Đường Đường mờ mịt mở mắt, bé căn bản không biết chính mình đã hôn mê rất lâu, chỉ cảm giác bản thân vừa mới ngủ một giấc. Đưa đôi tay mập mạp lên dụi dụi mắt, lúc này Đường Đường mới thanh tỉnh một chút.
Thấy Thất Nguyệt vẻ mặt khẩn trương nhìn, Đường Đường nói, "Mama, con rất đói.". Khuôn mặt bé nhăn nhó, hai tay ôm bụng.
"Được được được, mama lấy đồ ăn cho con ăn, trước hết Đường Đường ngoan nằm xuống nghỉ ngơi một chút." Thất Nguyệt sờ lên trán bé, thấy nhiệt độ đã giảm xuống, tinh thần của Đường Đường cũng rất tốt, mới yên tâm. Lúc này cô cũng không rảnh quan tâm bé đã thức tỉnh dị năng gì, chỉ cần có thể tỉnh lại là tốt rồi.
Thất Nguyệt vội vàng đi xuống phòng bếp chưng cho Đường Đường nồi cơm, lại mở thêm mấy hộp đồ ăn đóng gói, đun một nồi nước, sau đó bưng tới.
Đường Đường thực sự đói sắp lả, ôm bát cầm muỗng, càng ăn lại càng nhanh, khuôn mặt nhỏ phình phình như sóc con.
Đường Đường ăn liền hai bát cơm, lại uống thêm một ly sữa bò, nhưng dường như bé vẫn còn thấy đói, chỉ muốn ăn thêm. Thất Nguyệt ngăn Đường Đường tiếp tục ăn, như vậy bé sẽ no quá mức mất. Lúc này, Đường Đường mới xoa xoa bụng tròn vo, liếm hạt cơm còn sót lại trên môi, tỏ vẻ chưa thấy đã.
"Con có cảm thấy cái gì không bình thường không?" Thất Nguyệt hỏi.
Sau khi ăn no Đường Đường ôm Thất Nguyệt nói, "Mama, con cảm thấy đặc biệt khoẻ khoắn, người cũng rất ấm.".
Khoẻ khoắn? Chẳng lẽ là hệ sức mạnh?
Bất quá sức mạnh thì sức mạnh, chỉ cần bình an là tốt rồi, Thất Nguyệt cười giúp hắn xoa cái bụng đang căng tròn, nói, "Đường Đường nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận năng lượng trong đầu, nhìn xem có phải có một quả cầu đang sáng rực không?".
Mặc dù Thất Nguyệt đoán dị năng của bé là hệ sức mạnh, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Đường Đường ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó nhíu mày, nửa ngày mới trả lời được một câu, "Mama, có tới tận mấy quả cầu ánh sáng nha! Cái người muốn hỏi là cái nào?".
"Mấy cái?" Thất Nguyệt khinh ngạc hô lên, đa hệ, đứa trẻ này vận khí cũng quá tốt rồi. Tuy rằng các nhà khoa học đã từng đưa ra giả thuyết, thời điểm trước khi mạt thế bắt đầu, trẻ nhỏ được luyện tập quyền cước, có thể kích phát toàn bộ tiềm năng trong thân thể con người, nhưng trên thực tế, điều này mới chỉ dừng lại ở mặt lý thuyết, Thất Nguyệt ngàn lần không nghĩ tới thế nhưng nó lại thật sự có thể trở thành sự thật.
Thất Nguyệt vội vàng hỏi, "Có mấy cái? Có những màu sắc gì?".
"Ba cái nha! Một cái màu xám, một cái màu tím, còn có một cái nhiều màu, rất đẹp." Đường Đường cảm thấy thú vị, khanh khách nở nụ cười, bé không biết thì ra trong đầu mình lại có mấy quả cầu màu sắc rực rỡ nha.
Đường Đường vừa mở mắt liền thấy Thất Nguyệt đi đi lại lại đánh giá bé giống như đang xem loại chim thú gì quý hiếm vậy, vì thế nghi hoặc hỏi, "Mama, mama sao vậy?".
Thất Nguyệt thở dài, "Không có gì, chỉ là cảm thấy con quá may mắn thôi, màu xám chính là hệ tinh thần, màu tím chính là hệ lôi, còn cái quả cầu bảy màu kia, nếu ma ma đoán không sai thì quang cầu đó có lẽ là hệ quang.".
Đường Đường lắc lắc đầu, "Con không biết.".
"Không cần quan tâm, về sau mama sẽ từ từ dạy con, nhưng Đường Đường không được nói cho người khác biết con có ba dị năng. Nếu có người hỏi con, Đường Đường liền nói con chỉ có một dị năng hệ quang, biết chưa?" Thất Nguyệt dặn dò.
Ngoại trừ có đa dị năng, Thất Nguyệt còn phát hiện thân thể của Đường Đường tiến hóa vô cùng đáng sợ, hệ thống năng lượng trong cơ thể có thể nói gần như đạt đến trạng thái hoàn hảo.
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*. Có thể có được một dị năng hệ quang đã đủ oanh động, nếu có ba dị năng, hơn nữa thân thể lại tiến hóa hoàn hảo như vậy, chuyện này một khi truyền ra ngoài, đối với Đường Đường còn nhỏ tuổi cũng không phải là chuyện tốt.
[*] 木秀于林风必摧之 - Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi. Trích <Luận Vận Mệnh> của Lý Khang, người nước Nguỵ thời Tam Quốc:
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.
Đôi xuất vu ngạn, lưu tất thoan chi.
Hành cao vu nhân, chúng tất phi chi.
Tiền giám bất viễn, phúc xa kế quỹ.
Ý là, người nổi bật tất sẽ bị đố kị, cuối cùng bị người khác hại.
Dị năng chỉ khi thường xuyên sử dụng mới có thể thành thạo được, Thất Nguyệt không muốn dị năng hệ quang của Đường Đường mai một, nếu phải thường xuyên sử dụng dị năng này, chi bằng liền nói với người khác bé có dị năng hệ quang.
Mặc dù Đường Đường không rõ vì sao phải nói vậy, nhưng ma ma rất lợi hại, cái gì người cũng biết, cho nên lời ma ma nói Đường Đường nhất định sẽ nghe theo.
Để giúp Đường Đường khắc phục nỗi sợ hãi đối với zombies, Thất Nguyệt quyết định dẫn bé ra ngoài "tản bộ" vài vòng.
Kể từ khi có dị năng không gian, Thất Nguyệt liền đem phần lớn đồ ăn bỏ vào trong không gian cá nhân để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Hệ không gian vẫn luôn bị nhầm tưởng là kho hàng chứa đồ di động, nhưng sau đó mọi người lại phát hiện, sở dĩ hệ không gian, hệ thời gian và hệ tinh thần có thể cùng đứng chung trên bảng xếp hạng không phải là chuyện vô lí.
Dị năng phi vật chất khác hoàn toàn với dị năng hệ tự nhiên. Dị năng hệ tự nhiên đều dựa vào bản năng là có thể có được một hoặc một số, nhưng dị năng phi vật chất muốn khai phá cực kỳ khó khăn. Không những vô hình còn rất khó khống chế, nhưng chỉ cần nắm được kỹ xảo điều khiển lại cường đại vô cùng.
Dị năng không gian đơn giản nhất là không gian chứa đựng, tiếp theo là dịch chuyển không gian. Ví dụ, một người, nếu muốn đi từ A đến B cần mười phút, đây là xuyên qua không gian (để đi tới một đích), nhưng nếu có người đem hai điểm A và B này gập lại trong không gian, như vậy hai địa điểm này sẽ trực tiếp nối liền với nhau, cũng giống như khi bạn vẽ hai điểm A và B trên giấy, sau đó gập đôi tờ giấy sao cho hai điểm này trùng nhau. Điều này được thế hên sau nghiên cứu phát triển, được gọi là dịch chuyển tức thời.
Mặt khác, dị năng không gian còn có rất nhiều phương pháp tấn công, như phá vỡ không gian, bóp méo không gian, lợi hại nhất chính là khống chế không gian. Dị năng giả có thể không ngừng tạo ra các không gian độc lập, cũng có thể biến không gian bên ngoài biến thành không gian của bản thân. Trong một phạm vi nhất định thuộc không gian cá nhân, người sở hữu quyền khống chế không gian chính là Thượng Đế.
"Ma ma, chúng ta đi đâu vậy?" Đường Đường tò mò hỏi Thất Nguyệt.
Trước mạt thế Thất Nguyệt mua một cái balo nhỏ dành cho trẻ để Đường Đường đeo trên lưng, trong tay cô cầm theo một trường kiếm. Thanh kiếm này Thất Nguyệt mua được tại một chợ đồ cổ, tuy rằng so với Điệp Dực cô dùng trước đây thì thanh kiến này quả thực chỉ là rác rưởi, nhưng có còn hơn không, dù sao tổng thể thì kiếm này so với dao phay còn mạnh hơn nhiều.
"Chúng ta đi ra ngoài đánh quái vật cướp kẹo, được không?" Thất Nguyệt lừa dối trẻ em.
"Được nha, con còn muốn ăn khoai tây chiên nữa!" Đường Đường thực vui vẻ gật đầu.
Rất nhiều năm về sau, khi mọi người ôn lại chuyện cũ về thời điểm tận thế bắt đầu đều nhắc lại những kí ức chua xót, sợ hãi, đói khát, nguy hiểm, nhưng trong trí nhớ của Đường Đường lại chỉ có: ăn đồ hộp, đủ loại đồ ăn vặt, hành zombies, còn có mấy người xấu đáng yêu tới bồi bé chơi. Sau khi nghe xong, tất cả mọi người chỉ biết câm nín, trong lòng gào thét một câu: Có một bà mẹ bưu hãn thật là tốt!
Hiện tại, đại bộ phận zombies đều rất yếu, thân thể cứng đờ, hành động chậm chạp. Mặc dù có lực sát thương cao đối với người thường, nhưng với bà mẹ bưu hãn Thất Nguyệt mà nói, căn bản chỉ như cọc gỗ mặc cô chém.
Mặc dù Thất Nguyệt chưa luyện thành nội lực, nhưng chiêu thức của Lăng Tiêu kiếm pháp đã sớm thuộc nằm lòng. Ở thời đại người người đều không thể tu luyện nội lực, chỉ bằng những chiêu thức này cũng có thể trở thành đại sư võ thuật.
Ban đầu, Đường Đường vừa thấy zombies liền sợ hãi, vài lần thét chói tai, thu hút rất nhiều đàn zombies tới. Nhưng Thất Nguyệt có trường kiếm trong tay, đánh đến nước chảy mây trôi, không lâu sau những zombies có ý đồ săn hai mẹ con cô đều xuống mồ hết một lượt.
Thất Nguyệt lắc lắc cánh tay cực kì mỏi mệt, tuy rằng trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn luôn rèn luyện thân thể, nhưng suy cho cùng cơ thể của nguyên chủ quá yếu, chỉ mới chém hai mươi mấy con zombies, cánh tay đã tê dại không nhấc lên được.
Thất Nguyệt cũng không ngăn cản Đường Đường hét lên, bởi vì phương pháp khắc phục nỗi sợ hãi tốt nhất chính là thích ứng với nó. Quả nhiên, hiện tại Đường Đường so với trước đây đã tiến bộ hơn nhiều, ít nhất bé đã phát hiện ra càng kêu sẽ càng thu hút thêm quái vật tới. Đường Đường đã bắt đầu biết dùng bàn tay mập mạp tròn tròn giống như chiếc bánh bao nhỏ của bé tự che miệng, mặc dù sợ hãi cũng không dám phát ra âm thanh nào.
Đường Đường hiểu chuyện như vậy làm Thất Nguyệt thấy thật đau lòng, có lẽ bởi vì bé từ nhỏ đã bị người khác cười nhạo khi dễ, cho nên đứa nhỏ này so với những bạn bè đồng trang lứa tri kỷ hơn rất nhiều.