Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 49: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (18)



Editor: Mực Một Nắng

#Tiếu: khi bạn đã quá lười beta:3

Lôi Tuyết Kiều là nữ đệ tử Phái Thiên Sơn, ở môn phái cũng là một đệ tử xinh đẹp, nàng là đồ đệ chưởng môn phái yêu quý, lại được sư huynh sư đệ luôn luôn theo đuổi, nàng ở Quần Phương Phổ sắc đẹp đứng hàng thứ 6 trong bảng, trong lòng tự nhận là luận về sắc đẹp cũng không hề kém hơn Lạc Liên Y, hiện giờ hai người cùng đứng trên đài, dưới đài tràn ngập tiếng hô tên của Lạc Liên Y, điều này làm cho nàng giận dữ cắn chặt hàm răng, hận không thể nghiền nát nàng ta.

Việc này Quần Phương Phổ cũng thật đáng giận, nếu không có cái bảng xếp hạng này, các mỹ nữ cùng lắm là trong lòng âm thầm khó chịu, cũng không đến mức ghen ghét lẫn nhau, nhưng có bảng xếp hạng, thời gian lâu rồi tự nhiên liền sinh ra lòng so sánh hơn thua, chỉ cảm thấy những người xếp hạng phía trên mình đều là cái gai trong mắt cái đinh trong lòng, hận không thể sớm ngày diệt trừ cho hả lòng. Nhìn Lạc Liên Y giống như một con khổng tước kiêu ngạo, Lôi Tuyết Kiều liền nổi sát tâm.

"Sư tỷ thỉnh thủ hạ lưu tình." Lạc Liên Y thi lễ đối với Lôi Tuyết Kiều, miệng khách khí nói.

Tuy là thể hiện khách sáo, nhưng biểu tình trên mặt nàng vẫn như cũ khinh người, làm Lôi Tuyết Kiều tức đến mức đau ngực.

Lôi Tuyết Kiều nén lửa giận, cố gắng để cho chính mình bình tĩnh, trong miệng vẫn như cũ ý tứ mỉa mai nói "Sư muội khách khí, ngươi như vậy thật lợi hại, câu dẫn toàn bộ anh hùng võ lâm khiến họ đều quỳ gối ở dưới gấu váy của ngươi, làm sư tỷ điều này ta sao dám cùng với ngươi so sánh."

Lạc Liên Y nhẹ nhăn lông mày, khóe miệng cười lạnh, nàng cần gì phải gọi Lôi Tuyết Kiều một tiếng sư tỷ chẳng qua là hai phái qua lại cũng tốt, thêm nữa vì là quy củ giang hồ, Lôi Tuyết Kiều so với chính mình lớn hơn cho nên khách sáo một chút, chẳng lẽ là nàng cho rằng chính mình sợ nàng ta sao. Nghĩ đến đây, Lạc Liên Y cũng không còn muốn lưu tình, trong mắt xuất hiện sự tàn khốc.

Lạc Liên Y bày một cái tư thế mời, Lôi Tuyết Kiều cũng không khách khí, cầm Nga Mi thứ liền hướng Lạc Liên Y đánh tới. Tay Lạc Liên Y vung lên, một dải lụa hồng từ trong tay áo bay ra, dải lụa hồng giống như được rót linh hồn nháy mắt liền quấn lên lưỡi dao sắc bén của Lôi Tuyết Kiều đâm tới.

Lôi Tuyết Kiều hét một tiếng, căn Nga Mi thứ liền đổi hướng đâm về phía dải lụa hồng. Trong tay nàng cầm chính là Nga Mi thứ trân quý của phái Thiên Sơn, nàng là đệ tử nhỏ nhất của chưởng môn phái, từ nhỏ đã được yêu thương, vì thế vật này liền truyền cho nàng. Nàng vốn tưởng rằng dùng vũ khí này có thể hủy dải lụa hồng của Lạc Liên Y, lại không ngờ tới, dải lụa hồng này cứng cỏi vô cùng, thế nhưng không thể hủy được.

Lụa hồng phất lên, liền dọc theo binh khí trườn tới trên cánh tay Lôi Tuyết Kiều.

Vốn dĩ như vậy hẳn không thể cứu, nhưng Lôi Tuyết Kiều đã đỏ mắt, cũng mặc kệ dải lụa hồng kia, Nga Mi thứ liền hướng lên mặt Lạc Liên Y đánh tới. Nàng đánh một chiêu này cực kỳ xảo quyệt,  đây chính là tuyệt học phái Thiên Sơn, nếu đắc thủ Lạc Liên Y không chết thì cũng bị hủy dung.

Dưới đài kinh hô, ai cũng không nghĩ tới sẽ ra tay ác độc như vậy, nữ tử giao đấu thực ra phần lớn vì để người khác thấy vẻ lương thiện đều sẽ không ra tay với chiêu thức quá tàn nhẫn, có đôi khi còn cho nhau biểu diễn mấy chiêu, vì muốn có thể đánh xinh đẹp một ít.

Lạc Liên Y lảo đảo lui về phía sau, Nga Mi thứ đi qua trước mũi nàng, chỉ cần lại chậm một chút liền sẽ bị đâm chúng, dù tránh được Lạc Liên Y vẫn bị cắt đứt vài sợi tóc. Lạc Liên Y coi trọng nhất chính là dung mạo, lần này đã kích thích đến sự tức giận của nàng, xống tay không chút lưu tình, hai người đấu thành một đoàn, dáng vẻ chính là muốn đánh tới một mất một còn.

Chỉ cần đứng trên đài, sinh tử không cần bàn tới, đây đã là quy củ từ lâu, các chưởng môn phái cũng chỉ có thể nhìn hai người run rẩy, mà chưởng môn phái Thiên Sơn cùng chưởng môn phái Tố Nữ trong lòng nôn nóng, một người lo lắng cho đệ tử nhỏ nhất mình yêu thương, một người lo lắng cho người về sau sẽ thừa kế môn phái, nếu là bị thương nặng hoặc chết, việc này làm thế nào mới tốt.

Lôi Tuyết Kiều rốt cuộc tài không bằng người, cuối cùng bị dải lụa hồng của Lạc Liên Y cuốn lấy, không đợi nàng giãy giụa đã bị Lạc Liên Y đánh một chưởng trước ngực, phun ra một ngụm máu lớn.

Phái Thiên Sơn chưởng môn là một lão nhân, thấy vậy tức giận bốc lên cũng không thể bình tĩnh như trước, liền bay vọt lên đài đánh về phía Lạc Liên Y "Hay cho một cái nha đầu ngoan độc như ngươi, ngươi quấn lên Kiều nhi cũng đã tính là thắng, vì sao còn muốn ra chiêu ác độc như vậy."

Lạc Liên Y làm sao có thể là đối thủ của chưởng môn nhất phái, ngay cả chút đường sống cũng không có. Chưởng môn phái Tố Nữ tự nhiên cũng không thể để mặc người khác làm ái đồ bị thương, nhấc kiếm bay xuống ngăn cản, trong miệng nói "Chẳng qua chỉ là tiểu bối luận võ, Lôi chưởng môn như vậy chỉ sợ là không được tốt cho lắm."

Phái Thiên Sơn chưởng môn chỗ nào chịu thua y, liền đánh trả.

Lúc này truyền tới một giọng nam hàm chứa nội lực "Được rồi! Đây là tiểu bối luận võ, bị thương cũng là chuyện không thể tránh khỏi, Lôi chưởng môn cùng Ngô chưởng môn tạm thời đừng nóng nảy, hài tử bị thương, vẫn là nên nhanh mang đi chữa trị." Người nói chuyện là võ lâm minh chủ Hoa Viễn Sơn, hắn vừa mở miệng, mặc dù Lôi chưởng môn không muốn cũng không thể không nghe hắn oán hận liếc mắt nhìn Lạc Liên Y một cái, đè nén tức giận mang theo Lôi Tuyết Kiều trọng thương xuống lôi đài.

Chưởng môn phái Tố Nữ Ngô Trần trừng mắt liếc Lạc Liên Y một cái, Tố Nữ phái cùng Thiên Sơn phái vẫn luôn giao hảo, lần này quan hệ hoàn sụp đổ. Lạc Liên Y tự biết đuối lý, cũng không dám nói cái gì, đi theo phía sau Ngô Trần xuống đài.

"Lạc sư tỷ xin dừng bước, Lôi sư tỷ cùng ta ngày xưa có chút tình nghĩa, ta muốn cùng sư tỷ so đấu một phen, không biết sư tỷ có nguyện ý hay không." Dưới đài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm của một nữ tử, theo thanh âm, một cái hồng ảnh nhanh nhẹn từ đám người xuyên hoa phất liễu phi thân, phảng phất giống như một mảnh lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở phía trên lôi đài.

Nữ tử không phải ai khác chính là Thất Nguyệt vẫn luôn chờ đợi cơ hội.

Muốn tìm tra luôn là có thể tìm được, Thất Nguyệt hôm nay chính là muốn tìm Lạc Liên Y gây phiền toái, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thủy Phong Khinh cùng Lôi Tuyết Kiều xác thật là có chút sâu xa, nhưng chỉ là một chút, năm ấy ở trên giang hồ Thủy Phong Khinh ngày ngày đuổi theo Mục An, thời điểm đó từng bị nhiều người cười nhạo nàng đã giúp Thủy Phong Khinh nói mấy câu. Chẳng qua, Lôi Tuyết Kiều cũng không phải vì giúp Thủy Phong Khinh, mà là bởi vì cười nhạo Thủy Phong Khinh người cùng nàng từng có xích mích.

Đương nhiên kể cả khi Lôi Tuyết Kiều cùng Thủy Phong Khinh không có gì sâu xa, Thất Nguyệt cũng sẽ bịa chuyện ra nói hai người đối với nhau tốt đến mức quần cũng có thể mặc chung, nếu không như thế nào có thể nhảy ra thay người ta đòi công bằng.

Nếu là người khác, Lạc Liên Y hôm nay là sẽ không tiếp thư khiêu chiến, nàng hôm nay gây họa, sư phó thoạt nhìn đã thực sự tức giận, nàng cũng hối hận chính mình vừa rồi nhất thời xúc động, đang nghĩ không biết lấy công chuộc tội như nào. Nhưng Lạc Liên Y thấy người đến chính là nữ tử ngày đó Mục An nhìn lén, cơn tức vừa mới hạ xuống của nàng lập tức lại bốc cháy.

Phàm là thiên chi kiêu nữ đều có một chút tính cách không tốt, các nàng mọi việc quá mức thuận lợi, ngày thường được người khác theo đuổi, khiến cho các nàng nghĩ rằng trên thế giới này những kẻ làm trái ý của các nàng đều là địch nhân. Lạc Liên Y đúng là người như thế, lúc này Thất Nguyệt đi lên khiêu chiến, Lạc Liên Y kiên định cho rằng đây là muốn nhằm vào nàng.

Rất tốt, trên thực tế... Cũng chính là muốn nhằm vào nàng ta.

"Ngươi là kẻ nào, trên giang hồ chưa từng có gặp qua ngươi bao giờ, hay là người mới nhập môn phái, còn không biết chính mình được mấy cân mấy lượng, đã tới đây chịu chết." Tình địch gặp nhau lập tức đỏ mắt, Lạc Liên Y mở miệng châm chọc lời nói liền bật thốt lên mà không, cả người nàng lúc này đều tràn ngập ý trào phúng người khác.

Lạc Liên Y tuy rằng trước đây vẫn luôn cao ngạo, nhưng chưa bao giờ có vẻ chanh chua như vậy, nhóm thiếu hiệp giang hồ thích nàng cũng là vì cảm thấy nàng khí thế cao ngạo, mà hiện tại nàng như vậy nói lời cay nghiệt, đối diện Thất Nguyệt lại không chút nào để ý lời nói của nàng dường như khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười điềm đạm, ngược lại càng làm hiện rõ lên lòng dạ hẹp hòi của Lạc Liên Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.