Nhiều năm sau này, nếu có người hỏi Thất Nguyệt, điều gì khiến cô ghét nhất, cô nhất định sẽ ai oán thở dài mà than: "Não bổ!" (Tự biên tự diễn).
Mấy ngày này, A Tinh không còn quấn lấy Thất Nguyệt, ngược lại mỗi ngày hắn đều bận bận rộn rộn. Thất Nguyệt cực kỳ vừa lòng với trạng thái này của A Tinh, cũng không keo kiệt, tặng Phan Chương một cái gật đầu tán thưởng.
Phan Chương tự hào nghĩ, quả nhiên là lão đại nhà hắn muốn bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
***
Cuối cùng kì nghỉ hè năm nay cũng đến, Thất Nguyệt quyết định sẽ sống những ngày tháng thanh nhàn ở nhà. Mỗi ngày đọc sách, xem TV, bình bình thản thản trải qua hết kì nghỉ. Nào ngờ lại có ba vị khách không mời mà đến, là Long Đại, Long Nhị, và người vừa mới ra tù - cha Long, cộng thêm cô bạn gái của ông.
Khi hai ca ca giới thiệu người cha đã lâu không gặp mặt cho Thất Nguyệt, cô thực sự đã kinh ngạc đến rớt cằm. Người đàn ông ăn mặc như cây thông Noel này lại là cha Long! Đặc biệt là, có lần đi gặp vài người bạn, cô thậm chí còn vô tình nhìn thấy cha Long đang cướp một bao thái phi đường* của học sinh tiểu học.
[*] một món ăn vặt ngào đường của Trung Quốc chăng? tạm thời không tìm được tên thay thế thích hợp.
Trong trí nhớ của Long Tam, cậu ta chỉ nhìn thấy người cha này khi còn bé, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ, nên ký ức cũng không lưu lại rõ nét. Thời điểm Thất Nguyệt tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô chỉ nhớ đây là một người đàn ông không đáng tin. Ấn tượng sâu sắc nhất chính là những lời răn dạy Long Tam của ông ta.
"Lúc đánh người, không cần phải quan tâm đối phương là nam hay nữ, nhỏ tuổi hay lớn tuổi."
"Gia đình chúng ta đã nhiều đời làm lưu manh. Nếu tiểu tử nhà mày dám bôi nhọ truyền thống gia đình, ông đây nhất định sẽ bán mày vào Ngưu Lang*!"
[*] Ngưu Lang: các địa điểm như quán bar, nhà chứa,... chỉ có trai bao, thường dành cho Gay nhiều hơn là các nữ đại gia.
"Cướp bóc là sự nghiệp của người Long gia. Đánh người cướp của là thể hiện sự chuyên nghiệp trong công việc."
...
Những lời răn dạy này của cha Long nhiều không đếm xuể. Cũng chính "nền" giáo dục này đã nuôi lớn Long Tam.
Lúc Long Tam còn sống cho đến tận khi chết, cậu ta chưa từng gặp lại cha mình. Nghe nói, sau khi ông ta ra tù, do hút ma túy quá liều mà chết. Không biết vì sao kiếp này cô lại gặp ông ta sớm như vậy. Nếu cô nhớ không nhầm thì đáng lẽ bây giờ cha Long vẫn còn đang ở trong tù. Là tên hỗn đản nào lại đi thả lão già tai họa này ra?!!
Trong một ngôi biệt thự ven biển rộng lớn xinh đẹp, Triệu Thiên Nghĩa hắt xì một cái, xoa xoa mũi.
"Ba ba, có phải ba bị cảm lạnh hay không? Mặc dù bây giờ thời tiết đã bắt đầu nóng lên, nhưng tuổi ba đã lớn, không thể để bị nhiễm lạnh." Jasmine bưng ly trà đến cho Triệu Thiên Nghĩa, thuận tiện lấy luôn ly Cocktail lạnh trên tay ông, oán trách nói.
"Biết rồi, biết rồi! Con đó! Sắp thành bà quản gia nhỏ luôn rồi!" Triệu Thiên Nghĩa điểm nhẹ cái mũi của Jasmine, trong lòng ấm áp dạt dào, không ngại đùa giỡn với cô.
Kỳ thực Thất Nguyệt chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút là có thể đoán ra, người thả cha Long chắc chắn là Triệu Thiên Nghĩa. Ngoài ông ra, chẳng có ai đủ bản lĩnh để làm việc này.
Cha Long vừa thấy Thất Nguyệt liền vui vẻ, nhiệt tình gắp mấy viên thái phi đường cho cô, hoàn toàn không bận tâm đến tiểu hài tử bị cướp đồ ăn đang đứng khóc lớn bên cạnh.
"Tiểu Tam a, lớn rồi! Lúc ta mới bị bắt vào tù, con vẫn còn là cậu bé sáu bảy tuổi. Bây giờ đã lớn như vậy, có tiền đồ rồi!" Cha Long vô cùng cao hứng, không ngừng dùng sức vỗ vai Thất Nguyệt, khiến cô đau đến mức muốn hộc máu.
"Đúng vậy, Tiểu Tam thật có tiền đồ, anh và đại ca vừa trở về đã nghe tin chú lập bang phái riêng." Long Nhị cũng tiến tới khoác vai Thất Nguyệt, xoa xoa đầu, dáng vẻ như người anh em tốt.
Long Đại cũng nhìn cô vui mừng, trong mắt thỉnh thoảng lại ánh lên nước mắt kiêu ngạo.
Thất Nguyệt hoàn toàn cạn cmn lời, thế giới quan của gia đình này, quả thực vặn vẹo vượt mức bình thường!!
Đúng lúc này, cô gái vẫn luôn đứng chờ bên cạnh khẽ ho khan, "Khụ khụ...", nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của bản thân. Cô ta mặc một bộ váy trễ ngực đỏ thẫm, ngắn đến mức quần lót gần như lộ ra, thậm chí chỉ cần hơi cúi xuống, cảnh xuân trên dưới đều có thể thấy rõ. Khuôn mặt cô ta trang điểm vô cùng "rực rỡ bắt mắt", chỉ riêng phấn mắt đã sáu bảy màu khác nhau, chẳng khác gì khổng tước xòe đuôi. Thấy ánh mắt của mọi người đều bị bản thân hấp dẫn, tập trung nhìn về phía mình, cô ta lập tức ra vẻ đùa nghịch mấy lọn tóc dài, bày ra tư thế tự cho là quyến rũ.
"À, đúng rồi! Để ta giới thiệu cho con, đây là Toa Toa, bạn gái của ta. Có phải rất xinh đẹp không?" Cha Long hớn hở giới thiệu với Thất Nguyệt. Đầu mày đuôi mắt đều đã đầy nếp nhăn, nhưng vẻ háo sắc vẫn không hề thay đổi.
"Xin chào. Em là Toa Toa, tuổi của chúng ta xấp xỉ nhau, em năm nay hai mươi." Toa Toa đề cao âm lượng, nói, không quên vứt một cái mị nhãn cho Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt run run, 20 tuổi? Lừa quỷ à! Nhìn nếp nhăn ở đuôi mắt xem, đủ để kẹp chết ruồi luôn rồi. Thất Nguyệt quay đầu, không muốn tiếp tục tra tấn đôi mắt của mình, vừa nghĩ đến chuyện hè này phải sớm chiều chung đụng với ba kẻ này, Thất Nguyệt chỉ cảm thấy mùa hè này nhất định không dễ dàng thanh nhàn nữa.
Quả nhiên, dự cảm của Thất Nguyệt không hề sai, cha Long ở trong ngục giam sắp nghẹn đến hỏng rồi. Từ sau khi trở về nhà, ông ta liền tổ chức party 24/24. Thất Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân hình như đang rơi xuống tầng đáy của xã hội, cả người đều không thoải mái.
Vốn dĩ cô còn muốn nhân cơ hội này để học bù, nhưng cho dù cô có tự nhốt mình trong phòng cũng vô dụng. Âm thanh tần số cao mạnh mẽ vang dội, gần như chấn rung cả phòng ngủ của cô.
Lại nói, có "nhân vật tiếng tăm" như Thất Nguyệt ở đây, cảnh sát đương nhiên có biết cũng không tìm tới, làm Thất Nguyệt nhẫn nhịn đến mức hận không thể lập tức gọi cảnh sát báo nguy thay bản thân.
Cuối cùng, sau một tuần cuồng hoan, đám người cha Long cũng dừng lại, kiếp sống như bị tra tấn của Thất Nguyệt kết thúc.
Cả căn nhà như một bãi chiến trường, dơ bẩn không tả nỗi. Đồ ăn thừa và vỏ bia rượu vung vãi khắp nơi, quần áo bị xé rách vứt tứ tung, ngay cả cửa cũng bị tháo ra. Trên tường đầy rẫy dấu vết sau những lần ném pizza.
Với tình hình này, chẳng thể nào trông cậy vào chuyện cha Long và hai ca ca sẽ dọn dẹp. Vài người đều đã say bí tỉ, nằm la liệt trên sàn nhà bếp ngủ như heo chết.
Thất Nguyệt cũng lười quan tâm đám người cha Long, liếc mắt trừng bọn họ một cái, sau đó mặc kệ cho cả đám nằm liệt trên sàn nhà, tự sinh tự diệt. Một ngày nhanh chóng trôi qua, cả căn nhà đã được dọn dẹp tương đối, chỉ còn lại duy nhất phòng bếp - nơi party bắt đầu. Nói đến thức ăn, tất cả đều do Long Đại và Long Nhị cùng nhau đi cướp giật ở chợ. Cha Long cũng chẳng chịu kém cạnh, toàn bộ phòng bếp của hàng xóm xung quanh đều bị ông ta đảo qua một lượt, lấy đi gần hết. Thất Nguyệt chẳng biết làm gì hơn, chỉ có thể bi ai thay nhà hàng xóm, phải ở cùng một khu tập thể với loại gia đình như thế này, quả thực là đen đủi không để đâu cho hết.
Nhìn phòng bếp như đống rác, trong cơn giận dữ, Thất Nguyệt hung hăng dùng sức đá cha Long đang nằm quỳ trên đất một cái. Nhưng ông ta đã say đến mức hừ cũng không hừ nổi một tiếng.
Trên cơ bản, phòng bếp đã sớm không còn đồ ăn, những gì dư lại đều là nguyên liệu chế biến cướp được ngoài chợ. Nào là thịt, xương ống, ruột heo... Thời gian qua lâu như vậy, xem ra những thứ này cũng đã hỏng rồi. Thất Nguyệt cầm mấy thứ nguyên liệu đã ôi thiu lên, càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm. Tức chết mất. Mấy ngày nay cô bị đám người này bức đến sắp phát điên luôn rồi, bây giờ còn phải thu dọn tàn cuộc cho họ. Thất Nguyệt tức khí, quơ tay hất toàn bộ ruột, thịt, xương ôi thiu lên người ba cha con Long gia.
Nhìn cha con bọn họ nằm trong đống thịt thối rữa, Thất Nguyệt lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
"Đây là cái gì?" Thời điểm lau dọn đến tủ chén, Thất Nguyệt phát hiện bên trong có một túi đen rất lớn, đựng toàn chất lỏng.
Thất Nguyệt suy nghĩ một hồi, mới chợt nhớ ra, đây là "chiến lợi phẩm" cha Long đoạt được mấy hôm trước. Ông ta say rượu làm càn, nói muốn ăn tiết canh vịt. Vì vậy, giữa đêm khuya, cha Long cùng một đám cặn bã kéo nhau đến trang trại chăn nuôi gia súc nhà người ta, khiến chủ trang trại phải giết gần trăm con vịt lấy tiết, xách về một túi tiết lớn này. Sau khi Thất Nguyệt biết tin, chỉ hận bản thân chưa tức chết luôn, cuối cùng phái Phan Chương đến đưa tiền bồi thường cho trang chủ (chủ trang trại).
"Ăn không hết còn muốn mang về một đống, hại một đám vịt bị giết. Quá lãng phí!" Thất Nguyệt trợn trắng mắt, nhanh chóng vứt túi tiết ra ngoài.