Thất Nguyệt và Đường Đường đồng thời liếc mắt nhìn nhau một cái. Sau đó bé lập tức tiếp thu xong âm mưu âm hiểm, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu của mẫu thân đại nhân nhà mình!
Đường Đường thầm nghĩ trong lòng: "Mẫu thân đại nhân thật xấu xa! Nhưng mà, con thích!"
Thật ra, âm mưu của Thất Nguyệt vô cùng đơn giản, cô tính toán muốn lập cho Đường Đường một khu căn cứ!
Vị trí địa lý của Xích Sắc rất tốt, nơi này ban đầu là một pháo đài quân sự, tường thành kiên cố, phương tiện bên trong cũng chưa bị ăn trộm. Tuy nhiên, căn cứ Xích Sắc lại có xếp hạng cực kỳ thấp, nguyên nhân chính là do lục đục nội bộ khiến người sống sót trong căn cứ càng ngày càng ít. Hơn nữa, dị năng giả ở đây có địa vị cực kỳ cao, thường xuyên chèn ép người khác. Cuối cùng, người sống ở Xích Sắc chịu không nổi nhục nhã, vì vậy, họ tình nguyện mạo hiểm di chuyển đến căn cứ khác, cũng không muốn đến tiếp tục ở lại đây.
Hiện tại Thất Nguyệt chiếm đoạt không gian của Phùng Điềm, ả ta chắc chắn hận cô tới thấu xương, mà quan hệ của Phùng Điềm và căn cứ trưởng ai ai cũng biết, chắc chắn sau này sẽ liên tục làm khó dễ cô! Tuy thực lực của Thất Nguyệt và Đường Đường rất mạnh, nhưng thường xuyên bị người khác gây sự cũng là việc vô cùng khó chịu. Huống hồ, nếu Phùng Điềm thiết kế bẫy rập gì gì đó, bản thân cô lại không có chủ kiến, tám chín phần sẽ bị lật thuyền trong mương*. Ngàn ngày làm tặc, nhưng không thể ngàn ngày đề phòng cướp, Thất Nguyệt chỉ có thể quyết định, tiên hạ thủ vi cường!**
[*] Lật thuyền trong mương: ý chỉ việc dự đoán là không thể xảy ra lại vẫn xảy ra, ám chỉ việc xui xẻo, đen đủi.
[**] Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để lấy lợi thế.
Ở mạt thế này, không có thực lực, đồng nghĩa với việc không có quyền lên tiếng!
Thất Nguyệt cảm thấy, so với việc ngày ngày đấu đá cùng Phùng Điềm, còn không bằng hợp mưu với Tiểu Hoa một chút. Ít nhất, quan hệ của Thất Nguyệt và Tiểu Hoa khá được, vượt xa những kẻ đối với cô như hổ rình mồi.
Theo ý của Thất Nguyệt, Đường Đường hạ thêm một thuật chữa trị nữa giúp Mộ Cẩn Thần, đây là thuật giúp cơ thể không bị suy yếu, làm vết thương của Mộ Cẩn Thần nhanh chóng khép miệng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, những chỗ rách da dần dần lành lại.
Ban đầu, Mộ Cẩn Thần không biết tại sao Đường Đường lại ấn vào miệng vết thương của mình, sau đó lại phát ra một đạo ánh sáng kim sắc. Nhưng thời điểm miệng vết thương nhanh chóng khép lại, Mộ Cẩn Thần khiếp sợ không thôi, đây là dị năng gì? Quá mạnh mẽ rồi, cho dù là hệ mộc chữa trị, cũng không lợi hại như vậy!
Mộc Cẩn Thần cũng không che dấu thần sắc khiếp sợ của mình, hắn kinh ngạc há hốc miệng, vẻ mặt phức tạp nhìn Đường Đường, ánh mắt như đang nhìn bảo bối.
"Dị năng của tiểu gia hoả này là gì? Tại sao trước nay tôi chưa từng thấy?". Cuối cùng Mộ Cẩn Thần cũng không nhịn được ngẩng đầu, vội vàng nhìn về phía Thất Nguyệt hỏi.
Thất Nguyệt cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, nói xa nói gần:
"Hiện tại không phải thời điểm nói cái này, nơi đây không nên ở lâu. Chuyện của Đường Đường sau này lại nói, tình hình chiến đấu của bên Mễ Khoa không quá lạc quan. Hơn nữa, ta nghĩ zombie mà anh nói chưa chắc đã rời đi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây."
Nghe Thất Nguyệt nói, khiến Mộ Cẩn Thần nhớ tới tình hình hiện tại, không có thời gian rối rắm việc của Đường Đường. Hắn thử thử một chút, phát hiện tuy hắn mất máu rất nhiều, thực lực suy yếu, nhưng không ngờ dị năng lại khôi phục vài phần. Nếu không gặp phải zombie cao cấp kia, tự bảo vệ mình sẽ không thành vấn đề, chỉ là tò mò của hắn đối với Đường Đường lại nhiều thêm một chút.
Thất Nguyệt nắm tay Đường Đường, cùng Mộ Cẩn Thần rời khỏi bệnh viện nhưng ngay lúc này, không trung bỗng nổi lên một tầng huyết sắc, con đường ban đầu còn có một vài zombie cấp thấp, hiện tại lại cực kỳ sạch sẽ. Cả không gian đều chìm vào tĩnh lặng, tựa như một toà thành chết.
Sắc mặt Mộ Cẩn Thần đại biến, đồng tử hơi co rụt, mồ hôi trên trán túa ra. Tình hình hiện tại gợi cho hắn nhớ lại, không lâu trước đó, hắn và đồng đội cũng gặp phải zombie cao cấp kia trong tình huống này.
Tình hình hiện tại nóng như lửa đốt, đúng lúc này, một bóng người đi tới từ phía xa. Gió chợt thổi tới, cuốn theo rác rưởi trên mặt đất bay lên, phiêu tán khắp nơi, mà quần áo của người kia, cũng lay động theo gió.
Người đó đi rất chậm, nhưng dường như lại rất nhanh. Từ lúc nó xuất hiện đến bây giờ cũng đã qua mấy phút, nhưng nó còn chưa đi được quá trăm mét.
Đúng lúc này, nó dừng lại, chậm rãi nâng tay lên.
"Các ngươi đi nhanh đi!". Bỗng nhiên Mộ Cẩn Thần lấy súng máy đeo trên lưng xuống, cầm chắc trong tay, bước lên trước một bước, đứng chắn trước mẹ con Thất Nguyệt. Hắn nhìn chằm chằm cái bóng phía xa, sẵn sàng chờ cái chết tới. Mộ Cẩn Thần hắn chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm chút thời gian để mẹ con Thất Nguyệt có cơ hội chạy thoát. Vì vậy hắn cắn răng, quyết định liều mạng. Mẹ con họ vì cứu hắn mới đến đây, hắn không thể liên luỵ đến họ, huống chi ở đây còn có một đứa bé thần kỳ.
Mộ Cẩn Thần bày sẵn trận địa đón địch, nhưng hắn lại không để ý phía sau lưng hắn, bánh bao nhỏ lộ ra một cái đầu, hướng về phía bóng dáng phía xa kia, ngọt ngào cười.
Nhìn thấy bánh bao nhỏ tươi cười sáng lạn, cánh tay chỉ vừa mới nâng lên của người phía xa đã lập tức cứng đờ, trong miệng nó phun ra hai chữ khàn khàn:
"Ta dựa!"
Ai có thể nói cho nó biết, tại sao bánh bao nhỏ lại ở đây? Nếu sớm biết bé ở đây, đánh chết Tiểu Hoa nó, nó cũng không tới!
Tiểu Hoa cảm thấy bản thân thật sự vất vả hỗn thành (?). Lúc còn ở nhà Thất Nguyệt, cô ấy thường xuyên kể chuyện cổ tích cho bánh bao nhỏ, trong truyện, mỗi lần nhân vật chính xuất hiện đều vô cùng phong cách. Dựa theo lời Thất Nguyệt nói, đó căn bản là làm màu, làm cái gì cũng không thể thiếu vẻ phô trương!
Tiểu Hoa sâu sắc lĩnh hội điều này, nó khát khao bản thân cũng có thể làm được như vậy. Nhân vật chính thường xuất hiện khi ráng chiều đỏ rực buông xuống, bước từng bước chậm rãi cô độc trên đường, lại có vô số người vì dáng vẻ ấy mà khuynh đảo. Tiểu Hoa luôn cho rằng, hình ảnh như vậy đặc biệt soái khí, sau khi trở thành thủ lĩnh zombie, nó vẫn luôn dùng hình thức này lên sân khấu.
Hôm nay có cá lọt lưới chạy thoát tới bệnh viện cũng là do nó cố ý thả ra để tạo cơ hội cho bản thân được làm màu. Nó đã đứng đợi ở cửa khá lâu rồi, nhưng nào ai có thể ngờ được, nó đoán được mở đầu nhưng lại chẳng thể đoán được kết thúc. Sao bánh bao nhỏ lại ở đây?! Bây giờ trong đầu nó chỉ có duy nhất một suy nghĩ, nó có nên chuồn đi không?
Hiển nhiên, có trốn cũng không kịp, Đường Đường hứng thú nhìn nó, cười cười. Tiểu Hoa tự nhận bản thân nó cực kỳ hiểu bé, Đường Đường luôn thích nhìn con mồi di chuyển, và đặc biệt hứng thú với trò "ngươi chạy ta đuổi, ta đuổi ngươi chạy". Ngược lại, đối với nó, trò chơi này đã để lại trong nó bóng ma tâm lý. Nó cứng ngắc tại chỗ, không dám động đậy, chăm chú nhìn bánh bao nhỏ ở phía xa.
Thật ra Đường Đường rất muốn cùng đồng bọn từng chia xa chào hỏi, nhưng lại bị ánh mắt Thất Nguyệt ngăn cản, bé chỉ có thể lưu luyến không rời nhìn Tiểu Hoa phía xa, lộ ra thần sắc nhớ nhung. Tiểu Hoa chỉ thấy sởn tóc gáy, ngay cả tinh thạch cũng run lên.
Thất Nguyệt thấy bộ dáng của Mộ Cẩn Thần, hiên ngang lẫm liệt vung tay lên:
"Không cần, anh mang Đường Đường chạy đi, tôi yểm hộ."
Sau đó, đem Đường Đường nhét vào lồng ngực Mộ Cẩn Thần, lừng lẫy vung mái tóc ngắn, nói:
"Chiếu cố tốt cho con trai tôi."
Mộ Cẩn Thần nghe Thất Nguyệt nói, trong lòng cảm động sâu sắc, sao lại có một người quên mình vì đồng đội như cô? Thật sự quá vĩ đại! Nhưng Mộ Cẩn Thần làm sao có thể để người khác vì yểm hộ phía sau cho hắn mà phải hy sinh bản thân!
Hắn muốn nghiêm túc cự tuyệt yêu cầu của Thất Nguyệt, sau đó xông lên phía trước, cùng zombie quyết chiến.
Thất Nguyệt lại chợt nói thêm: "Anh quá yếu, xông lên cũng là tìm chết, mà tôi và Đường Đường có thể tự mình chạy thoát!"
Thất Nguyệt lại khinh bỉ nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Anh bình thường đánh không lại tôi, chỉ sợ bây giờ còn yếu hơn nhiều!"
Mộ Cẩn Thần ẩn ẩn cảm thấy vô số mũi tên găm vào đầu gối hắn. Tình đồng đội của cô ở đâu?!! Đừng có khinh bỉ người khác như vậy được không?
Rốt cuộc Mộ Cẩn Thần cũng phải ôm bánh bao nhỏ rút lui. Thất Nguyệt ở lại yểm hộ, vẫy vẫy tay với Tiểu Hoa đang đứng ở nơi xa: "Hello! Đã lâu không gặp, dạo này thế nào?".
Tiểu Hoa đề phòng nhìn Thất Nguyệt tiến tới. Tuy nó sợ bánh bao nhỏ, nhưng sợ nhất vẫn là người phụ nữ thiếu đạo đức này, trong lòng cô luôn đầy ý nghĩ xấu xa. Sâu trong nội tâm Tiểu Hoa chợt nổi lên dự cảm bất thường.