Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 33: Chương 33



Tôi gãi gãi đầu, vốn định phát hỏa, lại vẫn đành nhịn xuống, “Anh thật đúng là thích nghe lén người ta nói chuyện điện thoại nhỉ? Thói quen hư hỏng khó sửa.”
Miêu Tam khóe môi vẫn mỉm cười, đi đến bên cạnh tôi sau đó dám chen chỗ tôi nằm xuống ghế tại ban công, bất đắc dĩ, tôi đành ngồi dậy tính nhường chỗ cho anh ta. Ai ngờ anh ta lại ôm lấy tôi từ phía sau, dám cố định tôi ở trong lòng mình.
Hai người chen chúc tại ghế nằm trên ban công, lưng tôi gắt gao dán vào ngực anh ta, tôi nhịn không được hỏi: “Đồng chí Miêu Thuật, có phải chúng ta phát triển hơi quá nhanh hay không?”
Miêu Tam xiết chặt cánh tay, “Không nhanh, ở cổ đại tính ra còn chậm, em còn muốn thế nào? Hửm?”
Tôi ở dưới giọng điệu thoải mái của Miêu Tam, dần dần thả lỏng thân thể, mặc dù để tôi quen người đàn ông này còn cần một đoạn thời gian, nhưng trong lòng cũng hiểu rất rõ, bản thân và Miêu Tam như vậy ở chung, trong tâm tình cũng có một loại sung sướng khác thường.
Chúng tôi rúc vào cùng nhau, không nói gì, còn thật sự hưởng thụ một khắc yên tĩnh này, thậm chí là không muốn ngủ.
Sau một lúc lâu, tôi ở trên ghế nằm nhỏ hẹp gian nan trở mình nhìn Miêu Tam, anh ta mỉm cười tựa cằm lên trán tôi, “Làm sao vậy?”
Tôi có chút khẩn trương đưa cánh tay vòng ở thắt lưng anh ta, “Cảm giác rất quái lạ…”
“Làm sao quái? Em mới là lạ…” Miêu Tam nắm cả cánh tay của tôi lại dùng chút sức lực dần dần xiết chặt.
“Tất cả … Đều rất quái lạ…” Nói xong, tôi giãy dụa từ trên ghế nằm ngồi dậy.
Không nghĩ tới Miêu Tam cũng ngồi dậy theo, lại lần nữa ôm lấy tôi từ phía sau, vừa rồi là nằm hiện tại là ngồi, giống nhau là, tôi trước sau vẫn ở trong lòng anh ta.
“Tôi đột nhiên nghĩ tới câu đầu tiên em nói với tôi…” Giọng Miêu Tam sau tai tôi truyền đến, tôi không nhịn được rụt cổ giảm bớt cái loại tê dại xa lạ này, xem ra, tôi vẫn không thể thích ứng, hoàn toàn không thể.
Vì giảm bớt xấu hổ, tôi nhịn không được hỏi: “Nói cái gì?”
“Em bảo tôi đi Thiên Thượng Nhân Gian…” Giọng điệu Miêu Tam tựa như mang theo oan ức.

Tôi nhịn không được nở nụ cười, Miêu Tam ở sau lưng tôi áp hai má vào trên vai tôi, cười nói: “Dư Thắng Nam, em nói em, đời này đã tu được phúc khí thế nào, gặp được người đàn ông vĩ đại như tôi đây…”
Tôi hơi nghiêng nhìn anh ta, “Miêu Thuật, người đàn ông nghiêm túc thổi phồng bản thân như anh, còn mặt không đỏ tim không rộn tôi cũng thấy lần đầu tiên ấy.”
Miêu Tam nhích lại gần, vươn tay chỉ chỉ hai má mình, “Nào, em chủ động một lần…”
“Đừng quá phận …” Tôi quay mặt ra, không nhìn anh ta.
Miêu Tam xoay người tôi lại, nghiêm túc nói: “Đương nhiên có qua có lại mới có tình ý, nhanh nào, đừng kì kèo…” Nói xong nghiêng mặt, lại đưa đưa má đến trước mặt tôi.
Tôi cắn môi dưới đấu tranh tư tưởng đại khái ước chừng một phút, Miêu Tam lại vẫn kiên nhẫn chờ tôi không chút ý tứ buông tha. Tôi bất đắc dĩ, dò qua tính cho anh ta một cái chuồn chuồn lướt nước, không nghĩ tới Miêu Tam đột nhiên quay thẳng mặt, đón lấy môi tôi khẽ mổ một cái, sau đó vừa lòng nhìn tôi.
“Anh…” Tôi phẫn hận nói, “Anh đừng nghĩ có lần sau.”
Miêu Tam mỉm cười, “Không chắc đâu…” Nói xong lại bưng mặt tôi ấn môi lên…
Lần này, bởi vì hai tay anh ta đặt tại hai má tôi, thế cho nên tôi căn bản không thể rút lui, cũng có lẽ bởi vì sự dịu dàng của anh ta, tôi căn bản không muốn lui bước. Chúng tôi lần đầu tiên hài hòa như thế, hơn nữa, tôi dần dần có một loại cảm giác hơi rượu bốc lên đầu, có chút say sưa có chút bay bổng…
Miêu Tam thoáng rời khỏi môi tôi, nói với tôi đang nhẹ thở gấp không thôi: “Vì sao không trả lời tôi? Hử?”
Ba hồn bảy vía của tôi như phân tán ở khắp các quốc gia trên thế giới, trong khoảng thời gian ngắn không thể trở lại cơ thể tôi, tôi có chút mê loạn nhìn anh ta, lại không biết nói cái gì.
Miêu Tam nhếch khóe môi thấp giọng nói: “Xem ra, em muốn học gì đó thật đúng là không phải hai kiểu giống nhau…” Nói xong lại phủ lên môi tôi, hơn nữa tại lúc tôi không kịp phản ứng đưa đầu lư ỡi chui vào trong miệng tôi…
Kỳ quái là, lần này, tôi không có cảm giác gì khó chịu, chính là cảm thấy bản thân nhịp tim dần dần không thể khống chế, thậm chí có một loại cảm giác nghẹt thở không thể hô hấp.

Ngay giữa lúc tôi ý loạn tình mê, tôi đột nhiên cảm giác được có một bàn tay không an phận tham nhập theo vạt áo, đang có ý đồ bò hướng lên trên, tôi vội lý trí cách quần áo nhấn bàn tay ý đồ không thuần khiết kia.
Chủ nhân bàn tay trái lại không miễn cưỡng tiến tới, quả nhiên quy củ ngoan ngoãn ngừng lại tại chỗ, chỉ là hồi lâu cũng không có ý định rời khỏi. Một trận cướp đoạt dời núi lấp biển, tôi hít thở có chút nặng nề đứt quãng, một chút phân tâm, bàn tay kia phản ứng cực nhanh bò lên lãnh địa nó vẫn như hổ rình mồi.
Tôi nhịn không được giãy dụa đẩy anh ta ra, “Miêu Tam, anh quá đáng…”
Miêu Tam lại đột nhiên áp đảo tôi trên ghế nằm, một tay vuốt tóc tôi, mà tay kia thì như là mọc từ trên cơ thể của tôi chậm chạp không chịu rời đi. Tôi có chút giận dữ, “Anh còn không bỏ móng vuốt của anh ra, tôi sẽ không khách khí nữa…”
Miêu Tam cười đến vẻ mặt xấu xa, “Em cho là người ta kết giao làm cái gì? Tôi lại không làm gì em, em tức giận như vậy làm gì?” Nói xong, anh ta lại có thể khẽ dùng sức ngón tay, một trận thể nghiệm xa lạ như điện giật theo ngón tay anh ta nháy mắt truyền khắp cơ thể tôi, tôi không nhịn được khàn giọng hít một hơi khí lạnh.
Miêu Tam cúi đầu nghiêm túc nói: “Em không thể luôn nghĩ là tôi đang chiếm tiện nghi của em, như vậy không công bằng, kỳ thật em cũng hưởng thụ, phải không?”
“Hạ lưu…” Tôi cắn môi dưới liều mạng cưỡng chế rung động thân thể, còn không quên mắng anh ta.
“Được rồi, không đùa em nữa.” Miêu Tam rốt cục rút tay về, nằm xuống bên người tôi ôm lấy tôi, chúng tôi lại trở về trạng thái ôm ấp ban đầu.
Miêu Tam lần nữa tìm tư thế thoải mái ôm chặt tôi, “Em nói, thế gian này nhiều con gái như vậy, tôi làm sao lại cảm thấy hứng thú với em chứ? Em rốt cuộc cho tôi uống thuốc gì rồi?” Nói xong Miêu Tam lại kề tai tôi, vẻ mặt cười xấu xa nói, “Còn có, lần trước quá vội vàng, lời của tôi có chút quả đoán, vừa rồi trải qua tôi nghiệm chứng kĩ càng, ừm, không ngờ, khẳng định không chỉ A+…”
Tôi nhất thời có chút tức giận quay đầu, “Liên quan quái gì anh!”
Miêu Tam còn thật sự nói: “Nói thừa, quan hệ lớn ấy.”
Tôi xoay người cho anh ta một cái lưng không thèm để ý đến anh ta. Miêu Tam không chút nổi giận, lại xán lại thấp giọng nói: “Em bây giờ không phải lén lút vui vẻ trong lòng đấy chứ? Sợ tôi nhìn thấu phải không?”
Tôi không lên tiếng, lại không nhịn được cong khóe môi.

**************************
Cuộc sống của tôi trước kia bôn ba lao khổ đột nhiên đổi thành một trạng thái an nhàn.
Bình thường trừ làm việc nhà, chỉ là sắc thuốc Bắc cho ba tôi. Kỳ thật nấu cơm làm việc nhà, những việc vặt đó với tôi mà nói thật sự quá mức thoải mái, chỉ là bà nội Miêu, bà cụ sẽ hàng ngày tăng thêm cho tôi nhạc đệm vô cùng vô tận.
Ví dụ nói, tivi không mở được gọi điện cho tôi, sau tôi đi qua phát hiện là không cắm điện; tivi lại bấm không được gọi điện cho tôi, sau tôi đi qua phát hiện điều khiển từ xa không lắp pin; tivi không có tiếng gọi điện cho tôi; đổi kênh không được gọi điện cho tôi…
Đến khi tôi liên tục chạy bốn năm lần qua lại, tôi trịnh trọng nói với bà nội Miêu: “Bà nội, xin ngài buông tha TV đi?”
Bà nội Miêu vẻ mặt oan ức, “Nó ngày hôm qua vẫn tốt mà…”
Tôi thấy bà nội Miêu lộ ra vẻ mặt trẻ con, liền cười ngồi xuống bên bà nội Miêu, “Bà có phải muốn cháu theo bà hay không? Nói thẳng đi? Còn thẹn thùng chi.”
Bà nội Miêu nhất thời sắc mặt liền thay đổi, “Ai muốn cháu theo, ta mới không cần đấy?”
“Được rồi được rồi, bà không cần cháu theo. Đúng rồi, ba cháu luôn luôn ở cùng ông nội chơi cờ, nhưng ông nội hạ cờ quá tệ, liên tục thua không nói, còn cứ giở trò xấu, cháu đều không nhìn được …” Tôi vừa nói vừa lén lút xem sắc mặt bà nội Miêu. Ban nãy nói chuyện phiếm cùng ông nội, tôi mới biết được hóa ra bà nội Miêu chơi cờ rất khá, lại có thể xem như là thầy dạy vỡ lòng của ông.
Lúc này, bà nội Miêu mở miệng nói: “Bằng không, mời ba cháu đến đây, tôi theo ông ấy chơi đôi ván…”
Tôi cố ý khó xử lắc lắc đầu, “Bà nội, mấy ngày nay ba cháu vừa thích ứng hoàn cảnh bên kia, cháu lo ông ấy qua bên này lại phát giận bừa bãi sẽ không tốt lắm, nếu không, bà đi qua ông nội bên kia?”
Bà nội Miêu lập tức quay đầu, “Tôi mới không đi chỗ lão già chết dẫm kia.”
Tôi nói: “Bà coi như đi thăm cháu, bà xem cháu đến đây đã mấy ngày, bà cũng chưa từng đi xem cháu…”
Bà nội Miêu khinh thường nói: “Cháu có gì đẹp mặt, tôi vì sao phải đi thăm cháu? Nếu không, đi xem xem?”
Tôi cười he he, “Hay quá, nhiệt liệt hoan nghênh…”

*************************
Ông nội Miêu vừa thấy bà nội Miêu, sắc mặt lập tức xám lại, hai vị này thật đúng là oan gia.
Ba tôi nhìn thấy bà nội Miêu rất nhã nhặn gật đầu, trong lòng tôi thật cao hứng, ba tôi đến đây mấy ngày nay cảm xúc của ông vẫn đều rất bình tĩnh, xem ra phương thuốc ông nội cho ông vẫn rất hiệu nghiệm.
“Bà già, bà tới làm gì?” Ông nội Miêu đối xử với vợ cũ của mình thật đúng là một chút lịch sự cũng không có, giọng điệu và thần thái đều ấu trĩ như anh bạn nhỏ.
Bà nội Miêu đang muốn rống giận, tôi vội đi đến bên người ông nội Miêu đè thấp giọng nói: “Ông nội, bà nội vừa mới nói với cháu, ông chơi cờ tồi, chỉ thắng nổi ba cháu, hơn nữa vừa rồi còn nói mình chơi giỏi hơn ông, là sư phụ của ông, thắng ông và ba cháu dễ dàng…”
Ông nội Miêu lập tức nghiêm túc nói với ba tôi: “Ba Tiểu Nam, anh tới chơi một ván cùng bà già ấy, nhất định thắng bà ấy, nhất định.”
Tôi nhịn không được nở nụ cười theo.
Ông nội Miêu tự mình bày thế cờ, bà nội Miêu rất có phong độ của một đại tướng ngồi xuống, ba tôi gãi gãi đầu ngồi ở đối diện bà nội Miêu, ông nội Miêu thì ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Tôi thấy hình ảnh ba người rất hài hòa, bèn yên tâm mà qua nhà bà nội Miêu bắt đầu làm cơm chiều.
Sáu giờ hơn, tôi thấy Miêu Tam lái xe vào cổng, tôi lại vô duyên vô cớ bắt đầu khẩn trương. Mấy ngày gần đây không biết có phải trúng tà rồi không, mặc kệ ngày sáng đêm đen, mỗi lần nhìn thấy Miêu Tam đều sẽ nảy sinh ra một loại cảm xúc bứt rứt không hiểu ra sao, điều này làm cho tôi bị hao tổn tinh thần.
Miêu Tam vào cửa liền gọi tên tôi, tôi ở phòng bếp lên tiếng, anh ta liền đi đến.
Tôi thấy anh ta chạy tới bên cạnh tôi, tôi vội cúi đầu thái rau. Miêu Tam thần thần bí bí từ sau lưng lấy ra một bó hoa đưa tới trước mắt tôi, trong nháy mắt tôi có chút hồi hộp rốt cuộc là nên tiếp nhận, hay là nên buông việc trong tay trước.
Miêu Tam dường như còn mất tự nhiên hơn tôi, “Tôi đây chính là lần đầu tiên, em phải chịu trách nhiệm với tôi…”
Tôi rút tay ướt sũng về lau vài cái lên tạp dề, có chút hồi hộp nhận lấy hoa, trong lòng không khỏi cảm thán: đây cũng là lần đầu tiên của bà đây đấy.
Miêu Tam cúi đầu nhìn tôi, “Ít nhất nên nói câu ‘Cám ơn’, hoặc là hiến một nụ hôn chứ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.