Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 45: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (14)



Editor: Tiểu Hy Hy

Sau khi lấy quần áo xong, Thất Nguyệt cảm ơn bà chủ, ra cửa ngồi xe lên đường đi đến Ngọc Tuyền Sơn, trận chiến của mỹ nữ đệ nhất giang hồ sắp bắt đầu mở màn.

Sáng sớm, sương sớm còn chưa tan, Mục An đi trên con đường nhỏ giữa núi rừng, trên nhánh cây có tiếng chim tước hót vang, Mục An cảm thấy vô cùng thích ý.

Từ sau khi hòa ly với xấu nữ kia, Mục An có tham gia chiến đấu với Ma giáo vài lần, hắn vốn định lập chút công lao, khiến những người xa lánh hắn ở phái Côn Luân phải mở to mắt nhìn, kết quả, tất cả mồ hôi xương máu của hắn mỗi lần chinh chiến đều chỉ tốn công vô ích, thời gian đã trôi qua hơn một năm, không những không được công lao gì, ngược lại vài lần hắn suýt chết trong tay địch thủ.

Mấy ngày nay, Ma giáo nội đấu nghiêm trọng, nhưng võ lâm chính phái không hề thừa nước đục thả câu, ngược lại còn yên ắng đi, Mục An cũng không thể nề hà, vừa lúc tới đây thăm nghĩa huynh Giả Nam Bình đang trong thời kỳ tịnh dưỡng.

Thân thế của Giả Nam Bình cũng khiến người ta thổn thức, Giả gia năm đó là một môn phái trung đẳng trên giang hồ, năm đó giữa trận đại chiến với Ma giáo, Giả lão gia tử một người địch lại mười mấy người trong Ma giáo, hơn nữa còn giết đệ tử trực hệ của hữu hộ pháp năm đó, nhất thời thanh danh vang dội khắp chốn giang hồ. Nhưng đáng tiếc là, Giả gia vì thế mà đắc tội Ma giáo, trong một đêm bị diệt môn, chỉ có Giả Nam Bình vừa lúc đang đi thăm bạn tránh được một kiếp, chờ lúc trở về mới phát hiện, 357 miệng ăn trong nhà, không ai sống sót.

Sau đó, Giả Nam Bình bái nhập làm môn hạ của Đoạn Kiếm Môn, thành đệ tử của chưởng môn, hắn và Mục An như là vừa gặp đã thân, vì thế kết bái làm huynh đệ, hơn nữa về sau còn cứu Mục An một mạng, bản thân lại bị trọng thương, suýt nữa không cứu được, cho dù bây giờ, nội thương của Giả Nam Bình còn chưa lành hẳn, Mục An vẫn luôn cảm thấy mình nợ Giả Nam Bình rất nhiều.

Mục An vừa đi vừa nghĩ về chuyện cũ, không bao lâu đã xuyên qua rừng cây đi đến một nơi sương khói lượn lờ. Suối nước nóng này là hắn tình cờ phát hiện, nằm tận đáy cốc sâu trong núi, mỗi buổi sáng sau khi luyện kiếm hắn đều sẽ tới tắm suối nước nóng này để nghỉ ngơi một chút, sáng sớm hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hơi nước rất dày nhưng càng đến gần suối tầm nhìn càng thêm rõ ràng, Mục An đang muốn cởi quần áo, bỗng nhiên nghe được trong ao có tiếng bọt nước. Mục An nấp sau tảng đá, tò mò nhìn qua thăm dò, hắn vốn tưởng là động vật nhỏ ở trong rừng, bởi trước kia hắn đã từng nhiều lần gặp được tiểu hồ ly hoặc là khỉ con.

Nhưng cảnh tượng nhìn thấy lại ngoài dự đoán của hắn. Bên trong nước ao trong vắt có một thiếu-nữ-nửa-lõa, nàng chỉ mặc một màu vàng nhạt, tóc đen thật dài rơi trong nước ao. Sườn mặt thiếu nữ đối diện với Mục An, mặt trái xoan tinh xảo, lông mi dài tựa cánh bướm, khẽ chớp chớp, dường như khắc sâu vào lòng Mục An, đôi môi nhuận hồng hơi mấp máy, xuống chút nữa, đường cong phập phồng, cùng với hình ảnh khiến người ta mơ màng ở dưới nước. Hình ảnh như vậy đẹp đến mức kinh tâm động phách, mặt Mục An lập tức đỏ lên, cả người bắt đầu hoảng loạn, trước nay hắn chưa từng có loại cảm giác này, rõ ràng biết rình coi người khác tắm rửa như vậy không phải việc làm của người quân tử, nhưng hắn không khống chế được ánh mắt của mình mà tiếp tục nhìn.

Đúng như Thất Nguyệt đoán, Mục An hết tám phần là trai tân, đối với một Mục An luôn trống rỗng về mặt tình trường, loại này đánh vào quá sâu.

Nếu là người quen, hoặc là ở nơi khác, Mục An có thể sẽ không nhập tâm đến thế. Nhưng đây là ở trong rừng, một thiếu nữ tinh linh cứ đấu đá lung tung trong lòng hắn. Cảm tình có đôi khi là lâu ngày sinh tình, có đôi khi là “lâu ngày” sinh tình, nhưng có đôi khi cái loại nhất kiến chung tình này lại khiến người ta khó có thể quên.

Mục An hơi khó thở, áo ngoài vừa mới cởi ra trong tay rơi trên mặt đất.

“Ai?” Cô gái tựa như bỗng nhiên phát giác ra chỗ mà Mục An ẩn thân, ánh mắt sắc bén lên, một đôi mắt phượng sắc bén nhìn về phía này, đồng thời vung tay cầm lấy váy áo trên bờ bọc mình lại.

“Cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ không cẩn thận, thật sự chỉ là không cẩn thận.” Mục An nhanh chóng chạy trốn, trong lòng thầm ảo não, rình coi như vậy bị nàng ấy bắt được, không biết nàng có hiểu lầm mình là biến thái không.

Tim Mục An loạn chư cào cào, liên tục nghĩ không biết nên giải thích thế nào, sâu trong lòng trong còn trộm nghĩ, mình như vậy có tính là làm hỏng mất sự trong sạch của nữ tử rồi không, có phải mình nên chịu trách nhiệm với nữ tử kia không.

Nghĩ đến chịu trách nhiệm, thấp thỏm trong lòng Mục An lại ẩn ẩn cao hứng lên, hắn một lòng chờ nữ tử kia tìm hắn tính sổ, chỉ là phía sau vẫn không có động tĩnh gì, hắn cẩn thận liếc mắt nhìn về sau, lại phát hiện sau lưng hắn sớm đã không còn một bóng người.

Mục An ngốc lăng tại chỗ, lúc lâu sau mới hồi thần, nếu không phải trên bờ kia có một dấu chân nho nhỏ do nước đạp thành, Mục An thậm chí cho rằng đây là ảo giác.

Mục An trống trải trong lòng, cả người giống như bị đào rỗng, hắn liếc mắt nhìn dấu chân của nữ tử, dùng tay thử một chút, cũng chỉ lớn bằng bàn tay. Trong lòng Mục An càng thêm quay cuồng, đồng thời đối với việc mình đi đo dấu chân của nữ tử cũng càng thêm cảm thấy hổ thẹn.

Hắn cũng không còn tâm tư tắm rửa, đần độn quay về, trong đầu đều là hình ảnh vừa, đỏ mặt một hồi nghĩ đến bóng dáng của nữ tử, lúc sau mặt lại trắng, nghĩ không biết đối phương là ai, rốt cuộc về sau có thể gặp lại không, cả người miên man suy nghĩ suốt đường về nhà.

Nữ tử Mục An gặp được không ai khác, chính là Thất Nguyệt luôn một lòng muốn bắt Mục An lăng xê.

Thất Nguyệt đã đến từ mấy ngày trước, sau khi thuê một cái thôn trang thì ở đó. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn theo dõi Mục An, đương nhiên biết thói quen sáng sớm của hắn, vì thế một tay biên đạo nên cảnh tượng gặp gỡ vừa rồi.

Khinh công của Thất Nguyệt rất tốt, trước kia lại từng học kỹ xảo truy tung, mà Mục An vẫn hoàn toàn không biết gì cả, còn ngây ngốc cho rằng hết thảy đều là duyên phận.

“Tiểu thư, sao rồi?” Thất Nguyệt vừa về thôn trang, Thu Đào đã vội vàng ra đón, bát quái đầy mặt hỏi.

“Diễn xuất vô cùng thành công, tuy rằng loại cốt truyện như giữa chốn rừng núi tình cờ gặp được mỹ nữ đang tắm này đã cũ rồi, nhưng không thể không nói, hiệu quả vẫn rất rõ ràng! Nam nhân quả nhiên là động vật thị giác, nhất kiến chung tình gì đó, đó chính là vừa thấy dáng người nhìn xem nhan sắc, tâm hồn tốt đẹp gì đó, đều là vô nghĩa.” Thất Nguyệt rất không thục nữ mà vừa ăn bữa sáng Thu Đào do chuẩn bị, vừa lẩm bẩm nói chuyện cao thâm với Thu Đào.

“Tiểu thư, đừng ăn nhanh như vậy, khí chất, khí chất.” Thu Đào ngăn bàn tay vừa chụp cái bánh bao của Thất Nguyệt. “Tiểu thư, những lời cổ quái kỳ lạ này cô học từ nơi nào thế.”

Thất Nguyệt bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, đều là học được từ chỗ Phan Chương, Thượng Quan Cảnh đời trước, không phải nói gần đèn thì sáng sao, lăn lộn vài chục năm với mấy người này, lây nhiễm một vài tật xấu thôi.

“Tiểu thư, có muốn rèn sắt khi còn nóng không, ngày mai lại tình cờ gặp được Mục thiếu gia tiếp.” Thấy Thất Nguyệt ăn xong, Thu Đào vừa dọn chén vừa hỏi.

“Không vội, ngày mai chúng ta phải đổi chiến trường, chờ đến vài tháng nữa là Anh Hùng Hội, đến lúc đó gặp lại.” Thất Nguyệt cảm thấy, nhất kiến chung tình cần thời gian lắng đọng lại, xem biểu tình hôm nay của Mục An khẳng định là đã cắn câu, nhưng phải cho hắn nhung nhớ một thời gian, hiệu quả thông đồng về sau lại càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.