng ơi, ơi hỡi chàng ơi
Gặp chàng thiếp phải làm sao bây giờ?
Tôi lật xem chú giải, lại liên hệ với chuyện của bố mẹ mới coi như hiểu ý
nghĩa câu ấy tới bảy, tám phần. Tên tôi là do mẹ đặt. Bà là giáo viên
dạy ngữ văn ở trường tiểu học. Nghe bà nói, bà yêu bố tôi ngay từ cái
nhìn đầu tiên, không có từ ngữ nào, không có lý giải nào, chỉ một cái
liếc mắt đã quyết định đây là một nửa của mình.
Mãi tới khi họ
qua đời, tôi vẫn không thể lý giải được thứ tình cảm ấy. Phải liếc mắt
như thế nào mới biết được cô ấy có phải là một nửa của mình hay không?
Mãi tới hôm nay, khi tôi nắm tay vợ mình, thì thầm bên tai cô ấy, gọi
hai tiếng “cô Hạ”, tôi mới thấy, cuối cùng mình cũng có thể hiểu được ý
nghĩa của tên mình.
Vợ tôi họ Tô, tên Tiểu Mộc, mọi người gọi cô ấy là “bà mối Tô”, nhưng tôi gọi cô ấy là “nhóc”. Cô ấy nghĩ rằng tôi
gọi cô ấy như thế vì khinh bỉ cô ấy ít tuổi. Thực ra cô ấy đã quên mất,
cách đây rất lâu, tôi cũng đã từng gọi cô ấy như thế. Khi ấy tôi vẫn
nói…
“Em vẫn còn là cô nhóc.”
“Nhóc, sao em tinh quái thế?”
“Nhóc, em chơi xấu!”
Nhóc…
Khi đó, cô ấy mới mười hai tuổi, còn tôi đã vào cấp ba. Chuyện đã qua hơn
mười năm, cuối cùng, tôi và cô ấy cũng nắm tay nhau thành vợ chồng thật. Cô nheo đôi mắt đen huyền, sáng lấp lánh, mỉm cười với tôi. Chỉ một cái liếc mắt, tôi đột nhiên nhớ tới năm ấy mẹ ôm tôi, khẽ khàng giải thích
cái tên của tôi trong niềm hạnh phúc.
“Đêm nay là đêm nào đây, mà gặp được chàng, chàng ơi? Rốt cuộc hôm nay là ngày nào, mà em có thể gặp được chàng?”
Tôi nghĩ, Tô Tiểu Mộc chính là người kiếp này tôi muốn tìm. Nếu như trước
đây biết cô chính là “người” trong “đêm nay là đêm nào” ấy, có lẽ tôi sẽ rời đi chậm hơn một chút. Nhưng đáng tiếc, thời gian không thể quay về, may mà tôi vẫn tìm thấy cô ấy.
Tôi tủm tỉm cười, ôm cô ấy vào lòng, nói: “Nhóc, sau này không cho em gọi anh là “anh Hạ” nữa, gọi anh là “chàng” đi.”
Cô gập cả người: “Chàng? Ấm đầu quá! Dạo này anh xem phim truyền hình nhiều quá hả?”
Tôi cười, không trả lời. Tôi không nói cho cô ấy biết, thực ra, cách đây
lâu lắm rồi, em đã gọi anh là “chàng”. Chỉ là, khi ấy anh không biết
nhiều năm sau mình lại yêu em, không thì anh đã trở về sớm một chút. Ừm… Đúng thế, thật ra cách đây lâu lắm rồi, chúng ta đã từng gặp nhau…
(Trung)
Lần đầu tiên tô gặp cô nhóc ấy là sau khi tới thành phố C được nửa năm.
Khi ấy, cuộc sống của tôi cũng không tốt lắm. Rời xa quê hương, ném hết
những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ vào ngôi trường quý tộc, tôi
thấy chỗ nào cũng áp lực khiến người ta không thể thở nổi. Đám bạn học
không tốt cũng chẳng xấu, lạnh lùng, hờ hững, khách sáo, những lúc nói
chuyện luôn có vẻ xa cách…
Khi ấy, tôi quen Tô Cẩm Trình. Cậu ta không giống những bạn học khác. Trong ngôi trường quý tộc này, hình như ai cũng đeo một chiếc mặt nạ. Bọn họ mỉm cười với bất cứ ai, nhưng tôi
biết đằng sau chiếc mặt nạ ấy là những gương mặt lạnh lùng. Chỉ có… Tô
Cẩm Trình là khác.
Khi ấy, cậu ta đã có tiếng là ăn nói độc địa. Lần đầu tiên tôi ngồi cạnh cậu ta, cậu ta lạnh lùng liếc một cái, rồi
hừ giọng: “Sao cậu vừa lùn vừa xấu thế?”
Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, đáp trả lại: “Cậu chỉ cao hơn tôi chưa tới nửa cái đầu mà.”
Nhiều năm sau đó, tôi vẫn nói đùa với Tô Cẩm Trình, sự gian xảo, ăn nói độc
địa, thâm hiểm của tôi đều học từ cậu ấy mà ra. Cũng từ khi ấy, cuối
tuần tôi đều tới nhà Cẩm Trình chơi, rồi gặp được cô nhóc nghịch ngợm
kia.
Giờ nghĩ lại, lần đầu tiên gặp Tô Tiểu Mộc, cô ấy như thế
nào, mặc váy kiểu gì… tôi đều không nhớ rõ. Chỉ nhớ một điều duy nhất là cặp mắt gian xảo mà tinh anh ấy. Bởi vì lúc đó, cặp mắt ấy thực sự làm
tôi hốt hoảng.
Lần đầu tiên tôi tới nhà Tô Cẩm Trình thì cảm
thấy rất gò bó. Tôi ngồi trên sofa ăn kẹo bác gái chuẩn bị, còn Cẩm
Trình ở trong phòng ngủ tìm sách học thêm tôi cần. Khi tôi đang nhàn rỗi ăn kẹo thì thấy bên cạnh có tiếng loạt soạt, hoảng tới nỗi suýt thì
nhảy dựng lên…
Ở đầu kia sofa, cái đầu bé nhỏ cột hai cái nơ
đang dựa trên tay vịn, gương mặt đen thui như bị phủ một lớp bụi tro
nhưng đôi mắt sáng trong veo nhìn tới đáy. Chúng đảo tròn, lộ vẻ tinh
quái. Tôi nhìn cô bé đang nhe hàm răng trắng bóc với mình, đặt ngón trỏ
bụ bẫm lên môi “suỵt” một tiếng: “Đừng – lên – tiếng.”
Nhưng không để tôi mở miệng, Cẩm Trình đã từ phòng ngủ ra, thấy cô bé đang trốn trong góc thì ồ lên: “Em gái, em làm gì đấy?”
“A, a!” Cô nhóc nghe anh trai gọi mình, hét lên rồi bịt miệng lại. Cùng lúc đó, trong phòng bếp cũng vang lên bác gái mắng: “Cái gì? Hóa ra Tô Tiểu Mộc vẫn trốn trong nhà à? Được lắm, con bé chết tiệt này…”
“A,
a, cứu em với!” Cô nhóc vừa hét vừa chạy ra khỏi phòng khách, bác gái
cũng cầm chày cán bột đuổi theo. Đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, tôi
còn nhớ tên cô bé nghịch ngợm ấy là: Tô Tiểu Mộc. Cẩm Trình nói, em họ
gần như sống ở nhà cậu ấy, nhưng vì quá nghịch ngợm nên vẫn hay bị mẹ
đánh.
Lúc ấy tôi nghĩ, đúng là một cô nhóc hoạt bát, nếu tôi cũng có một cô em gái, như thế thì tốt biết bao?
Nhưng suy nghĩ ấy chẳng tồn tại được bao lâu thì tôi đã hối hận rồi. Vì hồi
ấy đã xảy ra một chuyện khiến tôi không thể chịu nổi. theo lời cô nhóc
nói bây giờ thì chính là: vô cùng 囧 囧
Khi ấy, vì cuộc sống ở
thành phố C rất cô đơn, tính tôi vốn kỳ quặc nên chỉ có Cẩm Trình là bạn thân, vì vậy cuối tuần tôi hay chạy tới nhà cậu ấy. Lâu dần, cũng coi
như là nửa lạ nửa quen với Tiểu Mộc. Khi ấy, cô bé thường chắp tay sau
lưng, lắc lư cái đầu hỏi tôi:
“Hạ Hạ Hi1, nhà anh sinh anh ra là để diễn giống như trong phim truyền hình, để xung hỉ hả?”
Tôi nhẫn nại lấy bút viết tên mình ra giấy, như khi ấy mẹ tôi giảng giải
cho tôi. Tôi nói: “Anh tên Hạ Hà Tịch, Hà Tịch trong câu Kim tịch hà
tịch, kiến thử lương nhân ấy.”
[1] Trong tiếng Trung, phát âm
chữ Hạ Hà Tịch là “Xia he xi”, phát âm chữ Hạ Hạ Hi cũng là “Xia he xi”, chỉ khác nhau về thanh điệu. Vì vậy, nhân vật Tiểu Mộc đã đọc tên Hạ Hà Tịch thành Hạ Hạ Hi.
Cô nhóc bĩu môi lắc đầu, ra vẻ người lớn
phê bình: “Vớ vẩn, quá vớ vẩn. Nếu anh thích câu thơ như thế, sao không
gọi chàng ơi, chàng ơi chàng ơi chàng ơi, anh Chàng ơi.”
Từ đó
về sau, Tô Tiểu Mộc gọi tôi là “anh chàng ơi”, Cẩm Trình nghi ngờ, tôi
xấu hổ giải thích: “Em gái cậu thấy tớ mặc ít áo, không sợ lạnh, nên mới gọi như thế…”
Tôi vẫn làm “anh chàng ơi” tới học kỳ hai năm lớp mười, sau đó tôi cũng ít tới nhà Cẩm Trình hơn. Vì tôi có một nhược
điểm nhỏ bị cô nhóc nắm trong tay. Hôm ấy ở nhà Cẩm Trình, ngoài việc
cùng học, thỉnh thoảng chúng tôi cũng xem những đĩa phim mới ra.
Một lần đang chuẩn bị xem phim, Cẩm Trình nhận được điện thoại của bác gái, phải đưa đồ tới cơ quan bác, vì vậy tôi phải xem phim với cô nhóc đó.
Chỉ là tôi không thể ngờ được, đĩa phim ấy… rất có vấn đề.
Cho
tới bây giờ, tôi vẫn nhớ được nội dung của bộ phim, đại khái là một đại
ca xã hội đen yêu một cô học sinh ngoan ngoãn, anh ta làm rất nhiều việc để theo đuổi cô bé ấy… Đây là một câu chuyện rất bình thường, thậm chí
còn nhàm chán. Bản thân câu chuyện không có vấn đề, vấn đề là ở cô bé
ngoan ngoãn ấy…
Khi đó, tôi cùng xem phim với cô nhóc đó, đang
tới cảnh nữ chính tắm. Ban đầu là vị trí từ vai trở lên rất bình thường, nhưng khi ống kính quay xuống dưới, trên màn hình lại hiện ra cả thân
thể cô diễn viên đó… trần như nhộng…
Gia đình tôi rất nghiêm
khắc, tuy thỉnh thoảng cũng nghe thấy đám bạn trai nói chuyện về những
đĩa phim kiểu này nhưng chưa bao giờ tôi được xem. Vừa nhìn một cái đã
giật cả mình, không dám mở to mắt mà nhìn nữa. Nhưng chuyện khiến tôi
không thể chịu được là… cô nhóc kia vẫn ngồi cạnh tôi. Mà khi ấy, trên
màn hình, nam chính cũng vào phòng tắm…
Nội dung bộ phim sau đó là chuyện cả thế giới này đều biết…
Tôi đoán cô nhóc lúc đó cũng có chút kinh ngạc, hai người chúng tôi ngoảnh
mặt nhìn nhau mất mấy giây, cô lên tiếng giễu cợt trước: “Giả vờ ngạc
nhiên cái gì? Anh đừng cho rằng em chưa từng xem.”
Tôi nghe câu
ấy mà mắt chữ O mồm chữ A, cằm rơi thẳng xuống sofa, ngơ ngẩn tới độ
quên cả tắt tivi. Thế mà Tô Tiểu Mộc còn ra oai, chống nạnh nói: “Thế
mới nói đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Rõ ràng anh với anh hai đã
xem bao nhiêu kiểu phim này rồi mà vẫn còn giả vờ ngây thơ trước mặt em. Em coi thường anh!”
Nghe xong, gương mặt đang đỏ bừng kia chạy
mất. nhiều năm sau đó, mỗi lần thấy những giả thuyết kiểu như “nếu có
thể quay trở lại quá khứ”, tôi vẫn nghĩ: “Nếu mình có thể quay lại ngày
ấy, mình nhất định sẽ tóm bà chủ cửa hàng cho thuê băng đĩa kia, đánh –
cho bà – ta – một – trận – tơi – bời!”
Mà cũng bởi thế, tới tận
bây giờ tôi cũng không… xem nhiều kiểu phim ấy lắm, khụ… Vì mỗi lần xem
mấy cảnh quay kiểu đó, tôi lại nhớ tới gương mặt ngây thơ, trong sáng
kia, cô bé không chịu thua kém hét lên với tôi: “Đừng cho rằng em chưa
từng xem…”
Nhưng sự thật là, gương mặt đỏ tới tận mang tai đã
bán đứng cô từ lâu rồi. Lúc ấy, chúng tôi đều không ngờ rằng, sau này
lại xảy ra nhiều chuyện như vậy…
(Hạ)
Mùa hè năm tôi học lớp mười một, hai nhà Tô – Hạ cùng xảy ra chuyện.
Lúc đầu, tôi chỉ loáng thoáng nghe Cẩm Trình nói trong nhà có chuyện. Sau
này tôi mới biết mẹ cô nhóc đã mất rồi, còn cô bé cả ngày nghịch ngợm,
yêu đời ấy cũng gặp tai nạn. Cẩm Trình nói, vụ tai nạn rất nghiêm trọng, giờ Tiểu Mộc đang nằm trong bệnh viện, nếu khớp xương bị hoại tử, phải
cưa chân.
Tôi nhớ đôi mắt sáng xinh đẹp của cô nhóc, không cách
nào có thể liên tưởng tới cụm từ “cưa chân” đáng sợ kia. Nhưng chưa kịp
tới chăm sóc cô nhóc, tôi lại nhận được điện thoại của gia đình, bố mẹ
tôi… Khi ấy, mọi thứ xung quanh tôi gần như sụp đổ, cuộc sống bắt tôi
phải đối diện với hàng loạt những vấn đề mà tôi không mong muốn. Mà khi
ấy tôi mới mười bảy tuổi, không biết phải xử lý mọi chuyện ra sao.
Không lâu sau, bà cũng qua đời. Tôi không thể trụ nổi ở thành phố C nữa.
Trước khi đi, tôi không nói với Cẩm Trình mà lặng lẽ tới bệnh viện. Cô
bé vẫn ngủ say trong phòng bệnh. Tôi không dám hỏi thăm y tá về bệnh
tình của cô, càng không có cách nào để hỏi liệu cái chân kia có giữ lại
được không? Tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, lặng lẽ cầu nguyện.
Tôi nghĩ rằng, mình không thể nói lời tạm biệt với cô, nhưng cô đã tỉnh dậy trước khi tôi đi. Trong bóng đêm, đôi mắt kia sáng tới lạ thường. Tôi
hỏi: “Em có đau không?”
Cô đáp: “Đau.”
“Đau thì khóc đi.”
“Không! Vì em khóc thì anh cả, anh hai, anh ba, và các cậu, các mợ cũng sẽ
khóc. Nếu em cười, họ cũng cười cùng với em. Em muốn cười cho tất cả
những người muốn bảo vệ em xem…”
Thời gian trôi qua thật nhanh,
khi tôi gặp lại cô, cô chỉ gọi tôi là “anh Hạ”. Trong đôi mắt ấy đã mất
đi vẻ ngây thơ, nhưng may mà nó vẫn còn trong veo. Cẩm Trình muốn nói
cho cô ấy biết tôi là “anh Chàng ơi” của thuở nhỏ, nhưng tôi ngăn lại.
Thời niên thiếu, trông tôi không như ngày hôm nay. Khi ấy, tôi nhỏ, gầy, đeo kính, nói năng nhỏ như muỗi kêu, đầu tóc rối bù, lẫn vào trong đám đông thì tôi là người kém bắt mắt nhất. Nhưng khi ấy, cô nhóc gọi tôi là
“anh Chàng ơi”, còn bây giờ, cô lại gọi tôi là “ngài Hạ”, “tổng giám đốc Hạ”…
Tinh quái như bà mối, nhiều mưu mẹo như bà mối, ai biết
được em thật sự không nhớ ra tôi hay không muốn nhớ lại “anh Chàng ơi”
ngày nào đã rời bỏ em chứ?
Qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu
người, có nhiều người khi nhận ra tôi, họ ngạc nhiên thốt lên: “Cậu là
Hạ Hà Tịch, Hạ Hà Tịch vừa lùn vừa không thích nói chuyện hả?” Mỗi lần
như thế tôi chỉ cười, nhưng đối diện với câu “anh Hạ” của cô nhóc ấy,
tôi muốn và chỉ hy vọng cô ấy nhận ra tôi, nhưng tôi lại bị cô ấy lờ đi. Vì năm đó, tôi đã quá dứt khoát bỏ cô ấy đi. Thậm chí, bao nhiêu năm
sau tôi cũng không có dũng khí gọi điện thoại hỏi thăm cô nhóc hoạt bát
ngày nào có giữ được chân không?
Mỗi lần nhớ tới đoạn ký ức ấy,
tôi vẫn thấy đau khổ nhiều hơn ngọt ngào. Đến tận hôm nay, cô nhóc ấy
vẫn chưa từng nhắc đến chuyện của bố mẹ với tôi, cũng không hề nhắc tới
vụ tai nạn giao thông năm ấy. Khi tôi thấy cô khóc dưới ngọn đèn đường
trong làn mưa, cuối cùng tôi cũng hiểu những suy nghĩ của mình. Tôi nói
với cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy cả cuộc đời này, nhưng cô ấy đẩy tôi ra.
Tôi biết, từ đầu tới cuối, cô ấy không hề tin tưởng tôi, không tin tưởng
bất cứ người nào. Cô ấy vẫn cho rằng, tôi đồng ý kết hôn với cô ấy vì có mục đích. Ha, chuyện đó thì có liên quan gì chứ? Ít ra, giờ em là cô
Hạ, là vợ anh. Một ngày nào đó em sẽ hiểu, trên thế giới này, có một
người hoàn toàn thuộc về em. Dù đã từng đau đớn, đã từng đấu tranh, cũng như cái chân em đã giữ lại kia, người đó sẽ hoàn toàn thuộc về em, ủng
hộ em, để em có thể an tâm dựa vào.
Củi này đã bó chặt tay, ngẩng lên đã thấy ba sao giữa trời
Đêm nay là đêm gì đây, mà gặp được chàng, chàng ơi
Chàng ơi, ơi hỡi chàng ơi, gặp chàng thiếp phải làm sao bây giờ?
Củi này đã bó chặt tay, ngẩng lên đã thấy ba sao giữa trời
Đêm nay là đêm gì đây, mà gặp được duyên hỡi người
Chàng ơi, ơi hỡi chàng ơi, gặp duyên thiếp phải làm sao bây giờ?
Củi này đã bó chặt tay, ngẩng lên đã thấy ba sao giữa trời
Đêm nay là đêm gì đây, mà gặp người mãi tương tư
Chàng ơi, ơi hỡi chàng ơi, gặp chàng thiếp phải làm sao bây giờ?
Nhóc! Cũng rất vui vì cùng em chơi trò xem mắt trong thời gian dài như thế.
Cô Hạ! Rồi có một ngày, em sẽ hiểu, anh vẫn là “anh Chàng ơi” của em, chưa bao giờ thay đổi.
Anh sẽ mãi mãi yêu em, bảo vệ em. Lần này, anh sẽ không rời xa em nữa.