Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 70: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (14)



Editor: Lazi

Thất Nguyệt đi theo một người đàn ông khoảng mười phút, cuối cùng đến một khu thương mại. Cửa cuốn ở khu thương mại này không biết đã bị cái gì đục hư, tạo thành một cái lỗ, hơn nữa trên đó còn có những vết bẩn lớn màu đen, từ sắc mặt của Thất Nguyệt liền biết, đó chính là máu. Hiện tại, khắp thành thị này, nơi nơi đều là hình ảnh như vậy. Thành phố F phát đạt nhất, mật độ dân cư tất nhiên cũng đông đúc nhất, thời điểm mạt thế đến, những nơi dân cư nhiều, đặc biệt là mấy trung tâm thương mại này, chính là địa ngục!

Thất Nguyệt theo người đàn ông kia đi vào trong. Trên tầng hai trống trải, có khoảng ba mươi người đang ngồi tụm năm tụm ba. Thời điểm thấy Thất Nguyệt đi vào, ánh mắt bọn họ liền sáng ngời, mồm năm miệng mười nhanh chóng vây quanh lại chỗ cô.

"Lương Tử, đây là người được cử đến để cứu chúng ta sao?". Một nữ sinh kích động nhìn Thất Nguyệt, nhưng hai người vốn không quen không biết, cũng ngại hỏi thăm, vì thế vội vàng quay sang hỏi người đàn ông đi cùng Thất Nguyệt.

Lương Tử lắc đầu, mặt không biểu tình nói:

"Không phải, cô ấy không cẩn thận lạc vào đây."

"A? Không phải à!". Nữ sinh vừa rồi còn hưng phấn, bây giờ lại thất vọng thở dài.

Những người còn lại lẩm bẩm vài câu, ánh mắt ảm đạm, mọi người tiếp tục ngồi xuống, bầu không khí nhanh chóng lâm vào trầm mặc.

Bỗng nhiên, một người nữ sinh nhỏ giọng khóc lên, mọi người đồng loạt thở dài, nhưng cũng không có ai đi khuyên bảo cô ấy. Khuyên cái gì đây? Tử vong đã là chuyện sớm muộn, ban đầu còn có thể tự lừa mình dối người, khích lệ lẫn nhau, nhưng hiện tại đến cả tinh thần này, mọi người cũng chẳng còn.

Nhóm người tản đi, chỉ có nữ sinh vừa hỏi Lương Tử là còn ở lại, cô ấy kéo kéo khoé miệng, miễn cưỡng cười nói:

"Tôi tên Đinh Lan, người đưa cô vào đây tên Lương Tử. Cô tuỳ tiện tìm một chỗ mà ngồi, mọi người tâm tình không tốt, cũng không có tâm trạng cùng cô chào hỏi! Bất quá... Ài... Lương Tử đã nói rõ sự tình ở nơi này cho cô chưa?"

Thất Nguyệt lắc đầu.

"Vậy tôi nói với cô một chút!"

Đinh Lan lôi kéo Thất Nguyệt ngồi xuống, rồi đưa cho cô (TN) một chai nước.

Thất Nguyệt chỉ cầm mà không uống, chăm chú nhìn Đinh Lan, chờ cô ấy nói tiếp.

Đinh Lan vừa mới há miệng thở dốc định nói, đã bị một người đàn ông cao gầy bên cạnh đánh gãy, thanh âm hắn chanh chua, gào lên:

"Có cái gì hay mà kể? Cũng chỉ là một đám người chờ chết mà thôi! Tôi đã nói không nên tới địa phương quái quỷ này, nhưng cô một hai đòi lập đội đến, giờ thì hay rồi, người đã chết thì vật tư còn có ích lợi gì? Các ngươi không có gia đình, chết chính là chết, nhưng mẹ tôi còn đang đợi tôi phụng dưỡng!"

Đinh Lan cũng tức giận, nói:

"Hiện tại chuyện đã đến nước này, nói đi nói lại cũng có ích lợi gì, còn không bằng  cùng nhau nghĩ biện pháp! Ngày thường lúc lấy vật tư, cũng không thấy các ngươi phàn nàn chuyện lập đội là đúng hay sai, bây giờ người cũng đã chết, ít nói vài câu đi!"

"Ha, cô và hắn ta thân thiết, đương nhiên là cô phải nói giúp hắn, hắn chết thì đã làm sao? Nếu không phải tại hắn, những người ở đây cũng không phải chết cùng!"

Người cao gầy kia tên Trụ Tử, tính tình nóng nảy, không muốn nhẫn nhịn, nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Đinh Lan mắng.

Đinh Lan làm sao có thể nhẫn, liền cùng hắn tranh cãi.

Người bên cạnh cũng chỉ cười lạnh, ngồi bên xem náo nhiệt, một chút ý định can ngăn cũng không có.

Thất Nguyệt một đầu hắc tuyến, mấy người nói xong rồi cãi nhau có được không?

Thất Nguyệt mặc kệ hai người kia, quay sang Lương Tử bên cạnh hỏi:

"Mọi chuyện rốt cuộc là làm sao? Tôi cũng không có thời gian nói nhảm với mấy người, nhà tôi còn có đứa con trai đang chờ a!"

Nghĩ đến Đường Đường, Thất Nguyệt càng không muốn ở lâu, trong lòng lại càng hối hận không thôi, trách bản thân suy nghĩ không cẩn thận. Tuy trong nhà vẫn còn đồ ăn dự trữ cho mấy tháng, nhưng cô cũng không thể để con trai đơn độc lâu như vậy! Vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao?

Lương Tử nhìn hai người kia, đoán chừng bọn họ còn lâu mới giải quyết xong, vì thế liền nói cho Thất Nguyệt tình trạng nơi này.

Sau khi Lương Tử nói xong, liền chờ Thất Nguyệt lộ biểu tình hoảng sợ, suy nghĩ cách an ủi Thất nguyệt, cố gắng làm cô bình tĩnh.

Nhưng ai ngờ Thất Nguyệt nghe xong cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó nói:

"Chỉ như vậy?"

Lương Tử cũng sửng sốt, sau đó gật gật đầu, "Đúng vậy, chỉ có như vậy thôi!". Như vậy còn chưa đủ hay sao?

Thất Nguyệt trợn trắng mắt, cô còn tưởng chuyện nghiêm trọng thế nào. Zombie cấp bốn còn bị xem là bao cát cho con trai cô đánh, dù Thất Nguyệt không mạnh mẽ biến thái như Đường Đường, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

"Được rồi, được rồi, dọn dẹp một chút, đi theo tôi. Mấy người chỉ đường, tôi mang mấy người ra ngoài."

Thất Nguyệt đứng lên, vỗ vỗ đất cát trên người, sau đó nói với Lương Tử.

"Hả?". Lương Tử tỏ vẻ không nghe rõ.

Nghe Thất Nguyệt nói, Đinh Lan và người đàn ông cao gầy kia cũng dừng tranh cãi, ngây ngốc nhìn Thất Nguyệt.

"Đó là zombie hệ tinh thần cấp bốn a! Có phải Lương Tử chưa nói rõ với cô không?" Đinh Lan ngây người, một lúc lâu sau mới nói.

Hiện tại vài người ở đây vẫn chưa rõ tình huống, cảm thấy cô gái này bị doạ điên rồi, hoặc cũng có thể là quá tự cao tự đại, cho mình là đúng. Nhưng mặt khác, tiềm thức họ lại hy vọng cô ấy nói chính là sự thật, ít nhất cũng có một con đường sống.

Trong khoảng thời gian này, chờ đợi làm cho bọn họ hoàn toàn hiểu rằng, sẽ không có ai tới cứu bọn họ. Đội ngũ này tên Long Chiến, vẫn luôn có bất hoà với chiến đội đệ nhất của căn cứ _ Vinh Diệu. Trong chuyện này, chắc chắn có phần do bọn họ gây khó dễ, mục đích là làm toàn đội Long Chiến chôn thây tại đây.

Nếu không có Đinh Lan lập đội tới đây, thì bọn họ vẫn muốn thử một lần. Nếu thất bại, cùng lắm là chết trận, còn tốt hơn là mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.

"Lát nữa tôi đối phó zombie cấp bốn, các người chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được.". Sau khi Thất Nguyệt hỏi xong phương hướng ra ngoài khu thương mại liền nói.

Thời Điểm Đinh Lan tới, đội ngũ có hơn mười chiếc xe quân đội, trong đó trừ xe chở người còn phải chở vật tư. Nhưng hiện tại, đối với họ, vật tư gì đó cũng chỉ là mây bay, có thể sóng sót đi ra ngoài là được. Vì vậy, đoàn người đem bỏ hết toàn bộ vật tư, tập trung lại trên một chiếc xe.

Có thể hành động của nhóm người đã làm kinh động tới zombie cấp bốn kia, cũng có thể là đã đến giờ ăn dị năng giả của nó. Cho nên ngay sau khi bọn họ bỏ vật tư xuống xong, Thất Nguyệt cảm nhận được ở khoảng cách xa có một cổ tinh thần lực ập đến, sau đó một bóng người cứng đờ xuất hiện trong đêm đen. Bọn Đinh Lan run lập cập, áp lực của zombie cấp bốn làm sống lưng họ tê dại, hơn nữa zombie này đã giết quá nhiều đồng đội của họ, đối với những người còn dư lại của đội Long Chiến, nó chính là ác ma.

"Các ngươi đi trước, tìm nơi an toàn, chờ tôi!" Thất Nguyệt vẫn luôn chăm chú nhìn zombie hệ tinh thần, sau đó nói với Đinh Lan trên xe.

"Vậy còn cô?". Đinh Lan có điểm do dự.

"Cô không cần phải xen vào." Thất Nguyệt vừa nói vừa từ trên xe nhảy xuống, duỗi tay lấy kiếm trên lưng ra.

Đinh Lan cắn răng, nói:

"Trụ Tử, lái xe."

Zombie kia thấy xe khởi động, trực tiếp thả tinh thần lực, nhưng lại bị Thất Nguyệt cầm kiếm đâm tới, nó đành phải thu hồi tinh thần lực trên xe về để chống cự. Điều này khiến cho nhóm Đinh Lan có cơ hội, nhanh chóng khởi động xe chạy mất.

Thất Nguyệt cũng không phải người hảo tâm, cho dù không có bọn Đinh Lan, cô cũng không định bỏ qua zombie này. Bởi vì tinh thạch của hệ tinh thần quá hi hữu, hơn nữa tinh thạch cấp bốn có thể giúp Đường Đường thăng cấp dễ dàng hơn rất nhiều. Vì con trai, tinh thạch này, cô muốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.