Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 56: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (Hoàn)



Editor: Lazi

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Ta không thể nắm lấy tay nàng, cùng nàng trải qua một đời bạch đầu giai lão. Nhưng chúng ta nhất định sẽ nằm chung một mộ, chết chung một chỗ.

♡♡♡

#Tiếu: nhớ click play video trước khi đọc chương. Tin Tiếu đi. Chỉ mất 1s thôi. Trong chương này suy nghĩ của TQVM sẽ được in nghiêng và bôi đen. Đau lòng thì thả sao cầu nguyện cho đại ca nhé. Lần đầu đọc Tiếu cũng buồn lắm.

Mọi người nhanh chóng chế ngự kẻ đã sớm trở nên điên cuồng - Giả Nam Bình, sau đó lại tìm được một lượng lớn hoả dược được chôn dưới lôi đài. Với lượng hoả dược này, đừng nói là nhân sĩ giang hồ đang đứng ở đây mà tất cả mọi người ở trong sân đều có thể bị nổ đến hôi phi yên diệt*. Thời điểm thấy được hoả dược, sau lưng mọi người đều không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng cảm kích sâu sắc nữ tử đã xả thân cứu bọn họ.

[*] hôi phi yên diệt: hoá thành cát bụi

Ba ngày sau, toàn bộ Thủy Nguyệt phái chìm trong sắc trắng, mỗi người đều mang vẻ mặt bi thương. Bên trong chính đường đặt một cỗ quan tài làm từ gỗ tơ vàng (chịu), mà trong quan tài, một mỹ nhân đang nằm, khóe miệng mỉm cười. Đây đúng là thi thể của Thất Nguyệt.

Vì chuyện này, Tiêu Thất Nương bị kích thích, thiếu chút nữa liền sinh non. Nếu không phải vì thần y Viên Phi Mộc dùng hết toàn bộ các loại linh đan diệu dược, chỉ sợ hài tử này đã sớm không còn. Viên Phi Mộc nổi tiếng là người keo kiệt, nhưng lần này cả dược liệu dưới đáy hòm cũng dốc ra hết, không chút đau lòng tiếc nuối. Bởi vì, so với nữ tử đã hy sinh thân mình cứu cả võ lâm giang hồ, một chút dược liệu này căn bản không đáng để nhắc đến.

Tiêu Thất Nương uống xong an thần dược, bị cưỡng chế dưỡng thai ở trong phòng. Còn Thủy Hạo Nguyệt, đôi mắt đã sớm đỏ ngầu nhưng vẫn một mực canh giữ bên trong linh đường, tiếp đãi các môn phái đến thăm viếng người đã khuất.

Có thể nói tang lễ lần này được tổ chức theo đúng quy cách tối cao, người đến tiễn đưa đều là chưởng môn các phái, đồ vật đưa đến cũng là vật phẩm chỉ có người có bối phận tối cao mới được hưởng. Nhìn trận thế này liền biết, trong tương lai, ít nhất cũng phải vài thập niên, mặc kệ là môn phái nào cũng phải lễ nhượng Thủy Nguyệt phái ba phần. Vốn dĩ Thủy Nguyệt phái không có căn cơ, những năm gần đây địa vị đạt được cũng chỉ thuộc loại "nhà giàu mới nổi". Nhưng từ nay về sau, sẽ không còn ai dám khinh thường Thủy Nguyệt phái, mà Thuỷ Phong Khinh cũng trở thành kim tự chiêu bài của môn phái.

Thủy Hạo Nguyệt căn bản không muốn những thứ này, ông chỉ muốn nữ nhi của ông sống lại, cho dù trở lại dáng vẻ ngu dại trong dĩ vãng cũng tốt. Trước nay Thủy Hạo Nguyệt ông luôn là người dù đổ máu cũng nhất quyết không đổ lệ, năm đó mặc kệ bao nhiêu gian nan ông cũng chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như vậy. Ông ngồi bên cạnh quan tài nhìn thi thể bên trong, nữ nhi ông đau sủng từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại nằm lẳng lặng không nhúc nhích.

Trong linh đường một mảnh bi thương, toàn bộ môn phái không một ai lên tiếng, chính là lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn trống vui sướng.

Vốn trong lòng Thủy Hạo Nguyệt đã có cổ lửa giận vô danh, nghe thấy âm thanh này, cả người càng tức đến sùi bọt mép, ánh mắt ông sắc bén trừng theo hướng đại môn, đôi mắt đỏ bừng.

“Là ai?” Thủy Hạo Nguyệt rống lên, đứng phắt dậy, nhắm thẳng đại môn mà đi.

Thủy Hạo Nguyệt vốn nghẹn một cổ tà hỏa, hiện giờ chuyển thành hận ý, nữ nhi của ông vừa mất, cư nhiên còn có người dám kèn trống tưng bừng vui vẻ như vậy. Chỉ khi lột da kẻ đó xuống mới giải hết nỗi hận trong lòng ông.

“Chưởng môn, chưởng môn, cửa… cửa trước... có người tới đón dâu.” Một đệ tử chạy vào từ ngoài cửa, vội vội vàng vàng nói với Thủy Hạo Nguyệt.

Thủy Hạo Nguyệt càng thêm giận dữ, trong nhà ông có người mới mất, cư nhiên lại tới đón dâu, là khinh ông vô dụng phải không?

Trước cửa vây quanh rất nhiều người, mấy ngày nay trong chốn giang hồ phàm là người có danh tiếng đều đến tiễn đưa, người người lui tới không dứt.

Một nam tử thân mặc hồng y, tóc trắng như tuyết quỳ gối trước cửa. Phía sau hắn, đoàn người rước dâu không ngừng thổi lên khúc hỷ nhạc. Phía trước đoàn người là mấy chục đại hàn hợp sức nâng một cỗ quan tài băng lớn.

Thủy Hạo Nguyệt vốn tưởng rằng có người tới gây sự, nhưng khi tới cửa, ông lại ngây ngẩn cả người.

“Ngươi là ai?” Thủy Hạo Nguyệt nghi hoặc nhìn hồng y nam tử đầu bạc trắng, ngữ khí lạnh lẽo hỏi.

Hồng y nam tử ngẩng đầu, lộ ra dung nhan tuấn mỹ như sương, khiến mọi người phải hít vào một hơi. Phàm là người tham gia trận chiến với Ma giáo đều đã gặp qua hắn, không phải ai khác, chính là Giáo chủ Ma giáo Thượng Quan Vân Mộng.

Thượng Quan Vân Mộng trước nay đều kiệt ngạo bất tuân, chỉ hành sự theo tâm tính, hơn nữa lại cực kỳ cuồng ngạo, không nghĩ tới cư nhiên lại quỳ gối ở đây, thật khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm!

“Ta tên là Thượng Quan Vân Mộng, hôm nay đến đây là vì muốn nghênh thú Đại tiểu thư Thủy gia Thủy Phong Khinh. Hôm nay lấy chân tình sở cầu, nguyện kết nên duyên Tần Tấn*, từ nay về sau không xa không rời.” Thượng Quan Vân Mộng sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nói.

[*] Duyên Tấn Tần: Nguyên gốc là Tấn Tần chi hảo 秦晋之好. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện – Hi Công năm thứ 23".

Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ hữu hảo với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Li Cơ, Li Cơ đã bức chết Thái tử Thân Sinh, lại còn muốn bức hại Công tử Di Ngô và Trọng Nhĩ, khiến hai người hoảng sợ phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Li Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành của công tử Di Ngô giết chết, sau đó cử người đi đón công tử Di Ngô đang lưu vong ở nước Lương về làm vua.

Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và dị nghị nước Tần, nhưng Tần Mục Công vẫn tỏ ra khoan dung độ lượng, một lòng giữ mối bang giao với nước Tấn.

Bấy giờ, công tử Trọng Nhĩ trên đường lưu vong đã lưu lạc đến nước Tần, được Tần Mục Công chọn làm phò mã. Công chúa Hoài Doanh thấy Trọng Nhĩ có phần coi thường mình mới hỏi rằng: "Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, cớ sao chàng lại khinh rẻ tôi?". Trọng Nhĩ biết mình sai bèn lập tức xin lỗi.

Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trọng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trọng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, con trai vua cũng cưới công chúa nước Tần làm vợ, hai cha con đều thông gia với nước Tần.

Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.

Mọi người ồ lên, tuy thấy đoàn người Thượng Quan Vân Mộng đến, nhiều người đã có nghi ngờ, nhưng khi thật sự nghe hắn nói muốn cưới một người đã chết, đại đa số mọi người vẫn kinh ngạc hít hà một hơi, loại chuyện này quả thật chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.

Thượng Quan Vân Mộng lại ngẩng đầu nhìn Thủy Hạo Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy bi thương, sống lưng hắn thẳng tắp, ngữ khí thành khẩn nói, “Ta ái mộ Phong Khinh đã lâu, nàng cũng đáp ứng gả cho ta, chúng ta vốn dĩ đã có ước hẹn thành thân. Ta vốn nên theo quy củ cầu hôn trước, sau đó là lễ nạp thái*, tam môi lục sính**, nhưng Phong Khinh...”.

Thượng Quan Vân Mộng không thể nói thêm được nữa, ngữ khí nghẹn ngào, tiếp tục, “Cầu Thủy chưởng môn thành toàn.”.

[*] lễ nạp thái: sau khi nghị hôn (quyết định xin cưới), nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" (chim nhạn) để tỏ ý đã lựa chọn cô dâu và gia đình thông gia ấy. 

[**] tam môi lục sính:

Tam môi là 3 bước mai mối: bà mối đến nhà, thuận thì trao đổi bát tự tặng bà mối ít tiền làm mai, hẹn gặp thông gia bàn bạc sính lễ ngày cưới.

Lục sính là 3 phần sính lễ vật chất và 3 phần sính lễ tinh thần để cầu nhà gái:

1. Kim tiễn hòa minh bất chỉ: tiền vàng/trang sức cầu kết thông gia.

2. Ngũ sắc ti chương khải khuất thân bất cùng: tơ ngũ sắc dệt áo cho nàng tới cuối đời.

3. Thành tửu hàng phúc, bạch tửu hoan chi do: rượu mừng 2 họ chúc phúc, rượu trắng giao bôi.

4-5. Bồ chúng đa, tính nhu, vi nhu chi cửu:

Cây hương bồ (hương bồ lá dẹt), nàng là cây lá, chàng là gốc rễ, mưa gió bão bùn, gốc còn cây còn, triền miên một đời.

Trường sinh thảo (cây chân vịt), sống thọ sống lâu, bạc đầu giai lão, ngoài ra nó còn là vị thuốc bảo vệ mẹ và thai nhi khỏe mạnh, ẩn ý con khỏe cháu đông.

6. Nhạn tắc tùy dương: chim nhạn cả đời chỉ có một bạn tình, chung thủy son sắt, một người chết đi cả đời ở góa. Nhạn còn có nghĩa là âm dương hòa hợp, hôn sự viên mãn. Nhạn cực kì khó bắt, còn phải bắt 1 đôi, chứng tỏ thành ý 10 phần. Nên thông thường những gia đình cưới theo ý cha mẹ không có tình cảm gì thì không có ai chịu nguy hiểm vì người mình không yêu đi bắt nhạn cả, mà thay thế bằng 1 cặp gà trống mái.

3 phần thành ý thì hiếm thấy vì đàn ông thời đó thường lăng nhăng, nhà gái như kiểu bán con chỉ chăm chúc 3 phần sính lễ thôi. Vậy nên mới có việc dùng gà trống mái thay thế chim nhạn, đàn ông như gà trống vậy, 1 con gà trống 1 chuồng gà mái, hậu cung gà trống truyện. (Nguồn: một bạn độc giả chia sẻ)

Thượng Quan Vân Mộng nói xong, dập đầu một cái trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục, lúc ngẩng đầu trên trán đã tràn đầy máu tươi.

Đúng vậy, nàng nói gả cho ta, vì cái gì khi ta vui mừng chuẩn bị sính lễ, nàng lại đổi ý?

Nàng hỏi ta thật sự muốn cưới nàng như vậy sao?

Phải, ta chỉ muốn cưới nàng, muốn  đến mức điên cuồng.

Nàng nói đồng ý, ta đương nhiên muốn dùng kiệu tám người nâng nghênh thú nàng, tam môi lục sính không thiếu thứ nào. Ta muốn cho nàng một hôn lễ vẻ vang, cho dù nàng có đổi ý cũng vô dụng.

“Giáo chủ không nên đùa giỡn, nữ nhi của ta đã qua đời, sao có thể gả cho ngươi đây?” Thủy Hạo Nguyệt từng nghe Thất Nguyệt nhắc đến chuyện của Thượng Quan Vân Mộng. Nhưng ông trăm triệu lần không nghĩ tới hai người lại có tình ý, đến mức xảy ra sự tình ‘linh đường nghênh thú’.

“Phong Khinh sống cũng được, chết cũng không sao, ta đều sẽ cưới nàng làm thê. Ta, Thượng Quan Vân Mộng, cả đời chỉ có một thê tử là nàng. Không tục cưới, cũng không nạp thiếp. Quan tài này chính là vì hai chúng ta chế tạo. Ta sống một ngày, thủ nàng một ngày. Ta chết một ngày, cùng nàng một quách. Cầu người thành toàn.” Thượng Quan Vân Mộng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra cả người hắn tràn đầy bi thống. Hắn tiếp tục dập đầu trên mặt đất, mỗi lần ngẩng đầu, máu lại theo khuôn mặt chảy xuống đất.

Ta không thể nắm lấy tay nàng, cùng nàng trải qua một đời bạch đầu giai lão. Nhưng chúng ta nhất định sẽ nằm chung một mộ, chết chung một chỗ*.

[*] nguyên gốc là "quách" - hố chôn quan tài.

"Hai chúng ta, một bên chính, một bên tà. Sao có thể kết thành thông gia? Giáo chủ vẫn nên trở về đi thôi."Thủy Hạo Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ta - Thượng Quan Vân Mộng thề, chỉ cần ta còn sống, Ma giáo tất sẽ lui về quan ngoại*, không dính dáng đến chính đạo một phân một hào. Nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!” Thượng Quan Vân Mộng lại dập đầu xuống đất, ngẩng đầu lên lần nữa, máu tươi đã chảy đầy mặt.

[*] quan ngoại: khu vực ngoài kinh thành

Những người vây quanh đều hít vào một hơi, có mấy nữ hiệp không nỡ nhìn thẳng, thế nhưng lại thấp giọng nghẹn ngào. Không ai nghĩ tới mỹ nhân đệ nhất giang hồ lại có quan hệ với Giáo chủ Ma giáo. Nếu là trước đây, mọi người tất nhiên sẽ lên án công khai, suy cho cùng, từ xưa đến nay, chính tà như nước với lửa. Nhưng hiện giờ, Thủy Phong Khinh đã chết, Giáo chủ Ma giáo lại dùng phương pháp khẩn thiết như vậy cầu thân với một người đã chết. Cho dù là ai cũng đều cảm động.

Ngay cả Thủy Hạo Nguyệt cũng bị Thượng Quan Vân Mộng dọa sợ ngây người. Tuy ông không biết nữ nhi có lưỡng tình tương duyệt cùng hắn hay không, nhưng nữ nhi xác thật nhắc tới người này, cũng nói hai người ở Bách Hoa Cốc sớm chiều chung đụng gần một năm. Có lẽ là vì nữ hài tử da mặt mỏng, không có mặt mũi nói chuyện này cùng phụ thân. Bộ dáng nàng coi trọng tư thái của Thượng Quan Vân Mộng, tất nhiên không phải làm bộ, mặc dù nữ nhi đã chết, ông cũng muốn thành toàn cho hai người, hoàn thành nguyện vọng của nữ nhi.

“Ngươi thật sự nghiêm túc?” Thủy Hạo Nguyệt thở dài một hơi hỏi.

“Phải, có nhật nguyệt chứng giám, cuộc đời này ta quyết không phụ nàng một phân một hào. Ta chỉ cầu người... chỉ cầu người đồng ý đem nàng gả cho ta.” Một giọt nước mắt chảy xuống, lăn dài trên khuôn mặt Thượng Quan Vân Mộng. Hắn không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào. Nếu nàng còn sống, hắn cũng có thời gian chậm rãi tìm cơ hội thuyết phục Thủy Hạo Nguyệt. Nhưng Phong Khinh đã chết, qua đầu thất* sẽ phải hạ táng, sao hắn có thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị chôn như vậy? Hắn chỉ có thể dùng phương thức này biểu đạt quyết tâm của mình!

[*] đầu thất: bảy ngày đầu tiên sau khi chết

Từ trước tới nay, Thượng Quan Vân Mộng chưa từng nghĩ tới, hắn cũng sẽ có ngày phải quỳ gối cầu xin người khác. Nhưng hắn nguyện ý, chỉ cần nhớ đến nữ tử giống như tiểu hồ ly kia, ép hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.

“Được, nhớ kỹ lời nói ngươi nói hôm nay! Ta đem Phong Khinh gả cho ngươi, nhưng chỉ cần ngươi có một giây phụ nàng, cho dù ta có phải mất cả tính mạng cũng nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!!” Thủy Hạo Nguyệt cắn răng nói.

“Tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn.” Thượng Quan Vân Mộng lại dập đầu một tiếng vang dội, nằm phủ phục thật lâu trên mặt đất.

Ngày hôm đó, hồng trang trải dài mười dặm, nhưng lại không thấy kiệu hoa, chỉ có một cỗ quan tài làm bằng hàn băng ngàn năm, bên trong đặt thi thể một nữ tử mặc giá y Trung Hoa.

Ngày hôm đó, tân lang máu chảy đầy mặt, hạ mình vì tân nương thay giá y, trang điểm, ôm nàng rời khỏi sơn môn Thủy Nguyệt phái.

Ngày hôm đó, đã trở thành truyền kỳ được lưu truyền khắp chốn, giang hồ đệ nhất mỹ nhân gả cho Giáo chủ Ma giáo. Tình yêu của họ nhận được lời chúc phúc của toàn bộ võ lâm.

Lâm Hàn Uyên giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là một màu đỏ vui tươi. Nhưng hôm nay Lâm Hàn Uyên lại an tĩnh đến dọa người, không có bất luận kẻ nào dám nói một câu, chỉ sợ bởi vậy mà đưa tới họa sát thân.

Hôm nay là ngày giáo chủ đón dâu, cũng là ngày sinh tử quyết biệt.

Tân phòng dán chữ "Hỷ" đỏ thắm trống không, chỉ có duy nhất một cỗ quan tài hàn băng cực lớn. Thi thể của Thượng Quan Vân Mộng và Thất Nguyệt song song nằm cạnh nhau. Đây chính là giường tân hôn của hai người.

Thượng Quan Vân Mộng vuốt bàn tay Thất Nguyệt trong quan tài. Ngón tay nàng lạnh lẽo. Hắn vẫn luôn tưởng tượng vô số lần nằm lấy tay nàng, lại chưa từng nghĩ tới khi giấc mơ trở thành sự thực lại là cảnh tượng như thế này.

Thượng Quan Vân Mộng nghiêng mặt, ngắm nhìn khuôn mặt Thất Nguyệt thật lâu. Nước mắt không ngừng chảy xuống. Hắn duỗi tay cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay cứng đờ của nàng.

Hắn ôm nàng vào trong ngực. Rất lâu... rất lâu về sau... hắn mới thốt ra một câu khóc không thành tiếng.

"Từ nay về sau, nàng là thê tử của ta. Sống chết không rời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.