Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 11: Chương 11



Miêu Thuật đột nhiên đứng dậy, cười nói: “Từ biểu hiện khẩn trương của cô vừa rồi, cô hẳn là vẫn là một …”
“Mắc mớ gì đến anh?” Tôi không nhịn được đẩy anh ta ra đi trở về bên sô pha.
Miêu Thuật ôm cánh tay lộ vẻ mặt không thể tin nổi, “Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi sao?”
“Nghe không hiểu anh đang nói cái gì…” Nói xong, tôi tiện tay cầm lấy áo khoác mỏng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đỡ bị sao chổi lại hỏi đông hỏi tây.
Đi vào đại sảnh lầu một, bà nội Miêu ngồi ở trước bàn ăn, Diêu Lệ Trân bận việc ở phòng bếp. Tôi lặng lẽ dựa vào bên người bà nội Miêu, “Bà nội, cháu phải làm cái gì?”
Bà nội Miêu chỉ tay hướng phòng bếp, “Trước giúp cô ta làm bữa sáng, sau đó dỡ rèm cửa sổ lầu hai xuống đi giặt, lau tất cả cửa sổ một lần…”
“Tất…cả?” Tôi nhìn quanh một vòng, chỉ là cửa sổ lầu một đại khái liền đủ tôi lau hai ngày. Người hầu nhà kẻ có tiền đâu? Còn có dì Mạnh đến không hình đi không bóng kia đâu? Đi đâu ? Đều nghỉ sao? Chỉ là theo tôi cẩn thận quan sát, nhà bọn họ hình như là chưa từng xuất hiện tung tích người giúp việc lặt vặt nào.
Diêu Lệ Trân từ phòng bếp đi ra tháo tạp dề ném lên tay tôi, “Tôi phải đi ra ngoài làm việc, việc trong nhà dựa vào cô.”
Ở giờ khắc này tôi rốt cục hiểu được Diêu Lệ Trân tiêu tiền mướn tôi làm sao? Hóa ra là tìm kẻ thế thân cho mình, khiến cho bà cụ Miêu dời lực chú ý từ trên người bà ta chuyển đến trên người tôi, sau đó bà ta liền trở thành một thân tự do. Đây chẳng qua là tiêu tiền báo thù riêng!
Chẳng qua, nể tình mấy đồng bạc, một chút ấy vẫn không làm khó được tôi.
Lúc này, Bà nội Miêu nhìn Diêu Lệ Trân nói: “Có việc? Cô có thể có việc gì? Còn không phải cùng đám phu nhân chơi mạt chược, đi dạo phố?”
Diêu Lệ Trân mặt không chút thay đổi nói: “Hôm nay tôi đến tối mới về, mọi người ăn cơm không cần chờ tôi.” Nói xong liền xoay người lên lầu.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi đem bữa sáng đến cho ta, cô muốn tôi đói chết hả?” Bà nội Miêu lập tức chuyển tức giận tát lên người tôi.
Tôi “Hả” một tiếng vào phòng bếp.
Đợi đến lúc tôi chuẩn bị bữa sáng xong, cậu ba nhà họ Miêu nhàn nhã từ trên lầu đi xuống.
Bà nội Miêu vội đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Lão Tam, mau tới đây, ngồi bên cạnh bà nội.”

Miêu Thuật lập tức ngồi xuống bên cạnh bà nội Miêu.
Bà nội Miêu cười hỏi: “Nghe ông nội cháu nói, cháu mấy ngày nay ở nhà không đi ?”
Miêu Thuật cười nói: “Mấy ngày nay vừa vặn không bận, có thể ở bên bà vài ngày.”
Bà nội Miêu tựa hồ không cao hứng như vậy, “Nói được thật là dễ nghe, cháu là theo bà già ta đây, hay là theo đứa con gái này.”
Miêu Thuật nhếch khóe môi nói: “Đương nhiên là theo… Bà …”
Bà nội Miêu nhất thời cười híp cả mắt, xem ra dường như bà cụ rất hưởng thụ những lời này. Sau một lúc lâu, bà nội Miêu đột nhiên nói với tôi: “Đứng ngốc cái gì, mau cơm nước xong rồi làm việc đi.”
Tôi ở dưới sự ngọt ngào của hai bà cháu này chiếu rọi hoả tốc ăn bữa sáng, sau đó mặc tạp dề của bà mo Diêu bắt đầu làm việc.
Miêu Tam cơm nước xong, đẩy bát rồi lên lầu. Sau đó bà nội Miêu tựa như bà địa chủ chống quải trượng nghiêm mật giám thị tôi có lười biếng hay không, trong lúc bà mo Diêu sửa soạn gọn gàng diễm lệ rời đi.
Bà nội Miêu lẩm bẩm vài câu, bà ta cũng như là không nghe thấy lái xe rời đi.
Cái nhà này rất kỳ quái, tòa nhà to như vậy không có một người làm, theo lý thuyết bà nội Miêu gọi Miêu Thuật là ‘Lão Tam’, nhưng mà lão Đại lão Nhị lại không biết ở nơi nào? Còn có ba của Miêu Thuật tôi cũng không gặp, càng thêm không dám hỏi đến.
Càng kỳ quái là ngày hôm qua nhìn thấy ông nội Miêu, vì sao ngay ngày hôm sau liền không thấy bóng dáng ông cụ đâu, thậm chí ngay cả thời điểm ăn cơm cũng không thấy ông ấy, tất cả chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy?
Trên đường lau cửa kính, tôi ôm theo nhiều nghi vấn như vậy chà chà lau lau liền mang theo mục đích lau đến lầu ba, sau đó lau đến phòng Miêu Thuật, trông thấy Miêu Thuật ở ban công nhàn nhã tựa vào ghế mây đọc sách, tôi đi qua bắt đầu lau hai cánh cửa sổ sát đất kia.
Miêu Thuật thấy tôi lại gần, nhướn mày liếc mắt nhìn tôi một cái không lên tiếng.
Tôi đi ra ngoài xoa xoa lung tung bàn trà trước mặt Miêu Thuật, nhỏ giọng nói: “Hỏi anh chuyện này nhé?”
Miêu Thuật nhìn sách không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.

“Cái đó, tối qua tôi rõ ràng nhìn thấy ông nội anh, vì sao không thấy ông ấy xuất hiện nữa?” Tôi thấp giọng hỏi.
Miêu Thuật liếc cũng không thèm liếc tôi một cái, “Cô quản nhiều như vậy làm gì?”
“Còn có dì Mạnh kia, bà ấy có phải người hầu nhà anh hay không? Bà ấy ở đâu vậy? Xuất quỷ nhập thần. Tôi sao lại cảm thấy nhà anh … Âm trầm như vậy?” Tôi rốt cục dũng cảm nói ra lời trong lòng mình.
Miêu Thuật hơi nhếch khóe môi, gấp sách lại, đứng dậy xách tôi lên đi đến trước lan can, chỉ tay, “Cô thấy căn nhà kia không?”
Tôi theo phương hướng ngón tay Miêu Thuật nhìn qua, bên ngoài sân tòa nhà này quả thật còn có một căn nhà nhỏ, tôi kinh ngạc hỏi: “Căn nhà kia làm sao?”
Miêu Thuật: “Đó là nhà của ông nội tôi …”
Tôi nhất thời cười ra tiếng, “Ngài đừng khôi hài, chúng ta đây hiện tại đang ở chỗ nào? Nhà của bà nội anh?” Nói xong tôi còn cảm thấy buồn cười vạn phần.
Miêu Thuật lại nghiêm túc gật gật đầu, “Có thể nói như thế”.
Tôi nói: “Ngài thật biết nói đùa, kẻ có tiền thật sự là có thể tự làm khổ, tiền nhiều đến mua hai căn nhà sau đó tách ra ở…”
Miêu Thuật ngồi trở lại đằng ghế, “Bởi vì bọn họ ly hôn …”
Tôi nhất thời ngây người, “Anh nói cái gì? Bọn họ … Ly hôn ?”
Miêu Thuật lại lần nữa mở sách ra, gật gật đầu.
Tôi lại một lần nữa nhìn căn nhà kia, “Chẳng lẽ, ông nội anh ở bên kia sống cùng với bà nội mới của anh?”
Miêu Thuật rốt cục có chút không kiên nhẫn nói: “Cô sao lại nhiều vấn đề như vậy?”

Tôi cười làm lành, “Tò mò tò mò, he he he he…”
“Bọn họ ly hôn vài chục năm, tuy rằng đều sống độc thân, nhưng là ai khuyên cũng không theo, cho nên liền biến thành như vậy. Ông nội của tôi ăn chay, dì Mạnh bình thường đều ở bên kia chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của ông nội tôi, cho nên đại đa số tình huống đều sẽ ở bên kia. Ba tôi bình thường sẽ ở công xưởng, mỗi tuần có thể trở về một lần, còn muốn biết gì nữa không?” Miêu Thuật đầu cũng không ngẩng lên nói.
Tôi cười hắc hắc, “Không có…” Nói xong ném khăn lau rồi rời khỏi ban công.
Miêu Thuật nhất thời tức giận gọi tôi lại, “Cô làm xong việc rồi sao? Lan can lau rồi sao? Bàn trà lau rồi sao? Cô có thái độ gì thế?”
Tôi bĩu môi lộn trở lại đem lan can lau lung tung một phen, Miêu Thuật mới cau mày cho đi.
Sau đó khi tôi chịu khó bận rộn ở lầu hai, trong lúc vô ý đi vào một gian thư phòng, trong đó có một giá sách phía trên bày rất nhiều ảnh chụp nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tôi, tôi đem chổi lông gà cắm ở sau lưng cầm lên nhìn một chút.
Chủ nhân tất cả các tấm hình đều là cùng một người đàn ông, có mới có cũ, có thời trẻ, có hiện tại, mặt mũi người này và Miêu Thuật có vài phần tương tự, tôi đánh giá đây nhất định là ba của Miêu Thuật.
Lại nhìn kỹ trong mỗi tấm ảnh này cảnh nền đều tương tự nhau là chụp trước cửa một hiệu thuốc, tuy rằng mỗi cái khác nhau, nhưng bảng hiệu lại đều giống nhau như đúc, đợi sau khi tôi thấy rõ ràng mấy chữ to trên bảng hiệu, lập tức tôi hoảng sợ đến mất hồn mất vía.
Tôi cầm ảnh chụp chạy thẳng lên lầu ba, thở hồng hộc đứng ở trước mặt Miêu Thuật.
Miêu Thuật không kiên nhẫn nói: “Cô lại làm sao vậy?”
Tôi chỉ vào ảnh chụp nói: “Đây là ba ruột anh?”
Miêu Thuật: “Tôi lại cảnh cáo cô, đừng có chạm loạn vào đồ vật gì của nhà tôi.”
Tôi hì hì cười nói: “Không phải tôi nói anh nha, nhà anh có tiền như thế mà sao anh nhỏ mọn như vậy? Chậc chậc, không thể tưởng được ‘Bích Vân Thiên’ lại có thể là của nhà anh, tôi thật không nhìn ra nha. Thế nào không tiết lộ cho tôi một chút? Tôi cũng đổi thái độ tốt hơn đối với anh.”
Tuy rằng hiểu biết của tôi đối với ‘Bích Vân Thiên’ không nhiều lắm, nhưng tôi biết hiệu thuốc bắc Bích Vân Thiên là một chuỗi các hiệu thuốc Đông y cực kỳ nổi danh, từ một xấp ảnh lớn mới rồi liền có thể biết nó có rất nhiều cửa hiệu. Nói cách khác, cửa hiệu thuốc Đông y lâu đời này là tương đối trâu bò, Miêu Thuật ba anh ta cũng là tương đối trâu bò, Miêu Thuật ông nội anh ta cũng là tương đối trâu bò, về phần Miêu Thuật, người này thì thật sự là rất bình thường .
“Cô hiện tại biết cũng không muộn…” Miêu Thuật không chút để ý nói.
“À, đúng rồi, anh mỗi ngày nhớ thương căn nhà kia của lão Tần, không phải là định mở thêm đại lý ở đó chứ?” Tôi hỏi Miêu Thuật.
Miêu Thuật: “Chuyện của hiệu thuốc không quan hệ tới tôi, đó là công việc bọn họ, tôi căn bản không thích cái vòng luẩn quẩn ấy…”

Tôi nhịn không được lắc lắc đầu, đối anh ta dựng thẳng ngón tay cái, “Anh thật đúng là một… thằng con bất hiếu…”
“Cô… Làm việc đi, đừng có xuất hiện ở trước mắt tôi.” Miêu Thuật hạ chỉ lệnh.
Vì phối hợp Miêu Thuật, tôi mang theo tấm ảnh hoả tốc trở về lầu hai.
Vừa đem tấm ảnh thả lại vị trí ban đầu, liền nghe được giọng nói của bà nội Miêu truyền đến: “Đứa con gái hư hỏng, cho cô làm chút việc, cô lại chạy đi đâu?”
Tôi vội đáp một tiếng rồi chạy xuống dưới lầu.
Tôi lau tay hỏi bà nội Miêu, “Bà nội, bữa trưa muốn ăn gì? Để cháu làm.”
Bà nội Miêu trừng mắt một cái, “Đương nhiên là cô làm, chẳng lẽ để tôi làm sao?”
Tôi cười hắc hắc, “Không dám làm phiền bà nội, vẫn là để nhỏ (tiểu nhân) làm.” Tôi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra thì thấy, bên trong chẳng có cái gì, thật đúng là sầu đến hư người.
Tôi xoay người tháo tạp dề, hỏi bà nội Miêu: “Bà nội, xung quanh đây có siêu thị hay là chợ không?”
Bà nội Miêu mất hứng nói: “Cô không biết nơi này là vùng ngoại thành sao? Nơi gần nhất mua đồ ăn lái xe cũng mất nửa giờ.”
“Lái xe? Nửa giờ?” Tôi gãi gãi đầu, kẻ có tiền có cái gì tốt? Ở căn nhà lớn lại có cái gì tốt? Ngay cả cây rau cải trắng cũng không mua được.
Tôi nói: “Cháu đây đi mua đồ ăn vậy.” Nói xong, tôi lên lầu ba mượn Miêu Thuật cái chìa khóa xe.
Miêu Thuật nghe nói tôi muốn lái xe của anh ta, nhất thời sắc mặt có chút khó coi, “Cô nghĩ cũng đừng nghĩ…”
Tôi ôm cánh tay, giận dỗi ngồi xuống sô pha, “Tốt lắm, mọi người đều bị đói đi, để cho bà nội cũng bị đói đi.”
Miêu Thuật ngẫm nghĩ một lúc, lưu luyến lấy chìa khóa xe ra, nói: “Này… Lái xe cẩn thận một chút…” Tôi cầm chìa khóa, trong lòng đắc ý, đời này còn chưa từng lái cái xe tốt như vậy đâu? Một hồi quá nhiều thú vị.
Có thể là vẻ mặt của tôi quá mức vui vẻ hoặc là anh ta rất không yên tâm đối với con xe xịn của mình, tóm lại, Miêu Thuật ở giây phút cuối cùng, nhịn không được đứng dậy nói: “Tôi cùng cô đi mua đồ ăn…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.