Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 14: Côn đồ đổi đời (3)



Editor: Sênh Ca

"Long Tam, cùng về đi!" Phan Chương lại gần, Thất Nguyệt có chút đau đầu, nhưng nghĩ lại, thanh danh của cô quá kém, ít nhất Phan Chương cũng đỡ hơn cô, có lẽ có thể thông qua hắn làm quen với người khác.

Nghĩ vậy, Thất Nguyệt nói, "Được, nhưng tôi muốn tìm một số bạn học khác cùng đi.".

Phan Chương sửng sốt, sau đó vui mừng, vỗ ngực bảo đảm, nói, "Yên tâm, bảo đảm làm cậu vừa lòng.".

Mười phút sau.

Thất Nguyệt không vừa lòng, rất rất không vừa lòng. Phan Chương mang tới mười mấy người, nhưng chẳng có tên nào là đứng đắn.

Thất Nguyệt cuối cùng cũng biết thế nào mới là tuyệt vọng, bây giờ cô có hối hận cũng không kịp a.

Lại nói, sở dĩ Phan Chương sống chết quấn lấy Thất Nguyệt bởi vì hắn cảm thấy cô thực trầm ổn, người như vậy chắc chắn có thể làm nên đại sự (chuyện lớn). Phan Chương hắn đánh nhau không quá giỏi, bản thân cũng không có khả năng kêu gọi, vì vậy hắn luôn muốn tìm một người có tiềm lực để đầu quân, mà Thất Nguyệt vừa vặn phù hợp với yêu cầu của hắn.

Lúc Long Tam còn sống, Phan Chương không hề quấn lấy nguyên chủ. Phan Chương là một người thông minh, hắn cảm thấy người như Long Tam quá mức ưa thích tranh đấu tàn nhẫn, không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện. Vì vậy hắn luôn bảo trì một khoảng cách nhất định với Long Tam.

Thất Nguyệt thực buồn bực, dựa theo ký ức cô thừa hưởng, Phan Chương cũng không phiền phức như vậy, nhưng bây giờ... Thất Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận việc bản thân bị đám người này vây quanh ra về. Bên cạnh, một bạn học khe khẽ nói, "Đây là muốn lập bang phái à?"

"Chắc thế, tớ đã nói rồi, lão đại Năm nhất Cao trung có khả năng sẽ là Long Tam a."

Thất Nguyệt khóc không ra nước mắt, nếu cứ thề này thì cô chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Không được, Thất Nguyệt quyết định, cô phải phân rõ giới hạn với những người này.

Đáng tiếc, cô không thể chuyển trường, nguyên chủ đã chỉ định sẵn trường Cao trung này, nếu cò kè mặc cả thì ngay cả đường sống cô cũng không có.

"A! Tiểu tử, nghe nói mày rất kiêu ngạo a! Mới ngày đầu vào học đã muốn làm lão đại Năm nhất Cao trung, tao đây muốn xem xem mày có cái mạng để ngồi lên vị trí này không!"

Thất Nguyệt còn đang miên man suy nghĩ, đã có người chặn đường phía trước. Lại một đám thiếu niên bất lương khác, cầm đầu là một thanh niên lớn lên trông khá kiệt ngạo, tóc húi cua, tay cầm ống thép, nhìn Thất Nguyệt khinh thường.

Thất Nguyệt nhíu nhíu mày, làm ơn, cô không có ý định làm lão đại gì hết. Cô vừa định mở miệng cự tuyệt, Phan Chương bên cạnh đã nói, "Thượng Quan Cảnh, lão đại của tụi tao sao có thể sợ mày? Đến khu giảng đường cũ đấu đơn, thế nào? Ai thua thì người đó từ nay về sau cũng đừng lăn lộn ở cái trường này nữa."

Thất Nguyệt trợn mắt nhìn Phan Chương, cô thành lão đại từ bao giờ thế?

Không đợi Thất Nguyệt kịp phản ứng, đám phía sau đã nhao nhao ồn ào.

"Đánh thì đánh, từ nhỏ đến lớn Thượng Quan Cảnh tao còn chưa sợ ai đâu! Lão đại Cao nhất (cao trung năm nhất), tao định rồi!" Thượng Quan Cảnh đập ống thép lên tường khiêu khích, dẫn đầu đi về phía khu giảng đường cũ sau trường.

Sự tình phát triển đến mức này, Thất Nguyệt còn không có cơ hội cự tuyệt, mà đám người vây quanh cô cũng nhanh chóng đi về phía sau trường.

"Tôi không muốn đánh nhau với hắn, tôi đến để đi học." Thất Nguyệt vội vàng hô lớn, mặc dù làm vậy sẽ bị người khác nói là kẻ nhát gan, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn so với việc nhiệm vụ thất bại.

"Đại ca, anh thật hài hước." Bây giờ đến cả hai chữ "đại ca" Phan Chương cũng dùng luôn.

Nghe được lời của Thất Nguyệt, mọi người xung quanh đều cười haha, căn bản không một ai tin đó là lời nói thật.

Chỉ trong chốc lát, tất cả lưu manh côn đồ trong trường đều tụ tập chung một chỗ, ngay cả Long Đại và Long Nhị cũng tới.

Long Đại vỗ vai Thất Nguyệt, nói, "Làm tốt lắm, Tiểu Tam, không nghĩ tới mới ngày đầu vào học chú đã có tiền đồ như vậy. Hôm nay chú nhất định phải nắm chắc vị trí lão đại Cao nhất, như vậy mới xứng đáng là người Long gia. Anh sẽ trợ uy cho chú."

Long Nhị cũng lên tiếng cổ vũ, "Không hổ là em trai anh, giết chết tiểu tử kia, trường học này sẽ là địa bàn của Long gia chúng ta.".

Trong lòng Thất Nguyệt, một ngàn con thảo nê mã* gào thét chạy qua. Cô không muốn đánh! Không-muốn-đánh! Cô không muốn làm-lưu-manh... Nội tâm Thất Nguyệt điên cuồng gào thét. Nếu bây giờ cô đem Long Đại và Long Nhị đang hưng phấn "xuống sân khấu"**, hẳn là hai người sẽ lập tức thanh lý môn hộ - xử cô đi!

[*] Thảo nê mã: một loại lạc đà, không phải ngựa, thảo nê mã đồng âm với một câu chửi bậy nên được dùng trong trường hợp muốn chửi người.

[**] "xuống sân khấu": ở đây có ý là làm mất hết mặt mũi.

Lúc này, một đám người vây quanh tạo thành vòng tròn lớn. Ở giữa, Thất Nguyệt và Thượng Quan Cảnh đứng đối diện nhau. Thất Nguyệt bất đắc dĩ nói, "Tôi không muốn làm lão đại gì hết, cho dù có đánh cũng không thú vị, vị trí lão đại trực tiếp cho anh làm, được không?".

Không nghĩ tới, cô vừa dứt lời, đối phương đã dựng thẳng lông mày, "Mày có ý gì? Khinh thường tao? Dám nói muốn nhường tao, tao nói cho mày biết, Long Tam, hôm nay nếu không phải tao thì là mày, trong chúng ta nhất định phải có một người lết ra."

Thất Nguyệt đầu đầy hắc tuyền -_-|||, cô chỉ muốn giải thích, đối phương lại không cho cô cơ hội giải thích.

Thượng Quan Cảnh nhanh chóng giơ nắm đấm, hướng thẳng về phía Thất Nguyệt. Thất Nguyệt theo bản năng muốn phản đòn, nhưng giây tiếp theo, cô ngừng động tác. Nếu đánh, không phải cô cũng giống bọn họ, là lưu manh sao. Nhưng nếu cô chịu đòn, tức là thua, không có năng lực, không thể làm lão đại, như vậy cô có thể thoải mái đi học thật tốt rồi.

Thất Nguyệt buông lỏng nắm tay, sau đó nhắm mắt chịu đòn.

Thượng Quan Cảnh từng đòn từng đòn đấm vào mặt cô, khóe miệng cũng đã bắt đầu chảy máu.

Lại thêm một quyền nữa, Thất Nguyệt trực tiếp ngã lăn xuống đất. Cô chỉ cảm thấy mắt đầy sao xẹt, đầu váng mắt hoa, khoang miệng tràn ngập mùi vị rỉ sắt, nhưng cô vẫn cố chấp lấy hai tay bảo vệ đầu, cong thân thành tư thế tự bảo vệ.

Người vây quanh bên ngoài kinh ngạc, đây là có ý gì, hoàn toàn không đánh trả, trực tiếp ôm đầu chịu trận a. Mọi người nhìn sắc mắt Long Đại và Long Nhị xanh lét, đồng loạt khó hiểu.

Thất Nguyệt ôm đầu đơn phương chịu ngược. Nhưng cô càng như vậy, Thượng Quan Cảnh càng tức giận, cuối cùng đánh đến đỏ mắt, trực tiếp cầm lấy ống thép phang Thất Nguyệt.

"Đại ca, nếu tiếp tục, Tiểu Tam khẳng định sẽ bị đánh chết." Long Nhị nhìn một màn trước mắt, muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng Long Đại đã kéo hắn lại.

"Đánh chết thì chết thôi, Long gia không có loại vô dụng như thế." Long Đại nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói.

Long Nhị há miệng thở dốc, không nói thêm gì nữa.

Thất Nguyệt vốn tưởng rằng đánh vài cái là xong, ai ngờ đối phương như phát điên, muốn giết chết cô. Nếu chết, nhiệm vụ coi như thất bại, còn sống, ít nhất vẫn còn cơ hội.

Thất Nguyệt không thể nhịn nổi nữa, một cú đá vừa rồi đá trúng bụng, nếu không phải cô là người có kinh nghiệm, chỉ sợ nội tạng đã sớm vỡ nát. Thời điểm ống thép giáng xuống lần nữa, Thất Nguyệt duỗi tay giữ chặt ống thép, dùng sức trên đầu gối, nhanh chóng đá về phía bụng đối phương. Tiếp đó phi thân nhảy lên, lại thêm một cú đá vào mũi Thượng Quan Cảnh. Đầu hắn thoáng cái lập tức đầy sao xẹt.

Thất Nguyệt tức điên, vừa nghĩ đến chuyện nhiệm vụ có khả năng vì người này mà thất bại, nước mắt liền chảy xuống. Thêm một cú đã vào bên sườn, Thượng Quan Cảnh trực tiếp ngã lăn xuống đất.

Người vây xem một lần nữa chấn kinh (chấn động + kinh ngạc), duỗi tay bắt ống thép quá chuẩn rồi, ngay cả mấy chiêu đặc biệt trên tivi cũng có thể đá ra.

Thân thể của Long Tam không tồi, mặc dù cách xa vạn dặm so với bản thế của cô, nhưng căn cốt tốt, rất nhiều chiêu thức của cô cuối cùng cũng có đất dụng võ, muốn đánh Thượng Quan Cảnh hoàn toàn dễ như chơi.

Người bên ngoài nhìn tình hình chiến đấu trong sân, cả người bất giác lạnh căm căm. Long Tam liên tiếp đá về phía Thương Quan Cảnh, hắn đã ngã sấp xuống lại xách cổ hắn lôi dậy, đập mạnh vào tường, đập xong lại đá, đá xong lại đập, vừa đánh vừa khóc. Long Tam quả nhiên khác với hai người anh trai, quá khủng bố, đâ rõ ràng là người điên a.

"Tao biết vì sao vừa rồi đại ca bị đánh mà không phản đòn rồi." Phan Chương bỗng nhiên cao giọng hô lên.

"Vì sao?" Người bên cạnh lập tức bị hắn thu hút.

"Đại ca đại nhân đại lượng a, vừa rồi hắn nhường Thượng Quan Cảnh mấy chiêu, nếu Thượng Quan Cảnh còn chấp mê bất ngộ*, vậy đại ca sẽ không hạ thủ lưu tình**." Phan Chương kích động trả lời.

[*] chấp mê bất ngộ = u mê mãi không chịu tỉnh

[**] hạ thủ lưu tình: xuống tay nhưng có cân nhắc đến tình cảm để biết nên ra tay nặng hay nhẹ.

Người bên cạnh nghe xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó cảm động, thời buổi này người có đạo nghĩa như đại ca đã không còn nhiều. Đám người ban đầu đi theo cũng trào nước mắt, không hổ là đại ca, về sau nhất định theo đại ca lăn lộn.

Mà Thất Nguyệt không hay biết, trong lúc cô ngược Thượng Quan Cảnh, Phan Chương đã trở thành phó hội trưởng, đang không ngừng giúp hội trưởng là cô thu nhân tiểu đệ! Long Tam Hội cứ như vậy thành lập.

Đó là ngày đầu tiên Thất Nguyệt đi học, nhất thống toàn bộ Năm nhất Cao trung, trở thành lão đại. =)))))))))))))

▶Lải nhải time: Mấy bữa nay bận đi học nên bị chậm tiến độ:( Tiện thể, t muốn thông báo hủy lịch đăng chương trước đó, lí do: quá lười, không đảm bảo được gì hết. Nhưng chắc chắn hàng tuần vẫn sẽ đăng chương.

Đặc biệt, đang tuyển nhân sự a, ai muốn hợp tác edit mau pm wattpad của t, yêu cầu: không phải newbie là được 🍻🍻🍻.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.