Liễu Linh Lan khẽ cau mày suy nghĩ, trước kia khi Hàn Thần kết hôn, chị ấy cũng chỉ thấy báo chí về kinh tế chính trị đưa tin đúng vài ba dòng thông báo vị doanh nhân tài ba trong giới thương trường đã kết hôn.
Ngoài ra cũng chẳng ai biết được rốt cuộc vợ anh là ai? Mặt mũi như thế nào?
Từng có tin đồn Hàn Thần và vợ cuộc sống tình cảm bất hòa.
Cũng có tin đồn, người vợ đó là ‘vợ ma’, nghĩa là không có thật, và tin tức anh cưới vợ đó là do Hàn Thị tung ra nhằm mục đích thần bí gì đó thôi.
Ba vị tổ tông của Hàn gia tiếng tăm kín như bưng, ngay đến cả sau khi kết hôn, người vợ kia của Hàn Thần cũng chưa từng xuất hiện trước truyền thông thì Liễu Linh Lan nghe Hứa Đào Nhi kể Hàn Thần có con gái đúng quả là khó tin.
Làm sao mà chắc chắn được.
Chị ấy vặn hỏi cô lấy tin tức này ở đâu, thì cô đáp rằng cô gặp anh và con gái anh rồi, lẽ nào sai?
Dù sao Liễu Linh Lan vẫn cảm thấy tin này hơi lấn cấn:
“Hiện tại, hai người hoa có chậu, chậu có cây thì nói như thế.
Đến lúc cả hai cùng độc thân, chỉ sợ chưa đợi anh ta ngỏ lời thì em đã vồ vập lấy người ta rồi ấy chứ!”
Hứa Đào Nhi thật khó tin:
“Chị nghĩ em như thế sao?”
Liễu Linh Lan bắt đầu kê thuốc bổ cho cô, giọng điệu trêu chọc, thật mà như đùa:
“Gớm, tôi còn sợ cô em hơn cả thế ấy chứ!”
…
Liễu Linh Lan tiễn Hứa Đào Nhi ra bên ngoài phòng khám tư, chị ấy dặn dò cô vài chuyện liên quan đến Tần Minh:
“Hôm nào rảnh thì dẫn thằng bé tới gặp chị, lâu rồi chị chưa gặp nhóc cũng thấy nhớ, nhân tiện kiểm tra qua xem thằng bé dạo này não bộ phát triển thế nào.”
“Vâng, em biết rồi.”
Tần Minh không bệnh, nhưng Hứa Đào Nhi cũng chú ý đến việc bồi dưỡng tâm hồn cho con.
Và việc để Tần Minh thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý là việc làm mà cô cảm thấy đúng đắn, một phần là vì cô tin tưởng Liễu Linh Lan, phần khác thì dù sao chị ấy cũng là người có chuyên môn, chắc chắn sẽ ổn hơn nhiều.
Hứa Đào Nhi lên xe riêng của mình, chiếc xe Ferrari đã được vệ sĩ mang về từ Tần gia.
Cô tạm biệt Liễu Linh Lan rồi lái xe đi.
Đúng lúc này, phía sau một chiếc xe sang trọng từ từ đỗ lại.
Liễu Linh Lan nhìn chiếc xe đỗ trước phòng khám riêng của mình, cho rằng là khách đã hẹn trước nhưng đợi một lúc cũng không thấy người kia xuống xe.
Chị ấy chủ động đi tới, gõ cửa.
Hàn Trạch ở trong xe đang bận nhìn theo chiếc Ferrari của Hứa Đào Nhi.
Suy nghĩ tại sao cô lại tới đây thì bị người bên ngoài làm phiền.
Từ trong xe nhìn thấy Liễu Linh Lan, anh mới mở cửa xe đi xuống.
“Bác sĩ Liễu, xin chào.”
Liễu Linh Lan nhìn đối phương, hơi sững lại trước vẻ điển trai này của anh ta.
Sau đấy, chị ấy lên tiếng dò hỏi:
“Anh là?”
Hàn Trạch tự nhiên đáp lại:
“Nghe danh bác sĩ Liễu đã lâu, hôm nay tôi tới đây là muốn trò chuyện một chút.”
Liễu Linh Lan nghĩ tới khách hàng đã hẹn trước lịch, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay thì vừa khớp cho nên sau khi xác nhận lại với người đàn ông này, đúng là khách đã hẹn thì chị ấy mới mời đối phương vào trong.
Phòng khám tư của Liễu Linh Lan có danh tiếng nhất định tại thủ đô thành phố H hay các thành phố lớn khác, nhiều người sẵn sàng bay hàng nghìn cây số để được cùng ‘trò chuyện’ với chị ấy một buổi.
Nên hiện tại chị ấy chỉ nhận khách đặt lịch trước.
Ngoại trừ Hứa Đào Nhi là người quen ra, thì chị ấy thực sự không dám tiếp khách đến thời gian tự do.
Cũng tại lịch trình đều đã kín rồi.
Giới thượng lưu dần dần quan tâ m đến vấn đề tâm lý tinh thần ngang như việc khám bệnh tổng quát định kỳ.
Nhiều khách hàng tìm đến không nhất thiết phải thôi miên hay cần thủ tục điều trị chuyên sâu, đơn giản thứ họ muốn là được lắng nghe và thấu hiểu cho những áp lực họ đang gặp phải trong cuộc sống.
Và việc lựa chọn bác sĩ tâm lý là thích hợp nhất.
Hàn Trạch cũng không ngoại lệ, anh ấy nghe Hàn An Tư giới thiệu rằng bạn của con bé có quen bác sĩ tâm lý siêu giỏi, đối phương sẽ là ‘người bạn tri kỷ’ mà bất kỳ ai cũng sẽ thích sau lần ‘trò chuyện’ đầu tiên.
Vậy nên bạn của Tư Tư đã đặt lịch cho anh.
“Không biết quý danh của anh đây là gì để tiện xưng hô?”
Liễu Linh Lan dẫn người đàn ông vào phòng bác sĩ riêng, pha cho đối phương một tách trà thơm phức, đây đều là hành động quen thuộc đối với bất kỳ một vị khách nào.
Hàn Trạch nhìn vào Liễu Linh Lan âm thầm đánh giá, sau đó như thường lệ mà nói:
“Bác sĩ Liễu thông cảm, tôi họ Hàn, chị cứ gọi cậu Hàn là được.”
Đầu mày Liễu Linh Lan giật giật nhè nhẹ, thành phố H rộng lớn không phải chỉ có mình Hàn gia, cũng có lác đác những nhà khác mang họ Hàn.
Nhìn người trước mắt đây, phong thái vương tử như vậy, có lẽ nào là người của gia tộc họ Hàn lừng lẫy? Lẽ nào lại là người của Hàn Thị?
Nhưng dựa vào thái độ của người đàn ông này, rõ ràng là không muốn để lộ thân phận, Liễu Linh Lan cũng không tiện hỏi nhiều.
Mỉm cười mời đối phương dùng trà:
“Hàn thiếu, xin mời.”
Ánh mắt Hàn Trạch thoáng qua một tia khác thường khi nghe cách gọi ‘Hàn thiếu’, dù sao người biết hay không biết cũng không quan trọng, quan trọng là anh không thích để lộ danh tính thì đối phương cũng đã biết điều không nói đến.
Không những vậy, từng cử chỉ cùng với cơ mặt đều được bác sĩ Liễu đây kiểm soát rất tốt.
Quả là một người thông minh.
Hàn Trạch tùy ý nhắc đến:
“Nhìn chiếc xe vừa rồi tôi thấy rất quen mắt, không biết có phải cô Hứa không?”
Liễu Linh Lan trong lòng lờ mờ đoán ra, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường:
“Hàn thiếu có thể nhận ra được đó là xe của cô Hứa, quan hệ giữa hai người hẳn là rất thân thiết.”
Tất nhiên, Hàn Trạch hiểu rõ đối phương đang dò la mình.
“Quan hệ của chúng tôi rất đặc biệt.”
Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Không nhận được câu trả lời như ý nhưng Liễu Linh Lan cũng không cảm thấy khó chịu.
Trong đầu chị ấy ngầm nhận định đây là một vị khách ‘khó chiều’, cơ mà có khó đến mấy thì cũng không thể nào khiến bác sĩ Liễu này nản chí.
Từng nghiên cứu tài liệu tâm lý học, tuy nhiên, lần đầu tiên Liễu Linh Lan mới thực tế gặp phải trường hợp bệnh nhân đến không phải vì muốn trò chuyện, mà đến để đấu trí với bác sĩ… Hai ca ‘khách’ của chị ấy hôm nay quả thực đều rất đặc biệt.
…
Do đã có ông bà ngoại nên hôm nay Hứa Đào Nhi không phải đón con, trên đường về cô ghé vào siêu thị đi dạo xem xem có mua được gì không.
Đi tới đi lui cũng mất cả tiếng đồng hồ, lúc ra ngoài tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ.
Đa phần đều là đồ Tết, mấy đồ dùng cá nhân, đồ ăn khô, cùng một ít sữa dinh dưỡng cho Tần Minh.
Lái xe trở về nhà, não bộ vô thức hiện lên câu nói ai đó khen cô quả là một người mẹ tốt khiến tâm trạng cô tốt hơn nhiều.
Gần đây tần suất nghĩ về anh càng ngày càng nhiều, khiến cô dường như cảm thấy mình đang ngoại tình tư tưởng.
Dù cô sắp ly hôn, nhưng hành động và suy nghĩ như vậy không khác nào phản bội hôn nhân của chính mình, cô sợ sẽ bị quả báo.
Trong lúc dừng đèn đỏ, tiếng còi xe ô tô bất chợt vang lên khiến cô giật nảy mình, bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ bòng bong.
Hạ cửa kính xe xuống, Hàn Trạch ngồi trong xe bên kia cũng đã hạ kính xuống từ trước, anh vẫy vẫy tay với cô.
“Lái xe mà thất thần như thế thì không tốt đâu đấy nhé!”
Bỏ qua lời nhắc nhở, Hứa Đào Nhi ngoài mặt tươi cười đáp lại:
“Là anh à!”
Hàn Trạch gật đầu:
“Một tiếng trước thấy em rời khỏi phòng khám của bác sĩ Liễu, một tiếng sau lại gặp em ở đây, hẳn là em mới la cà đâu đó đúng không?”
Cô cười đáp:
“Em ghé vào siêu thị mua ít đồ.”
“Sắm Tết à?”
“Vâng.”
Cô đáp lại, sau đấy với tay lấy hộp ô mai, mời Hàn Trạch.
Hàn Trạch nhìn qua tiện khen đây là loại ô mai mà anh ấy thích.
Cô không ngại tặng nó cho anh ấy.
Dù sao cô còn hai hộp nữa, cho một hộp không tiếc rẻ gì.
Với lại người như anh có thể mua được cả thương hiệu ô mai này ấy chứ, quan trọng là cái tình thôi.
Hàn Trạch vui vẻ nhận lấy, nhìn nụ cười xinh đẹp của Hứa Đào Nhi, anh lại thấy hộp ô mai này ý nghĩa đến lạ.
Thấy đèn đỏ sắp chuyển sang xanh, anh nhanh chóng đưa ra lời mời:
“Trùng hợp như vậy là ông trời cố ý sắp đặt, hay là chúng ta cùng đi ăn với nhau đi, anh mời em.”
Hứa Đào Nhi nhìn đồng hồ, đối với Hàn Trạch cô cũng có những tính toán cẩn trọng khác, sau khi cân nhắc thì đồng ý với anh.
Không biết có phải do ở đây gần với nhà hàng The Ems Restaurant hay không mà Hàn Trạch lại nói cô tới đó.
Lúc hai người tới nơi, ngồi ăn uống với nhau, mới biết đây là nhà hàng mà Hàn Trạch cũng thường hay lui tới.
Cô nói với anh rằng mình cũng hay tới đây.
Hàn Trạch ánh mắt đầy suy tư nhìn cô, không rõ hàm ý gì mà nói:
“Thế mà anh và em lại chưa gặp nhau bao giờ, thật tiếc.”
Hứa Đào Nhi mất tự nhiên vuốt vuốt mái tóc của mình, đầu hơi cúi để không phải nhìn vào ánh mắt của anh ấy.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy ngại ngùng khi nghĩ đến buổi tối hôm đi ăn với Hàn Thần bị Hàn Trạch nhìn thấy…