Mãi đến khi Thất Nguyệt đã chạy được một đoạn khá xa thì tin nhắn của Khiếu Thiên mới truyền tới.
"Nhanh lên! Giết cô ta! Chủy thủ của tôi rơi mất rồi."
Cơn rống giận của Khiếu Thiên ở điểm hồi sinh theo tin truyền đến, thức tỉnh mấy người còn lại.
“Mau đuổi theo! Đừng để cô ta chạy thoát!"
Người đầu tiên phản ứng lại là cung tiễn thủ vừa bắn tên kia, hắn vừa hét lên vừa chạy như bay đuổi theo Thất Nguyệt.
Tốc độ của cung tiễn thủ cũng xem như nhanh, nhưng pháp sư và mục sư chạy phía sau hắn lại là loại hình chân ngắn*, mà chiến sĩ thì càng chậm thôi rồi**, cuối cùng chỉ có mình tốc độ của hắn mới có thể đuổi kịp Thất Nguyệt.
[*] chân ngắn = chạy chậm
[**] nguyên văn là "thấp mẫn" = chỉ số nhanh nhẹn vô cùng thấp = chạy rất chậm
Thất Nguyệt vừa liều mạng chạy vừa cố gắng nhớ lại bản đồ. Cô nhất định phải mau chóng tìm ra vị trí mật đạo.
Cứ tiếp tục chạy như vậy không phải là cách, khoảng cách giữa cô và cũng tiễn thủ phía sau càng ngày càng thu hẹp. May mắn mấy lần hắn bắn tên cô đều hung hiểm tránh thoát. Mặc dù nhanh nhẹn của cung tiễn thủ không bằng đạo tặc, nhưng cấp của Thất Nguyệt thật sự quá thấp. Đuổi kịp cô chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Chỉ cần bị hắn bám chặt, không tới một lát sau, những người khác cũng sẽ tới. Đến lúc đó, bản thân cô có chạy đằng trời.
Cung tiễn thủ phía sau quá nguy hiểm, Thất Nguyệt nháy mắt liền chạy tới bìa rừng, thân hình nhanh nhẹn liên tục tìm bụi cỏ để ẩn mình chạy nhanh.
Bất chợt, trước mắt Thất Nguyệt sáng ngời, một cây đa xanh tươi, cành lá sum suê hiện ra. Đây là cây đa duy nhất bên cạnh thôn Ảnh Nguyệt, đương nhiên sẽ không thể có một cây đa nào khác giống hệt. Thất Nguyệt vẫn luôn không dùng kỹ năng tăng tốc, nhưng lúc này ngay cả nghĩ cô cũng không thèm nghĩ, trực tiếp kích hoạt, sau đó nhanh chóng chạy như bay về phía trước, đồng thời không quên lần mò trong túi trữ vật, lấy ra cái nhẫn bạc.
Ánh sáng màu xanh ẩn hiện quanh chiếc nhẫn, mà khoảng cách giữa cung tiễn thủ phía sau với Thất Nguyệt cũng càng ngày càng thu hẹp lại. Cô nhanh chóng ngâm xướng chú ngữ, lao thật nhanh về phía hốc cây đa.
"Đinh", Thất Nguyệt giống như một phiến lá mỏng, trực tiếp xuyên qua ánh sáng xanh lấp lánh giữa hốc cây, rơi vào trong đó.
Cung tiễn thủ phía sau chậm chạp đuổi tới, duỗi tay vào hốc cây tìm kiếm, nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Trong nháy mắt khi Thất Nguyệt xuyên qua, ánh sáng giữa hốc cây cũng biến mất, chỉ để lại một lỗ thủng to như lúc ban đầu.
Cung tiễn thủ đi vòng quanh cây đa vài vòng, tuy không hiểu tại sao Thất Nguyệt biến mất, nhưng hắn biết chắc chắn là tìm không được. Hắn không thể chậm trễ, chỉ có thể báo tin cho Khiếu Thiên, Thất Nguyệt đã chạy thoát, thuận tiện hỏi một chút gã đã để rơi cây chủy thủ gì.
Khiếu Thiên nhanh chóng hồi âm. Vừa mở tin nhắn, thanh âm oa oa kêu to của gã đã truyền tới:
"Tao muốn chết! Muốn chết!! Muốn chết!!! Cái chủy thủ đó là tao tốn hết 5000 vàng để mua đấy, hôm nay mới là ngày đầu tiên dùng. Không những là trang bị tím mà còn là vũ khí trưởng thành, tạo còn chưa nghiên cứu kỹ cách dùng đã bị rớt. Tao không muốn sống nữa!!"
Cung tiễn thủ nghe vậy liền hít hà một hơi, 5000 vàng. Lúc game mới ra, đây chính là số tiền khổng lồ đấy. Cho dù cả hắn và Khiếu Thiên đều là người chơi RMB* thì cũng không nhịn được mà đau lòng tới hộc máu. Huống chi đấy còn là trang bị tím có thể trưởng thành, sau này có tiền chưa chắc đã mua được.
[*] Người chơi RMB = Người chơi nhân dân tệ = chuyên nạp tiền chơi game
"Sao có thể trùng hợp như vậy, rơi trang bị nào không rơi lại rơi đúng nó?" Cung tiễn thủ hỏi.
"Còn không phải tại sáng nay mới gặp mấy tay mới* nên giết bọn họ một chút thử vũ khí xem sao. Kết quả là bị dính giá trị PK 10h*. Tao còn chưa kịp tẩy sạch** đã gặp phải chuyện này. Thật là xui xẻo a!" Tiếng khóc la của Khiếu Thiên lại truyền tới.
[*] Giá trị PK: sau khi người chơi sát hại một người chơi khác sẽ nhận được giá trị PK, giá trị PK càng cao tức là giết càng nhiều người. 10h là thời gian chờ cho đến khi giá trị PK giảm về 0.
[**] Tẩy sạch: trong game nhập vai thường có đạo cụ chuyên tẩy điểm (giá trị) PK, nên tẩy sạch tức là dùng thuốc or đạo cụ or làm nhiệm vụ để giảm giá trị PK.
Người có giá trị PK sau khi bị giết không những bị giáng cấp mà hệ thống còn đặc biệt tàn nhẫn quy định, sau khi chết sẽ bị rớt một vật phẩm hoặc trang bị cao cấp. Người như Khiếu Thiên, bị dính giá trị PK 10h mà chỉ bị rớt một chủy thủ đã xem như vô cùng may mắn.
Cung tiễn thủ cũng không còn cách nào khác, an ủi Khiếu Thiên vài câu, sau đó nói bọn họ có thể giăng lưới truy nã Thất Nguyệt, như vậy nhất định sẽ lấy lại được chủy thủ.
Sau khi nghe xong, Khiếu Thiên cảm thấy rất có lý, bắt đầu huy động người người từ khắp nơi truy nã Thất Nguyệt. Mà lúc này, người gã đang tìm - Thất Nguyệt hiện đang trên đường tới một chủ thành khác.
[Mộ Nhật thành]
Thất Nguyệt ngồi trong một quán ăn ven đường, rốt cuộc sau khi húp hết một chén cháo, cô mới thấy giá trị thể lực sắp cạn tới đáy của bản thân không còn phiêu phiêu đỏ nữa.
Nếu lúc này có ai đó hỏi Thất Nguyệt cảm giác như thế nào. Cô nhất định sẽ điên cuồng "hỏi thăm" 18 đời tổ tông nhân viên tổ thiết kế, sao lại có thể thiết kế một cái địa đạo (đường hầm) tra tấn người như vậy cơ chứ.
Thất Nguyệt phải đi suốt 6h đồng hồ trong đường hầm tối tăm lạnh lẽo mới có thể ra khỏi đó. Cô cảm thấy thật may mắn vì bản thân không có chứng sợ hãi bị giam cầm, nếu không chỉ sợ đi được nửa đường liền "đứt" mất. Càng đáng sợ hơn không phải là sáu tiếng đồng hồ đi ở dưới đường hầm, mà là cô mang không đủ đồ ăn. Đi đường một thời gian dài như vậy hao phí rất nhiều giá trị thể lực. Sau khi đi hết ¾ quãng đường, lương thực của Thất Nguyệt đã cạn kiệt, chờ đến lúc cô thoát khỏi đường hầm, giá trị thể lực đã sắp cạn, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, cô chắc chắn sẽ chết vì đói, cuối cùng trở về điểm hồi sinh tại thành Huyễn Nguyệt.
Hương vị của cháo rất ngon, Thất Nguyệt ăn năm chén liên tiếp, giá trị thể lực sắp cạn mới đầy trở lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhịn đau thanh toán năm đồng bạc, sau đó đi tìm điểm hồi sinh. Việc cấp bách của cô hiện tại là mau chóng trói định điểm hồi sinh, nếu không không cẩn thận gặp được người chơi phản xã hội, bị hắn giết trở về Huyễn Nguyệt thành, Thất Nguyệt cô tám phần sẽ chết vì đau tim mất.
“Lão đại, anh nhìn cái gì vậy?” Cách đó không xa, tại cửa Phòng Đấu Giá, một năm pháp sư khoác trên mình tấm trường bào màu thiên thanh đang chăm chú nhìn về phía Thất Nguyệt rời đi thật lâu. Bên cạnh hắn là một nam đạo tặc. Thấy lão đại nhà mình bất động, y liền lên tiếng hỏi.
"Tra xem cô gái đó là ai." Nam pháp sư đeo một cái mặt nạ màu bạc, không ai có thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Thân hình hắn vẫn trấn định như cũ, nhưng trong giọng nói lộ ra chút gợn sóng khó có thể áp chế, ngay cả ngón tay cũng có phần phát run.
“Ai?” Đạo tặc sửng sốt.
"Ngu ngốc! Chính là cô gái vừa nãy." Một nam mục sư thoạt nhìn rất trẻ vỗ đầu đạo tặc, trừng mắt nhìn y. Hai mắt lão đại đang nhìn về phía nào, mỗi chuyện này thôi mà cũng không nhìn ra à.
“Ngu cái ông nội nhà cậu, chẳng qua tôi nhất thời không phản ứng kịp.” Đạo tặc mắng.
Đừng thấy đạo tặc tính tình tùy tiện, trên thực tế, y lại là một người rất giỏi thăm dò tin tức. Sau khi nhận lệnh, y nhìn về phía pháp sư, thấy hắn vẫn nhìn chăm chú về phía Thất Nguyệt đã rời đi. Mặc dù trong lòng vô cùng tò mò mối quan hệ giữa lão đại nhà mình và cô gái nhỏ kia, nhưng y biết lão đại sẽ không bao giờ nói, ai hỏi cũng vậy thôi, vì vậy chỉ có thể nhanh chóng offline, dạo một vòng trên forum (diễn đàn), tìm mấy người quen hỏi thăm một chút.
Đạo tặc đi rồi, mấy người vẫn luôn đi theo bên người pháp sư nọ chỉ có thể ngây ngốc ngồi xổm hoặc đừng chờ hắn. Nhưng vị pháp sư nọ lại giống như tượng đá, vẫn luôn đứng yên bất động. Mấy người chờ mãi đợi mãi đến mức hết cả kiên nhẫn, nhưng toàn thân pháp sư đều là khí tráng lạnh lẽo, cho dù bọn họ có mất hết kiên nhẫn cũng biết hiện tại không phải là lúc quấy rầy người ta. Vì vậy một đám rảnh rỗi không có việc gì làm liền bắt đầu châu đầu ghé tai buôn chuyện.
“Cô gái vừa rồi là ai thế?” Một nữ chiến sĩ khuôn mặt yêu mị, dáng người nóng bỏng hỏi mục sư.
"Sao tôi biết được?" Mục sư trợn trắng mắt nhìn nữ chiến sĩ.
#Tiếu: ra chương hơi chậm do thiếu nhân lực, các bấy bề thông cảm. Ai có hứng thú thì mau mau ứng tuyển editors và beta-er nha. Còn nữa, mn có nhận ra chương này có gì đặc biệt k?