Học xong tiết âm, lúc Vi Khiết bước chân ra khỏi cửa lớp thì sắc trời đã gần tối, từ màu hồng tím của ánh hoàng hôn giờ lại thêm chút lấp lửng của bóng đen lấn át. Cô nàng theo bóng xế chiều đi về phía Tây nơi kí túc xá quen thuộc. Hình dáng cao ráo, bước đi nhanh nhẹn, tóc đuôi gà liên tục rung rinh bên này bên nọ, dứt khoát in hẳn xuống dưới nền mặt đất chẳng rõ màu gì.
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần liên tục kêu, Vi Khiết theo thói quen, tay lấy điện thoại ra, thong thả nghe.
"Alo"
Ngô Thừa đầu bên kia thấy điện thoại được thông nhanh, vui mừng nói:
"Chị Đường, chị học xong chưa ạ? Em đã đặt nhà hàng ở gần trường học, địa chỉ em đã gửi qua cho chị rồi, mong chị qua sớm".
"Tôi đang trên đường về kí túc xá, tý nữa liền đến ngay".
Vi Khiết đã đi đến cửa phòng, rút chiều khóa từ, mở ra, bước vào, vứt cặp sách lên bàn, lấy quần áo chuẩn bị bước vào nhà tắm. Chủ thể tất cả hành động đều nhanh nhẹn, không ảnh hưởng một chút nào đến cuộc nói chuyện ngắn ngủi.
"Vâng, em đợi chị. Tý gặp lại".
Ngô Thừa hí hửng chào rồi cúp máy, cậu ta cũng không biết mình đang vui vì điều gì nữa, nhưng nếu không phải quan hệ xã hội mà cha sắp đặt thì cậu với bạn học Đường này có chút rung rinh trong tim rồi, mà cũng chẳng sao, cậu hoàn thành xong, hiểu lầm giải quyết, liền đến cưa đổ chị Đường thiên thần.
30 phút sau Vi Khiết đến địa chỉ nhà hàng được gửi tới. Mới bước vào trong phòng, đám người Ngô Thừa đã trực sẵn ở cửa bắn một đống pháo hoa giấy, mặt ai cũng vui mừng như tết dương lịch. Cô bước vào bị đột kích chẳng tỏ ra mấy biểu cảm dư thừa gì, không dật mình, không ngạc nhiên, mặt từ đầu đến cuối bình thản như thường.
"Hết trò chưa?". Cô nàng Đường bước đến chỗ bàn ăn, ngồi xuống ổn định, nhướn mày hỏi đám thanh niên đang khó hiểu kia
"Chị Đường, chị không vui sao?". Ngô Thừa lân la đến từ tốn hỏi
"Vui như nào? Có ai đang kể chuyện cười à?"
"Không có, nhưng...bọn em...đây là...đặc biệt chuẩn bị bất ngờ cho chị". Một nam thanh niên dáng người bé tí nói lắp lên tiếng
"Ừ, cứ cho là tôi đang vui mừng, bất ngờ đi... Nếu không chờ ai nữa thì mấy anh ngồi xuống, đừng đứng như tượng quan thế âm nữa. Đến giờ cơm tối, không đói sao?".
Vi Khiết lắc đầu, cười nhẹ một cái làm bao tâm hồn trai trẻ đều ngây ngất, hận không thể đến gần thưởng thức vẻ đẹp thêm lần nữa. Cô nàng cũng không khách gì với mấy nam thanh niên trong phòng, mời bọn họ như mình mới là chủ tiệc.
"Vâng...vâng". Cả lũ đều trả lời, người trước, người sau ngồi xuống
Ngô Thừa ngườm tên đối diện mình một phát ra hiệu rót rượu đi, cậu ta bị chỉ thì dật bắn mình, tay run lẩy bẩy, đứng dậy cầm trai rượu rót vào ly cho từng người. Đến lượt ly của chị Đường, cậu ta thật sự không cầm nổi được nữa, ánh mắt tội lỗi muốn khóc đến nơi quay sang cầu cứu cô gái duy nhất trong phòng.
Vi Khiết nhanh ý, tay che ly mình lại ngăn không cho cậu ta rót nữa, dù sao nên giữ mình một chút, tửu lượng cô tốt nhưng lại mang đi so với 5 thanh niên thì chẳng khác gì một đứa ngu làm cho cười, tự mua dây buộc mình cả. Uống nước bình thường thôi cũng phải xem xét xem có sạch sẽ không nữa là.
"Tôi uống nước khoáng được rồi".
"Dạ". Cậu bé ngoan ngoãn đặt chai rượu xuống, ngồi về vị trí cũ
Ngô Thừa cười cười như thằng ngốc, anh ta rút trong túi quần ra một chiếc thẻ tín dụng màu xanh đặt trên bàn rồi cẩn thận hai tai di đến trước mặt Vi Khiết.
Cô nhận lấy một cách sảng khoái, cười đáp lễ lại, hai bên đều thoải mái cả. Nhét nó vào túi, bắt đầu cầm đũa ăn các món mặn trên bàn. Lúc sau, Ngô Thừa cố ý nhìn cô mấy lần, vẻ mặt chút khó nói gì đó nhưng cuối cùng cậu ta vẫn quyết định biểu đạt theo cách lấp lửng:
"Chị Đường.... em nghe nói chị rất thân cận với Cố gia...phải không? Cái này...cái này...chị...
"Có gì anh nói thẳng đi, vòng vo tam quốc mời tôi đến ăn bữa cơm cùng anh em, đừng để lúc tôi ra về hối hận không hỏi rõ". Vi Khiết thẳng thắn luôn một thể, tay vẫn ung dung gắp miếng thịt quay cho vào miệng thong thả nhai
"Vâng, chị nói chí phải. Em muốn hỏi là, chị với Cố tổng quan hệ thế nào ạ?... thấy ba em bảo chị là người của ngài ấy nên...". Ngô thiếu gia lại lấp lửng
Vi Khiết ném cho anh ta một cái nhìn lãnh đạm hết mức, đàn ông đàn ang, ăn không nên gói, nói không nên lời như này đối với cô coi như bỏ. Giao tiếp tiếng phổ thông bình thường thôi đã đủ thấy sự khó chịu trong cái lỗ tai.
"Tò mò?".
"Dạ, dạ". Thiếu gia xoăn điên cuồng gật đầu
"Ngô gia thấy tôi có tác dụng trong mối quan hệ bắc cầu giữa Cố tổng và cha anh cũng vô dụng? Tôi với anh ta chưa thân đến mức độ ấy".
Vi Khiết cụp mắt xuống, lòng ngứa ngáy muốn cười kinh khủng, nói dối thiên hạ không phải nghề của cô nhưng lúc nói dối về mối quan hệ quá thân thiết lại bảo chẳng thân thiết với Cố Mặc làm cô cảm thấy buồn cười. Cậu-cháu hay bảo với Ngô thiếu gia là cô với Cố tổng cao cao tại thượng kia đang tồn tại sự chung đụng. ●.●
Bị vạch trần âm mưu không thương tiếc, Ngô thiếu gia ngại ngùng gãi đầu. Một nữ sinh kém anh ta một tuổi có thể sắc sảo và tinh tế đến nỗi khiến anh phải gọi một tiếng chị không ngượng miệng thật hiếm đi.
"Chắc cha anh cũng nói rằng nhà họ Đường và Cố từ trước đến nay luôn qua lại thân thiết hơn bình thường nhưng dạo gần đây anh cũng biết đấy, Đường gia xảy ra chuyện rồi, họ Cố không thèm đả động đến nữa, anh xem tôi còn tác dụng gì cho anh đây?". Vi Khiết muốn nhấn mạnh việc gì ra việc ấy, cô đến là việc đền bù chứ không đến để bàn việc bắc cầu
"Em biết, em biết. Nhưng chị là người phụ nữ đầu tiên được Cố Tổng đích thân tới Ngô gia thừa nhận và bảo vệ. Trước nay em đều nghe tin qua, Cố Mặc nổi tiếng không gần nữ sắc mà nghĩ lại người như thế, chẳng tự nhiên bao bọc và cảnh cáo Ngô gia nặng nề như vậy".
Ngô Thừa sốt ruột, vội vàng giải thích, cậu ta không đạt được mục đích thì chắc chắn về sẽ bị cha tẩn, mà đạt được mục đích khéo không chừng bị Đường Vi Khiết tẩn chết để bịt miệng.
Vi Khiết nghe thấy nguyên nhân thì mới bất ngờ ngẩn người, hóa ra cô bình an vô sự trong trường học, không bị thế lực Ngô gia chèn ép là một tay Cố Mặc an bài. Bảo sao đến cô còn cảm thấy lạ. Động đến cậu ấm Ngô Thừa mà còn được ưu đãi của anh ta cung phụng như chị đại. Bạn trai cô luôn vậy, làm việc gì thì cũng không bao giờ nói với cô cả, chẳng hiểu sao người như thế lại thích âm thầm sắp đặt đến lạ. Bỗng chốc, lòng có chút ấm áp tỏa ra hết khoang ngực, môi anh đào bớt chợt nở nụ cười nhẹ phớt.
"Ngô thiếu gia, anh đang để ý quá rồi. Chúng tôi coi như là chút quan hệ họ hàng. Đổi lại anh, anh cũng sẽ giúp đứa cháu gái như tôi thôi". Vi Khiết ngầm thừa nhận cô với Cố Mặc có quan hệ nhưng cũng một mực với Ngô Thừa là chưa thân thiết đến độ bao bọc như anh ta nói
Ngô thiếu gia biết hôm nay chẳng moi được tin tốt gì từ mồm của chị Đường trước mặt đây, bất dắc dĩ uống hết hớp rượu rồi ăn uống, giả vờ như không sao cả, rất bình tĩnh. Việc moi tin từ miệng phụ nữ này quả thật còn khó hơn cả lên trời, cũng bì ổi lắm chứ? Nhưng bên phía cha anh chưa nghĩ ra được cách ăn nói với ông thế nào, thẻ tín dụng bị đóng băng, nhà không thể về. Thảm, thằng đàn ông này quá thảm.