Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 41: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (10)



Editor: Lazi

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Thất Nguyệt dựa lên ghế mềm, cầm sách nghiên cứu y thuật. Học tập thật sự rất bận rộn a, một khắc cũng không rảnh rỗi.

Một lúc sau, Thu Đào cầm một hòm thuốc từ bên ngoài đi vào, nàng vừa đưa Thượng Quan Vân Mộng về phòng. Hắn cũng thực thảm, quần áo trên người dính toàn là máu.

“Đại Bạch thế nào rồi?” Thất Nguyệt thấy Thu Đào trở về, cầm một quả dâu tây lên, vừa ăn vừa hỏi.

“Đại Bạch sắp bị người làm cho tức chết rồi!” Thu Đào nhớ tới Thượng Quan Vân Mộng, vẻ mặt đều là thương hại, dù hắn bị tức đến hôn mê, vẫn không ngừng lẩm bẩm kêu "yêu nữ". Có thể khiến cho Giáo chủ Ma giáo kêu yêu nữ, có thể thấy được tiểu thư nhà nàng có bao nhiêu ‘yêu’.

Thất Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó vui sướng vỗ tay nói: “Sắp chết thì tốt!”

“Tiểu thư! Người còn nhân tính không?” Thu Đào thốt lên, lại thấy Thất Nguyệt cầm lấy hòm thuốc trong tay nàng đi ra ngoài. Thu Đào vội vàng chạy theo, hỏi, “Tiểu thư, người định làm gì vậy?”

"Không phải ta đang nghiên cứu y học sao? Các ngươi không ai sinh bệnh, ta muốn tìm người luyện châm thuật cũng chẳng có. Bây giờ cuối cùng cũng có một cơ hội. Đi thôi! Chúng ta đi cứu tử phù thương."

Thất Nguyệt cướp hòm thuốc trong tay Thu Đào, chạy mất nhanh như gió.

Thu Đào cảm giác sau lưng truyền đến từng tận rét run, quá vô nhân tính!! Tiểu thư chưa từng có kinh nghiệm châm cứu nào, đã trực tiếp lấy Thượng Quan Vân Mộng làm vật thí nghiệm. Thu Đào chợt cảm thấy may mắn, lúc tiểu thư lôi kéo nàng, nàng liền thuận theo. Nếu không, bây giờ đắc tội tiểu thư, thật sự không dám tưởng tượng tình hình hiện tại sẽ ra sao.

Thượng Quan Vân Mộng tỉnh lại vì đau. Cho dù là ai, bị ngân châm liên tục đâm chọc vào người cũng không thể hôn mê nổi nữa.

“Ai nha! Lại trật (lệch, sai vị trí)!” Thất Nguyệt buồn bực rút ngân châm ra, tính toán tiếp tục đâm thêm một lần nữa.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Đại Bạch tỉnh.” Thu Đào thấy Thượng Quan Vân Mộng tỉnh, liền vội vội vàng vàng ngăn cản Thất Nguyệt hạ độc thủ.

“Không nghĩ tới y thuật của ta cũng không tệ lắm. Ngươi xem, không phải hắn tỉnh rồi sao?” Thất Nguyệt thu hồi ngân châm, ngượng ngùng nói.

Thu Đào trợn trắng mắt, đó không phải y thuật mà là dùng hình! Dùng hình đấy! Tiểu thư đâm đâm chọc chọc một hồi, Thu Đào chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

Thượng Quan Vân Mộng vừa tỉnh lại liền nhìn thấy ngân châm trong tay Thất Nguyệt, lập tức hiểu rõ ngọn nguồn cơn đau từ đâu tới. Hắn vốn dĩ không phải nhân sĩ chính đạo, đắc tội vô số người nhưng nhìn bộ dạng của yêu nữ này, cho dù có đắc tội cũng không phải thù hận sinh tử, có lẽ trước đây đã từng chọc giận cô. Bây giờ hắn đang nằm trong tay cô, vậy thì tạm thời nhẫn nhịn chịu đựng, ít nhất vẫn tốt hơn bị cô đùa bỡn đến chết.

Hắn ho nhẹ vài tiếng, tay che miệng nhanh chóng dính đầy máu.

Thượng Quan Vân Mộng là người co được giãn được, tâm tình đau thương, thở dài hỏi Thất Nguyệt, “Ta và tiểu thư rốt cuộc đã có thù oán gì? Ngươi cứ nói thẳng, nếu là do ta sai, ta sẽ xin lỗi ngươi. Giữa chúng ta cũng không phải thâm thù đại hận gì, tội gì phải thế?”

Thượng Quan Vân Mộng vẻ mặt thành khẩn, khoé miệng còn dính vết máu, sắc mặt tái nhợt khiến người thương tiếc, Thu Đào đứng bên cạnh cũng nhìn không nổi.

"Haha... nếu thật sự có chút chuyện cũ. Ngươi đường đường là giáo chủ đại nhân cũng sẽ xin lỗi ta?" Mấy ngày nay Thất Nguyệt đã sớm hả giận, lại thấy Thượng Quan Vân Mộng có ý hối cải, cũng không định cố chấp giữ mãi hận thù trong lòng.

“Nếu người sai là ta, đương nhiên ta sẽ bồi tội với ngươi.” Thượng Quan Vân Mộng gật gật đầu, lại ho nhẹ vài tiếng, dáng vẻ yếu ớt chọc người thương tiếc. Thu Đào thấy hắn như vậy cũng cảm thấy đau lòng không thôi.

“Được, ngươi còn nhớ Thuỷ Phong Khinh không?” Thất Nguyệt nhướng mày hỏi.

“Thuỷ Phong Khinh?” Thượng Quan Vân Mộng nhăn mày nghi hoặc, dường như hắn thật sự có chút ấn tượng với cái tên này.

Trầm tư một hồi, hắn chợt bừng tỉnh, “Thuỷ Phong Khinh? Là phì bà xấu xí béo như heo mẹ đó sao??”.

Thượng Quan Vân Mộng còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy phì bà kia, hắn thật sự vô cùng chấn động. Hắn vậy mà lại muốn dùng nàng làm lô đỉnh, thiếu chút nữa là tự  ghê tởm chết chính bản thân luôn. Vì vậy, hắn cướp cũng chẳng thèm cướp, trực tiếp bỏ đi.

Lời vừa dứt, nhiệt độ trong phòng liền giảm mạnh. Sắc mặt Thất Nguyệt lập tức u ám, khiến Thu Đào đứng cạnh không rét mà run, da gà cả người đều nổi lên.

“Ha ha…” Thất Nguyệt cười lạnh.

Thu Đào giật thót, âm thầm ai oán trong lòng, "Xong rồi! Xong rồi! Giáo chủ Ma giáo đúng là đồ xúi quẩy.".

Thất Nguyệt đứng dậy, khuôn mặt đông lạnh, “Thu đào, chỗ chúng ta không nuôi kẻ vô dụng. Ta thấy thân thể Đại Bạch đã khỏe hơn rồi, đưa đến hậu viện làm việc đi. Chặt củi, gánh nước, sau đó dạy hắn nấu cơm, hôm nay nếu hắn không học xong những việc đấy thì không cần phải ăn cơm nữa." Thất Nguyệt liếc nhìn Thượng Quan Vân Mộng, ánh mắt băng lãnh, sau đó quay đầu đi mất.

“Ngươi! Ngươi! Đáng đời!!” Thu Đào oán hận nói. Tiểu thư đã có chút mềm lòng, lần này thì hay rồi, đúng là đổ thêm dầu vào lửa, tự làm tự chịu.

“Ta nói sai cái gì sao?” Thượng Quan Vân Mộng khó hiểu, hắn đã cúi đầu nhượng bộ, nhưng ngược lại mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng là sao chứ.

“Nói sai cái gì? Tiểu thư chính là lão phì bà ngươi vừa nhắc đó! Thuỷ! Phong! Khinh!” Thu Đào thở dài một hơi.

“Đi thôi! Hôm nay nếu không chặt củi, ngươi thật sự sẽ không có cơm ăn!”

Thượng Quan Vân Mộng ngây ra như phỗng, làm sao có thể? Nữ nhân có tư sắc yêu nữ này lại chính là cái lão phì bà kia? Mới qua có ba bốn tháng thôi, làm sao thay đổi lớn như vậy được?

Thượng Quan Vân Mộng đắc tội Thất Nguyệt, hoàn toàn đắc tội! Cuối cùng hắn đã hiểu được đạo lý đắc tội ai cũng không nên đắc tội  nữ nhân.

"Canh mặn quá, mang đi đi, hầm lại nồi canh mới." Thất Nguyệt lạnh mặt, nghiêng mắt nhìn Thượng Quan Vân Mộng đứng bên cạnh, kiêu ngạo ném mạnh thìa canh vào trong chén. Ngay lập tức, cả mặt bàn vương đầy nước canh.

“Đã nấu ba lần rồi, lần trước ngươi nói nhạt, lần này ta cho thêm muối, ngươi lại nói mặn. Ngươi cố tình chỉnh ta phải không?” Thượng Quan Vân Mộng nắm chặt tay, hít sâu vài lần mới nhịn xuống xúc động muốn liều chết với nữ nhân trước mặt.

“Hừ, ta nói mặn là mặn. Ta là chủ tử, trách nhiệm của ngươi là nghe lời ta.” Thất Nguyệt cười lạnh, đứng dậy phủi phủi quần áo, sau đó tiếp tục nói, “Ta không muốn uống canh nữa, bây giờ ta muốn ăn bánh bao. Sau nửa canh giờ, ta muốn thấy bánh bao xuất hiện trên bàn của ta.".

“Lão tử không làm!” Thượng Quan Vân Mộng xé tạp dề ném xuống đất, sau đó lớn tiếng quát Thất Nguyệt, “Nếu không phải ta đã mất hết võ công thì lớp da của ngươi đã sớm bị lột xuống. Bây giờ ta không làm nữa, muốn ăn thì tự lăn vào bếp!".

"Đáng tiếc, võ công đã mất. Ngươi cho rằng ngươi không làm thì ta sẽ không có biện pháp đối phó với ngươi? Còn dám phân bua với ta, ta liền cắt hết gân tay gân chân của ngươi, sau đó ném ngươi cho tiểu quan quán xem xem Giáo chủ Ma giáo ngươi còn kiêu ngạo được nữa hay không!" Hai tay Thất Nguyệt chống eo, ngạo kiều ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt cao hơn cô hẳn một cái đầu, ra sức trừng mắt.

"Được rồi! Được rồi! Bánh bao phải không? Ta dẫn hắn đi làm bánh bao cho tiểu thư! Người chỉ cần chờ một chút là có ngay." Thu Đào vội vàng lên tiếng giảng hòa, một mặt ra hiệu cho Thượng Quan Vân Mộng, đẩy hắn ra khỏi phòng, mặt khác lại cười hì hì nói với Thất Nguyệt.

“Được rồi, được rồi, bánh bao nhỏ đúng không ạ, ta mang hắn đi làm cho tiểu thư, ngươi chờ một chút là xong.” Thu Đào giảng hoà, một bên vừa đẩy Thượng Quan Vân Mộng ra ngoài, một bên vừa cười hì hì với Thất Nguyệt.

Sau khi hai người rời đi, Thu Đào thở dài nhìn Thượng Quan Vân Mộng, "Ngươi cũng biết tính của tiểu thư rồi, nhịn một chút. Đắc tội tiểu thư, để tiểu thư xả giận là tốt nhất, nếu không chỉ có ngươi chịu thiệt thôi.".

"Ta là Giáo chủ Ma giáo, nếu là trước đây, nàng đã sớm chết trăm ngàn lần. Ngươi nhìn xem, mau nhìn xem, rõ ràng là khinh người quá đáng! Gánh nước. Chặt củi. Nấu cơm. Giặt quần áo. Không sao cả, ta nhận. Nhưng nàng không có việc gì liền tìm ta gây chuyện. Đây mà là cuộc sống hàng ngày của người sao?" Thượng Quan Vân Mộng nổi trận lôi đình, đời này hắn chưa bao giờ chịu nhục như vậy.

Thu Đào liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân Mộng khinh bỉ, thầm nghĩ, “Không nghĩ tới Giáo chủ Ma giáo lại là tên ấu trĩ như vậy. Trước đây còn tưởng là người lợi hại, lòng dạ thâm sâu, bây giờ chỉ chịu uất ức một chút liền bốc hoả.”.

Thu Đào nói, “Ngươi cũng nói là trước đây. Vậy lần trước ngươi hại tiểu thư bị xấu mặt trước không ít người trong giang hồ, hiện tại bị nàng chỉnh cũng xứng đáng. Màu nghỉ một chút rồi làm việc đi, bằng không hôm nay ngươi thật sự sẽ không có Ngọc Thần mật và dược thảo đâu.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.