Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 95: Thiếu nữ dưới bầu trời u ám (9)



Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

"Không phải cậu được coi là người hiểu lão đại nhất sao? Vậy mà ngay cả chuyện này cũng không biết?" Nữ chiến sĩ cười nhạo, vỗ mạnh vào vai mục sư, mạnh đến mức thiếu chút nữa mục sư cũng phải gục xuống đất. 

"Thô tục." Mục sư xoa bóp cánh tay của bản thân, cười lạnh một tiếng, nói, "Mặc dù tôi không biết cô gái đó là ai, nhưng đúng là biết chút chuyện trong đó. Vốn dĩ tôi đây hảo tâm, muốn nói cho cô biết, nhưng vì bàn tay cô, tôi đây tuyệt đối không thể nói cho mấy người nghe." Mục sư trợn trắng mắt, khẽ giơ tay, ngạo kiều* thổi thổi móng tay xinh đẹp của bản thân. 

[*] Ngạo kiều 傲娇 hay Tsundere: chỉ kiểu người trong ngoài bất nhất.

"Đừng như vậy chứ, Hoa Gian. Chúng ta đều là bạn bè lâu năm, Miêu Nhi chẳng qua chỉ đùa với chú thôi. Chú đừng so đo với cô ấy chứ, mau nói cho mấy anh em biết, rốt cuộc chuyện là sao?" Một cung tiễn thủ thoạt nhìn có phần lưu manh đáng khinh bước tới, hạ giọng bát quái hỏi, thuận tiện còn làm cái mặt quỷ. Trước đó gã không nhìn thấy diện mạo (khuôn mặt) của Thất Nguyệt, chỉ thoáng thấy bóng dáng cô, thoạt nhìn có lẽ là một cô gái còn trẻ. Trong lòng gã âm thầm chửi rủa, thì ra lão đại thích loại hình này. Trước kia, nói chuyện phụ nữ với lão đại, lão đại đều trước sau một vẻ không dính khói lửa nhân gian, gã còn tưởng rằng phương diện đó của lão đại không được. 

"Xì, ai có giao tình lâu năm với tên tiện nhân nhà mi, mau cút xa tôi ra." Mục sư tên Hoa Gian tát một phát vào mặt cung tiễn thủ, sau đó dùng sức đẩy, chờ đến khi đẩy cái bản mặt đê tiện ra xa một chút, y mới sâu kín nói, "Như vậy đi, mấy người muốn biết cũng được, chỉ cần Miêu Nhi đưa cho tôi chiếc nhẫn lần trước cô ấy thu được, tôi liền nói cho mấy người chuyện này.".

"Miêu Nhi, mau đưa cho Hoa Gian." Một thánh kỵ sĩ toàn thân giáp bạc, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi dùng sức đẩy nữ chiến sĩ bên cạnh. 

"Cái nhẫn đó tăng thuộc tính trí tuệ, cô cũng có dùng được đâu. Mau lên." 

Miêu Nhi bĩu môi, lôi từ trong túi trữ vật một chiếc nhẫn vàng ném về phía Hoa Gian, miệng lẩm bẩm, "Không thể dùng nhưng có thể bán lấy tiền nha.". 

Hoa Gian nhìn thuộc tính của chiếc nhẫn, mỹ mãn vô cùng, tự đeo lên tay cho bản thân, sau đó cười sáng lạn, nhỏ giọng nói, "Mấy người cũng biết, tôi quen lão đại lâu nhất. Nếu muốn nói ai là người hiểu anh ấy nhất, vậy ngoài tôi ra chẳng còn người nào khác. Chuyện này tôi không có khoác loác đâu nhé.". 

"Được rồi, nói chuyện chính đi." Vốn dĩ Miêu Nhi đau lòng chuyện chiếc nhẫn, nghe Hoa Gian lại chuẩn bị bắt đầu dông dài liền lập tức cắt lời y. 

"Hừ!" Hoa Gian liếc mắt nhìn Miêu Nhi một cái, sau đó không tình nguyện nói, "Từ khi tôi bắt đầu quen biết lão đại, anh ấy vẫn luôn tìm một người. Dường như đó là một người rất quan trọng.".

"Chính là cô gái đó sao?" Cung tiễn thủ lưu manh tò mò hỏi. 

"Không biết." Hoa Gian lắc đầu, thấy mấy người kia đều bất mãn với tin tức y nói, vì vậy tiếp tục nói, "Mặc dù tôi không biết cụ thể là ai, nhưng tôi biết người lão đại muốn tìm hình như tên là Thất Nguyệt.". 

"Hoa Gian!" Thanh âm lạnh như băng sương truyền đến từ phía sau, mục sư Hoa Gian chợt cảm thấy da đầu căng thẳng, quay đầu lại liền thấy pháp sư đã đứng ở sau lưng từ bao giờ, gắt gao nhìn chằm chằm y. 

"Lão đại!" Hoa Gian khô khốc hô. 

Nam pháp sư há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ hít sâu một hơi, cũng không có tâm trạng nói lời vô nghĩa với mấy người trước mặt, chỉ nói một câu "Đi thôi!", sau đó liền quay đầu rời đi.

Hoa Gian nhẹ nhàng thở ra, quay lại nhìn đám bạn bè đang bày ra vẻ mặt thất vọng, có vẻ như thấy y không bị đập một trận nên rất bất mãn. 

Hoa Gian khẽ cắn môi, dùng sức hừ một tiếng, "Một đám tiện nhân mấy người, cứ chờ đó cho tôi.". 

Sau khi trói định điểm hồi sinh, Thất Nguyệt liền đi theo chỉ dẫn bản đồ, cuối cùng tìm được một nhà thờ lớn. Dọc theo đường đi, cô phát hiện Mộ Nhật Thành ôn hoà hơn nhiều so với Huyễn Nguyệt Thành, rất hiếm thấy PK, mọi người đều vô cùng thân thiện, hơn nữa những cảnh bắt nạt người mới thường hay diễn ra tại Huyễn Nguyệt Thành cũng không thấy có ở nơi này.

Mặc dù đều là trong game, nhưng bởi vì người chơi mới tại mỗi thành thị đều không giống nhau nên không khí mỗi nơi cũng khác biệt. Sở dĩ không khí tại Huyễn Nguyệt Thành không tốt, kỳ thực là do thành thị này luôn bị máy bang hội lớn khống chế, mà tầng lớp tinh anh của của mỗi bang hội đều là những người chơi tương đối kiêu ngạo. Tại Huyễn Nguyệt Thành, chuyện tùy ý giết người chẳng qua chỉ là chuyện thường như cơm bữa. Hơn nữa, cho dù thành viên của những bang hội lớn có dính giá trị PK, chỉ cần không đạt tới giá trị truy nã của hệ thống NPC là được. Vì vậy rất ít game thủ bình thường sẽ vì tiền thưởng mà đắc tội bang hội lớn. Điều này cũng chính là lí do vì sao những người thường xuyên bị bắt nạt đều cố gắng dựa vào các mối quan hệ để gia nhập bang hội, sau đó liền đi theo một đám người cùng nhau bắt nạt người khác, hơn nữa còn coi đây là chuyện kiêu ngạo. 

Mộ Nhật Thành phát triển cực kỳ tốt, hơn nữa trong thành luôn có một số cao thủ nhân phẩm tốt toạ trấn, cũng không có ai dám diễu võ dương oai, nhìn chung hoàn cảnh ở đây rất ổn. Do đó tâm trạng của game thủ ở đây rất bình đạm, trên đường cái có thể dễ dàng tùy ý nhìn thấy mấy sạp hàng bán vỉa hè, cũng không hề giống Huyễn Nguyệt Thành thường xuyên xảy ra tình trạng cướp giật. 

Giáo đường nằm ở phía nam thành, trên đường đi, Thất Nguyệt ngang qua một game thủ chuyên thu mua trang bị sơ cấp, vì vậy nhanh chóng vui vẻ đem toàn bộ trang bị rác trong túi xử lý hết cho người đó, đổi lại được 15 đồng bạc. 

Thất Nguyệt thở dài, kiếm tiền không dễ dàng a. Bản thân giết cả một ngày, tiền trong túi vẫn ít đến đáng thương. 

Ngẩng đầu nhìn trời một góc 45°, Thất Nguyệt cảm thán: 

"Aizzzz cuộc sống mà!" 

Không bao lâu sau, Thất Nguyệt đi hết cây cầu lớn bắc ngang qua con sông chảy trong thành, cuối cùng cũng nhìn thấy một toà kiến trúc nguy nga cách đó không xa. So với sự tinh xảo của Huyễn Nguyệt Thành, kiến trúc của Mộ Nhật Thành cực kỳ có cảm giác mù sương*, phía xa xa giáo đường màu trắng hiện lên dưới ánh hoàng hôn càng thêm thánh khiết vô cùng. 

[*] 暮日城建筑的极为大气 Tác giả miêu tả Mộ Nhật Thành vô cùng "đại khí" 大气. Ở đây, khí 气 là từ tượng hình bắt nguồn từ hình ảnh sương khói vấn vít bay lên từ nhà bếp khi nấu cơm (theo wikipedia), nên Tiếu cũng không rõ ý của tác giả lắm nên edit theo cách hiểu của bản thân.

Từ cửa lớn, Thất Nguyệt bước vào nhà thờ. Cô nhìn quanh, thấy một lão giả râu tóc bạc trắng đứng trước bục giảng, khuôn mặt từ ái đang nhìn về phía Thất Nguyệt.

"Xin chào, xin hỏi Người có biết Andrew không?" Thất Nguyệt tiến tới, khách khí cười hỏi.

"Đứa trẻ lặn lội đường xa tới đây, Thiên Chúa sẽ luôn ở bên con." Lão giả gật đầu với Thất Nguyệt, nói. 

"Là Andrew nói con tới tìm Người. Xin hỏi Người có biết Andrew không?" Thất Nguyệt lại hỏi.

"Đứa trẻ lặn lội đường xa tới đây, Thiên Chúa sẽ luôn ở bên con." Lão giả lại tiếp tục cười từ ái. 

Luôn ở bên cạnh em gái mi ấy. -_-|||

Ok. Xem ra NPC này chỉ số IQ cũng không cao lắm. 

Thất Nguyệt cho rằng bản thân hỏi không đúng, hỏi đi hỏi lại mấy câu, cuối cùng lão nhân người ta cũng chỉ đáp lại duy nhất một câu như vậy.

Thất Nguyệt xoa xoa mặt, rốt cuộc là vì sao lại không thể kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo? 

Vốn dĩ cô rất mong chờ vào nhiệm vụ này, chỉ vì một nhiệm vụ mà cất công đào một cái mật đạo từ Huyễn Nguyệt Thành đến Mộ Nhật Thành, nếu chỉ là một nhiệm vụ nhỏ bình thường, vậy công ty game cũng rảnh rỗi sinh nông nỗi quá rồi. 

Những người thường xuyên ra vào nhà thờ đều là mục sư, họ đều đến đối thoại với giáo chủ về nhiệm vụ hàng ngày. Thất Nguyệt tận dụng mọi cách chạy tới thử hỏi một chút, kết quả giáo chủ vẫn trước sau như một, chỉ nói một câu như vậy, trực tiếp dội một chậu nước lạnh dập tắt toàn bộ hy vọng của Thất Nguyệt.

Cô thật sự muốn đấm vào mặt giáo chủ ngay lập tức, nhưng cô căn bản không dám làm. Nếu đánh NPC trong thành, hệ thống sẽ hung hăng tống thẳng bạn vào tù cho đến khi bạn phát khóc thì thôi.

Thất Nguyệt ngồi xuống bậc thềm của nhà thờ, nhàm chán nhìn mục sư đi tới đi lui. Cô phát hiện ra giáo chủ này chuyên ban bố nhiệm vụ của chức nghiệp mục sư, điều này khiến Thất Nguyệt không nhịn được hoài nghi có phải ký ức của nguyên chủ có nhầm lẫn gì không. Cô ấy là một đạo tặc, sao lại nhận nhiệm vụ có vẻ như là của mục sư thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.