Hiện tại Tiêu Thất Nương không thể cử động, vì thế chỉ có thể chỉ có thể bị Thủy Hạo Nguyệt đưa lên xe ngựa hồi môn phái một cách không tình nguyện, Thu Đào cũng cùng trở về với Tiêu Thật Nương.
Thất Nguyệt đã giải trừ khế ước sinh tử với Thu Đào, nhưng lúc giải trừ, Thu Đào bỗng nhiên cảm thấy xúc động, đây vốn dĩ là giấc mộng nàng ta vẫn hay mơ, nhưng lúc thật sự thành hiện thực, Thu Đào lại vô cùng tiếc nuối. Với tính cách của Tiêu Thất Nương làm sao có thể thành thật ngồi yên trên xe ngựa, Thủy Hạo Nguyệt lại không thể rời khỏi, Thất Nguyệt cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ của cô, cho nên Thu Đào chính là người được chọn tốt nhất để trông coi Tiêu Thất Nương.
Tiêu Thất Nương đi rồi, Thất Nguyệt vẫn luôn ở cạnh Thủy Hạo Nguyệt để xem Anh Hùng Hội, tuy rằng lúc ở vòng loại kia vô cùng nhàm chán, nhưng theo người đào thải ra càng nhiều, thân thủ của những người sau cũng càng ngày càng tốt.
------
Một bộ kiếm pháp của Thất Nguyệt, luyện nước chảy mây trôi, trong khoảng thời gian cô quan sát người ta so đấu với nhau, vậy mà lại cảm thấy ẩn ẩn như sắp đột phá bình cảnh.
Sử dụng một chiêu cuối cùng, một kiếm chém thẳng vào tảng đá lớn, để lại một vết chém cực sâu trên bề mặt.
Thất Nguyệt vừa lòng cười, thu hồi Điệp Dực.
"Công phu hiện tại của sư muội càng ngày càng tốt."
Thất Nguyệt mới vừa thu hồi kiếm, viện môn cách đó không xa truyền ra tiếng tán dương của nam tử.
Thất Nguyệt theo tiếng nhìn lại, Giả Nam Bình một thân quần áo tạo sắc đứng ở trước cửa, chắc đã nhìn một hồi khá lâu.
"Sư huynh khách khí, chẳng qua là gần đây có chút tâm đắc, so với sư huynh vẫn không là gì." Thất Nguyệt dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó mời Giả Nam Bình ngồi xuống, trên bàn đá trong viện có ấm trà, Thất Nguyệt cầm ly lên rót cho mỗi người một ly.
Võ công của Giả Nam Bình xác thật rất tốt, nếu không phải bởi vì bị thương, hẳn bây giờ đã trở thành cao thủ số một số hai trên giang hồ, Thất Nguyệt cũng có chút tiếc hận thay hắn.
Giả Nam Bình là đệ tử của Đoạn Kiếm Môn, mà Tiêu Thất Nương cũng thế, cho nên hai phái cũng coi như có chút sâu xa. Bởi vì cái quan hệ này, Anh Hùng Hội lần này Giả Nam Bình luôn ở chỗ của phái Thủy Nguyệt, nhưng tòa nhà rất lớn, Thất Nguyệt cũng không thường xuyên nhìn thấy hắn, Giả Nam Bình cố ý tới tìm cô như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
"Hôm nay sư huynh tới có chuyện gì sao?" Thất Nguyệt hàn huyên cùng Giả Nam Bình một hồi, thấy Giả Nam Bình vẫn không nói chuyện gì, vì thế lập tức hỏi ra.
"Xác thật có chút việc." Giả Nam Bình thoáng suy nghĩ sau đó có chút xấu hổ nói. "Có phải sư muội có viên lưu li Phích Lịch Châu, có thể cho ta mượn đánh giá chút được không."
Thất Nguyệt sửng sốt, lưu li Phích Lịch Châu đúng là ở chỗ của cô, cho Giả Nam Bình mượn cũng không phải không được, Thất Nguyệt vốn định đáp ứng, viên lưu li ở bên trong túi tiền bên hông của cô, cô cúi đầu duỗi tay muốn lấy, nhưng nháy mắt khi cô cúi đầu, bỗng nhiên thấy trên giày Giả Nam Bình có một ít dấu vết màu đen.
Thất Nguyệt khẽ nhíu mày, cô nhìn kỹ hơn, màu đen vừa không là bùn đất, cũng không phải nét mực, ngược lại giống như một loại bột phấn, bột phấn...... Thất Nguyệt tạm dừng, chắc chắn không phải là hạt mè đen, cảm giác rất giống hỏa dược.
Thất Nguyệt tồn nghi trong lòng, câu đáp ứng vốn đã đến miệng cũng bị ngưng ngay đầu lườix. Thất Nguyệt thụt tay về, ra vẻ ảo não nói "Xem trí nhớ của ta này, sư huynh tới không khéo, lưu li Phích Lịch Châu kia đã đưa cho mẹ ta lúc bà ấy rời đi rồi, bằng không ta viết tin về, để người đưa tới cho ngươi được không!"
Thần sắc Giả Nam Bình hơi thất vọng nói "Thôi quên đi, không cần phiền đến sư muội, ta cũng chỉ tò mò, cũng không phải chuyện quan trọng."
Sau khi Thất Nguyệt nói với Giả Nam Bình thêm vài câu thiếu muối, Giả Nam Bình lập tức cáo từ.
Lúc Giả Nam Bình đi rồi, nụ cười trên mặt Thất Nguyệt phai nhạt xuống. Vốn dĩ Thất Nguyệt còn chưa thể chắc chắn rằng chuyện này có vấn đề, nhưng lời nói về sau của Giả Nam Bình lại khiến Thất Nguyệt càng thêm hoài nghi, rõ ràng về sau Giả Nam Bình cố ý tránh né chuyện lưu li Phích Lịch Châu, như là thật sự tò mò muốn đến xem. Nếu như lúc trướcThất Nguyệt không hoài nghi gì thì có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Thất Nguyệt vốn dĩ có nghi ngờ, hắn như vậy lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Thời đại này đã có hỏa dược, người sáng tạo ra hỏa dược chính là Âu Dương Dã đang được lưu danh như một thần thoại, nhưng sau khi Âu Dương Dã qua đời thì hỏa dược cũng chỉ có triều đình có bí phương, hỏa dược bị cấm vô cùng nghiêm khắc, nếu trong chốn giang hồ xuất hiện, sẽ coi là mưu phản.
Lưu li Phích Lịch Châu trong tay Thất Nguyệt cũng là bút tích của Âu Dương Dã, Thất Nguyệt đã từng nghiên cứu hạt châu này, nhưng cô phát hiện, hạt châu này vô cùng tinh xảo, không giống như sản vật của thời đại này, cho nên, lai lịch của người tên Âu Dương Dã này có thể có chút vấn đề.
Nếu là bí phương của triều đình, xuất hiện trong tay Giả Nam Bình thì chắc chắn có gì đó cực kỳ mờ ám.
Vào buổi tối Thất Nguyệt thay y phục dạ hành, một đường tránh trên cái cây bên ngoài nhà ở của Giả Nam Bình.
So với làm nhiệm vụ, làm công tác điều tra linh tinh chính là nghề cũ của Thất Nguyệt, khinh công hiện tại của cô lại cao minh, đừng nói theo dõi Giả Nam Bình, dù là Thủy Hạo Nguyệt cũng chưa chắc có thể phát hiện.ra cô.
Buổi tối ngày một, buổi tối ngày hai.. Theo dõi suốt hơn mười ngày, Giả Nam Bình đều rất bình thường, vào lúc Thất Nguyệt hơi nghi ngờ rằng mình nghĩ sai rồi, Giả Nam Bình vẫn luôn tĩnh bỗng nhiên động.
Một buổi đêm nọ, Thất Nguyệt ghé lên cây đại thụ trong viện tử của Giả Nam Bình như thường lệ, cô gắt gao nằm rạp trên thân cây, không nhúc nhích. Giả Nam Bình vẫn như mọi khi, ngủ sớm, chính là, hôm nay khác với mọi hôm ở chỗ, lúc nửa đêm, một bóng đen bay đến bên ngoài tường nhà hắn.
Sân của Giả Nam Bình chỉ cách một bức tường với bên ngoài, nên người này cũng không kinh động tới người khác. Hắn cẩn thận xem xét bốn phía, sau khi xác nhận là an toàn, hắn gõ vài cái có tiết tấu lên trên cửa.
Thất Nguyệt vốn đang có một tia buồn ngủ tức khắc đã không còn, cả người đều tinh thần lên, sợ bỏ qua chi tiết nào.
Cửa kẽo kẹt một tiếng, hé ra một khe hở nhỏ, thấy người tới, Giả Nam Bình vội vàng để hắn tiến vào.
Thất Nguyệt nhẹ điểm mũi chân, từ ngọn cây bay lên trên phòng của Giả Nam Bình nhẹ tựa một sợi lông chim, Thất Nguyệt vạch hai miếng ngói phía trên phòng tạo ra một khe hở, hai người trong phòng đều xuất hiện trước mắt Thất Nguyệt.
Hắc y nhân kia théo mũ xuống, lộ ra gương mặt của một lão giả, Thất Nguyệt cũng chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng cô chỉ cần nhìn cặp mắt ưng của người này là có thể nhìn ra, võ ông của ông già này không yếu.
"Chuẩn bị thế nào rồi?" Lão giả đi thẳng vào vấn đề hỏi khẽ với Giả Nam Bình.
Giả Nam Bình cúi đầu nói "Hỏa dược đã được ta chôn dưới sân, sau trận so đấu cuối cùng của ta, mọi người chắc chắn sẽ tới hết, đến lúc đó tất nhiên những người này đều sẽ bị bắt hết một mẻ.".
"Đã nghĩ kỹ cách châm lửa rồi chưa? Không được phép bại lộ, đây chính là tất cả chỗ hỏa dược có thể lấy ra từ triều đình, nếu không thành, đừng nói là ngươi, chính ta cũng không gánh nổi." Đôi mắt sắc bén của lão nhân nhìn về phía Giả Nam Bình, trong miệng nói.
"Đương nhiên sẽ không có sơ hở, vốn dĩ ta định dùng lưu li Phích Lịch Đạn, vậy thì ta có thể đứng ở nơi xa mà kíp nổ, nhưng lưu li Phích Lịch Đạn cũng không cướp được. May mắn ta biết một ít nhược điểm của Lạc Liên Y ở phái Tố Nữ, mà hiện tại nàng ta vô cùng có hận ý với chốn võ lâm, để nàng ta bắn hỏa tiễn từ xa thì quá thích hợp."
Lão nhân thở dài, nhìn Giả Nam Bình có một tia ôn nhu nói "Bình Nhi, ngươi thật muốn vậy sao? Vậy thì ngươi cũng không trốn được, cơ bản tất cả hỏa dược đều chôn ở dưới đài, ngươi...... Ai!"
Giả Nam Bình hiện lên hận ý từ sâu trong đáy mắt, nghiến răng nghiến lợi nói "Cữu phụ, lúc cả nhà con bị diệt môn thì con đã không còn muốn sống thêm dù chỉ một ngày, sở dĩ có thể trụ đến bây giờ, tất cả đều là vì muốn cho đám tiểu nhân ra vẻ đạo mạo này chôn cùng cả nhà con."