Tia nắng sớm chiếu vào phòng ngủ, phủ lên hai người trong phòng một tầng vàng nhạt dịu dàng. Hạ Hoàng Cảnh thức dậy sớm, chân tay vẫn ôm cứng Hạ Nghi, mặt khẽ cọ lên người cô đầy thỏa mãn. Hạ Nghi bị Hạ Hoàng Cảnh cọ cho thức giấc, cô nhíu mày che đi ánh nắng ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn đứa em trai như chú chó nhỏ cọ lên bụng mình, bất lực ngáp dài không quan tâm.
“Đừng có cọ nữa, có cọ cũng không ra cháu trai cho em đâu.”
“Chị!!! Người chị ấm quá, mềm nữa.” Hạ Hoàng Cảnh mất thể diện nói.
“Chứ không lẽ lạnh lẽo, cứng ngắc như xác chết à?”
Hạ Hoàng Cảnh cứng người ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Nghi, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy khó hiểu, cậu ra sức ghì chặt Hạ Nghi làm cô không thể đứng dậy đi vệ sinh, suốt đêm qua bị thằng nhóc quấn giống như bạch tuộc quấn vậy, làm cô không có cách nào đi vệ sinh được, vất vả nhịn mãi mới tới sáng, bây giờ nó còn không tha. Hạ Nghi tức giận quất vào tay cậu, cô tức tối đi vào nhà vệ sinh.
Ngồi trong nhà vệ sinh, Hạ Nghi thở dài, ông cha ta nói chớ có sai, “Nơi hạnh phúc nhất chính là nhà vệ sinh” mà. Thoải mái đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hạ Nghi trợn mắt nhìn cậu em vẫn còn ngồi ỳ trên giường không nhúc nhích, ánh mắt sắc lẻm của thằng bé luôn dõi theo từng bước chân của cô. Hạ Nghi khó hiểu đi lại gần vỗ vào đầu nó: “Sao còn chưa về phòng thay quần áo đến trường, hay lại muốn cúp cua?”
“Em không muốn về phòng, em muốn ở đây với chị.”
“Có phải lại mơ thấy ác mộng không?” Hạ Nghi quỳ trước giường vuốt ve gương mặt tinh xảo của Hạ Hoàng Cảnh.
“Em mơ thấy chị chết. Chị! Em sẽ không để cho chị chết đâu.” Hạ Hoàng Cảnh vùi mặt vào cổ Hạ Nghi nỉ non.
“Ngốc quá! Chỉ là mơ thôi, ngoan, chị không chết, chị sẽ ở bên Tiểu Cảnh mãi mãi.” Hạ Nghi đau lòng vỗ lưng em mình.
Bữa sáng hôm nay có gì đó rất quỷ dị, ngày thường Hạ Hoàng Cảnh rất rụt rè e sợ Hạ Hoàng Lãnh. Nhưng hôm nay thằng bé lại rất thản nhiên đón nhận ánh mắt lửa điện của Hạ Hoàng Lãnh, mà vẫn còn ôm cứng Hạ Nghi. Hạ Quốc Bắc hiếm khi ở nhà cũng hiện diện trên bàn ăn, dáng vẻ nghiêm nghị của ông ta làm Hạ Nghi nuốt không trôi, chỉ cần nghĩ ông ta giết Trịnh Bình, Hạ Nghi hận không thể ném hết mớ thức ăn trên bàn vào mặt ông ta
“Tiểu Nghiên,vết thương đã đỡ chưa?” Hạ Quốc Bắc lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng ăn.
“Dạ không sao nữa rồi.” Hạ Nghi không mặn không nhạt trả lời.
“Lần sau đừng làm mấy chuyện điên rồ đó nữa, thân là con gái không cần phải tỏ ra anh hùng làm gì.”
“Dạ, thưa cha.”
Bàn ăn lại chìm vào yên lặng, ngoài tiếng lách cách của dao nĩa thì không ai trong phòng lên tiếng.
“Chị! Em muốn ăn cháo, đút cho em đi.” Hạ Hoàng Cảnh làm nũng, nói. Hạ Nghi kỳ quái liếc nhìn thằng nhóc, hôm nay nó làm sao thế, bình thường luôn tự mình ăn, bây giờ còn nhõng nhẽo đòi đút.
“Tự ăn đi, lớn rồi không phải bé bỏng nữa, đừng lúc nào cũng làm phiền chị mình.” Hạ Hoàng Lãnh lạnh nhạt nhìn Hạ Hoàng Cảnh nói.
“Không thích! Muốn chị đút cơ.” Hạ Hoàng Cảnh không yếu thế trả treo.
Hạ Nghi kinh dị nhìn thằng bé, không phải sốt đến hỏng đầu chứ, dám lớn tiếng hét vào mặt Hạ Hoàng Lãnh cơ đấy. Không đợi Hạ Nghi bình ổn lại kinh ngạc, Hạ Hoàng Cảnh hùng hổ cầm lấy tay cô múc cháo đút cho mình rồi khiêu khích nhìn Hạ Hoàng Lãnh.
“Trẻ con.” Hạ Hoàng Lãnh không quan tâm tiếp tục đọc báo, liếc mắt nhìn Hạ Nghi đang hé miệng kinh ngạc thì nhếch miệng cười, đáng yêu ghê.
Bữa sáng như đánh trận cứ thế qua đi. Hạ Nghi chở Hạ Hoàng Cảnh đến trường, thằng bé khó chịu bực dọc nhất quyết không chịu đi, cô phải dọa dẫm nó mới khổ sở trèo lên xe.
“Sao sáng nay lại ăn nói với anh trai như thế?” Hạ Nghi xoa xoa đầu thằng bé hỏi.
“Em không thích anh ta giả vờ giả vịt, đáng ghét.” Hạ Hoàng Cảnh hất đầu về phía cửa sổ, hùng hổ nói.
“Tiểu Cảnh!!! Lần sau không được như thế, biết không.” Hạ Nghi khó hiểu nhìn thằng bé, từ hôm qua đến nay cô luôn cảm thấy Hạ Hoàng Cảnh có gì đó không đúng thì phải.
Đưa Hạ Hoàng Cảnh đến lớp, Hạ Nghi trở lại lớp mình. Không khí trong phòng học hôm nay cũng khá quỷ dị, nữ sinh trong lớp ai cũng sụt sùi nức nở, trừ cô nàng bánh gạo nếp đang ung dung ăn bánh đằng kia là bình thường thôi.
“Tiểu Tiểu, xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Nghi ngồi vào chỗ liền quay sang hỏi bánh gạo nếp đang ăn bánh ở bên cạnh.
“Thầy Hạo bị bắt thôi dạy rồi. Sáng nay nhà trường mới thông báo nhưng lại không nói rõ nguyên do nghỉ việc.” Mạt Tiểu Tiểu bình thản nói, dù sao Tiểu Nghiên cũng đã an toàn, ai thèm quan tâm đến cái tên bệnh hoạn kia sống hay chết, xí!
“Tại sao thầy Hạo lại nghỉ kia chứ, đang yên đang lành như vậy, tớ sẽ nhớ thầy chết mất.” Mấy nữ sinh bắt đầu đua nhau kêu gào, cả lớp học nháo nhào tiếng khóc la của bọn họ.
“Này, lớp mình có người chết à?” Một cậu nam sinh vừa mới vào lớp vô ý hỏi.
“Cậu mới chết, đồ độc mồm.” Quần chúng nữ sinh xúm nhau vào công kích anh chàng, cậu chàng tủi thân ôm cặp ngồi vào chỗ, trong lòng oán thầm, người ta có cố ý đâu chứ!!!!
“Lũ con gái này nếu để bọn họ biết bộ mặt thật của tên kia, xem họ có còn ngưỡng mộ hắn được nữa không, hứ!” Mạt Tiểu Tiểu xì mũi kinh thường.
“Tớ nghĩ nhà trường không muốn công bố ra cũng đều có nguyên do thôi. Chúng ta cứ yên phận học là được, xen vào nhiều quá làm gì.” Do bàn tay bị đâm là tay phải, Hạ Nghi khó khăn rất nhiều trong sinh hoạt cũng như viết chữ, nhưng còn may, cô nàng gạo nếp rất anh dũng vỗ ngực nói sẽ chép bài cho Hạ Nghi. 8
“Cậu nói đúng, lũ con gái hám trai này phải để cho họ gặp phải tên biến thái mới chừa.” Mạt Tiểu Tiểu đồng tình vỗ vai Hạ Nghi quá chiêm nghiệm.
Cái miệng quạ đen của Mạt Tiểu Tiểu quả nhiên rất linh nghiệm, vài ngày sau đó trong lớp có cô bạn bị một tên biến thái tấn công, cũng may lúc đó có cảnh sát đi ngang giúp đỡ kịp thời, nếu không thì trinh tiết cô bạn đó khó mà giữ được. Chuyện của cô bạn ấy khiến cho nữ sinh toàn trường hoang mang lo sợ, lòng người hoang mang thì sẽ dẫn đến bạo động. Vài ngày sau vụ án cô bạn kia, lượng nữ sinh nghỉ bệnh trong trường tăng đột biến, riêng lớp Hạ Nghi thì đã nghỉ hơn nửa lớp rồi, mà toàn là nữ.
Biết được chuyện này, Hạ Hoàng Lãnh kiên quyết bắt Hạ Nghi nghỉ ở nhà, đợi cảnh sát giải quyết ổn thỏa, cô mới được tới trường. Tất nhiên cô nàng không đồng ý rồi, dù sao thì so với chuyện gặp ma thì gặp biến thái vẫn còn tốt chán. Từ hôm đeo nhẫn của ma nữ, Hạ Nghi bắt đầu có thể nhìn thấy được những thứ mà mình không muốn thấy nhất rồi.
Trang viên Hạ gia đã tồn tại mấy trăm năm lịch sử từ thời ông cụ cụ Hạ gia đã sinh sống ở đây, thời xưa việc tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường, đấu đá tranh giành giết hại lẫn nhau là chuyện không thể tránh khỏi vậy nên thỉnh thoảng Hạ Nghi cũng bắt gặp vài linh hồn chưa siêu thoát, u uất lảng vảng trong trang viên mà tạo hình của họ thì không thể nói là.....
Bạn cứ thử nghĩ đi, nửa đêm thức dậy đi uống nước, lúc quay về phòng thì phát hiện có người ngồi lù lù trên giường nhìn mình chằm chằm, liệu khiếp vía không, thần kinh thép mấy cũng phải hoảng sợ huống gì bà cô nhát gan như Hạ Nghi.
Trợn mắt nhìn cậu bé mặc yếm đỏ thích thú ngồi trên vai Hạ Hoàng Lãnh nghịch tóc, nó vốn là linh thể nên Hạ Hoàng Lãnh không thể thấy, nếu để cho hắn biết được có người dám đùa giỡn mái tóc cao quý của mình không biết sẽ có biểu cảm gì nữa, Hạ Nghi âm u, khoái trá nghĩ.
“Em sao vậy? Có đang nghe anh nói không, hửm?” Hạ Hoàng Lãnh nheo mắt nhìn Hạ Nghi đang mơ màng.
“Có, em vẫn đang nghe đây. Em sẽ tới buổi đấu giá cùng anh.” Hạ Nghi xoa gáy lơ đễnh trả lời.
Mấy hôm trước đi ăn tối cùng Lục Dĩnh về, vô tình té cầu thang, sau ót đập thẳng xuống nền gạch tới bây giờ vẫn còn sưng nhức, phải nói cô và Lục Dĩnh đúng là khắc mạng nhau mà. Tuy nhiên sau hôm ấy, Lục Dĩnh thường xuyên gọi điện, nhắn tin hỏi thăm cô như mọi khi, nhưng Hạ Nghi lại chẳng vui vẻ gì cho cam ngược lại có chút phiền. Hắn thì đang kết giao với Từ Tĩnh mà lại nhắn tin, điện thoại cho cô quá thường xuyên khiến cô cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Em cũng thật là, đi đứng phải nhìn trước ngó sau chứ, cũng may lúc đó bác quản gia phát hiện kịp thời nếu không thì không chỉ sưng thế này đâu.” Hạ Hoàng Lãnh cau mày mát xa cổ giúp Hạ Nghi.
Nhắc đến Quản gia, Hạ Nghi phải chân thành cảm ơn ông ấy. Hôm cô bị ngã, ông ấy không tiếc thân mình lấp lỗ châu mai, đưa thân già cổi của mình ra đỡ, giúp cô giảm đi lực hút trái đất, may mắn đầu cô chỉ đập xuống đất rất nhẹ còn toàn thân thì không gãy cái xương nào chỉ trầy trụa chút đỉnh. Nhưng ông quản gia thì thảm hơn, phải vào viện nắn lại xương sống già nua của mình.
“Anh à! Quản gia đã ổn chưa, lúc sáng em tính vào thăm ông ấy nhưng cổ đau quá nên không đi được.”
“Ổn hơn rồi, bác sĩ yêu cầu ông ấy không nên vận động quá sức, bằng không thì chỉ sợ phần đời còn lại của ông ấy phải nằm liệt trên giường.”
Hạ Nghi lé mắt, không nghiêm trọng đến vậy chứ?
“Tối nay có đấu giá vài bộ trang sức khá đẹp, nếu em thích thì cứ mua, dù sao Hạ gia cũng không thiếu tiền để em mua sắm.”
“Thật ra em cũng không hứng thú lắm với mấy thứ đó.”
“Ừm, em cứ mua về đi, không thích đeo thì để trưng cũng được.”
Hạ Nghi gật gật đầu từ chối cho ý kiến, Hạ Hoàng Lãnh trước giờ vẫn luôn thích làm theo ý mình, hắn mà đã muốn thì có trời mới cản nổi
Buổi đấu giá từ thiện lần này hội tụ rất nhiều doanh nhân giàu có. Khu vực để tìm kiếm con rùa vàng quý giá như vậy tất nhiên là không thể thiếu bóng dáng yêu kiều của các cô thiên kim tiểu thư, minh tinh ảnh hậu, tiểu tam tiểu tứ rồi. Hạ Nghi ngáp ngắn ngáp dài nhìn mấy cô nàng bên kia không ngừng uốn éo lấy lòng Hạ Hoàng Lãnh, nếu nói trong buổi đấu giá lần này ai sáng chói nhất thì chắc chỉ có bang F4 gồm Hạ Hoàng Lãnh, Mạc Vịnh Trinh, Lục Dĩnh và Từ Hạo –Thiếu gia lắm tài nhiều tật của nhà họ Từ. Ba người trên thì một kẻ biến thái, một tên đạo đức giả, một tên thích giả nai còn tên họ Từ kia thì chắc cũng xếp vào hàng phong lưu nức tiếng. Thế mà vẫn thu hút cả đám ong bướm đấy nhé! Hạ Nghi chẹp miệng nhìn khán phòng xa hoa lộng lẫy, người tổ chức buổi từ thiện này cũng thông minh thật, rất biết cách nâng tầm buổi đấu giá lên một tầm cao mới. Mấy cái ghế ngồi toàn là gỗ quý, xung quanh bày biện cũng toàn đồ mắc tiền như thế thì khi đấu giá, kẻ nào dám muốn mất mặt mà ra giá thấp kia chứ.
“Lại lạc mất anh trai sao?” Mạc Vịnh Trinh mang vẻ mặt hứng thú xuất hiện đằng sau Hạ Nghi.
Ông chú kỳ lạ này, chú có biết không tiếng động xuất hiện ở đằng sau người khác như thế rất là đáng sợ không hử?
“Anh Mạc, trông anh rảnh rỗi quá nhỉ?” Hạ Nghi nhếch miệng cười mỉa, hôm nay Thẩm Nhu Nhu lại không đeo bám hắn, đúng là kỳ lạ.
“Anh lúc nào cũng rảnh rỗi cả.” Mạc Vịnh Trinh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghi, vuốt ve tóc cô như lẽ đương nhiên.
Hạ Nghi cau mày trước hành động quá đỗi thân thiết của Mạc Vịnh Trinh, cô né tránh hành động thân mật của hắn, cô rất ghét mấy kẻ tự cho mình là đúng, tại sao lúc trước cô không biết tên này thuộc loại đó nhỉ?
Mạc Vịnh Trinh cứng người trước hành động né tránh của Hạ Nghi, mắt hắn lạnh đi, bàn tay bên kia siết chặt đến nổi gân
“Vị hôn thê của anh tới kìa.” Liếc mắt thấy Thẩm Nhu Nhu từ xa đi lại đây, Hạ Nghi cười lạnh, dù sao thì Thẩm Nhu Nhu cũng thích huênh hoang khoe mình là vị hôn thê của Mạc Vịnh Trinh, vậy thì cô cứ chiều theo sở thích của cô ta vậy.
“Anh yêu! Sao anh lại ngồi đây, làm em đi tìm nãy giờ.” Thẩm Nhu Nhu dịu dàng ôm cổ Mạc Vịnh Trinh, hôn nhẹ lên má hắn.
“Đây có phải tiểu thư Hạ gia không? Chào em, chị là Thẩm Nhu Nhu, vợ chưa cưới của Mạc Vịnh Trinh.” Thẩm Nhu Nhu đắc ý nhìn Hạ Nghi.
“Ờ! Chào” Hạ Nghi không mặn không nhạt chào hỏi, khoe khoang làm quỷ gì, chưa chắc cô đã leo lên được chức bà Mạc, ngoài kia còn lắm ong nhiều bướm, tôi xem cô đối phó ra sao.
Thẩm Nhu Nhu ngượng ngùng trước thái độ của Hạ Nghi, cô ta không nghĩ mình sẽ bị lạnh nhạt như thế, bối rối quay sang cầu cứu Mạc Vịnh Trinh, kết quả người ta chẳng buồn quan tâm. Thẩm Nhu Nhu giận run người, móng tay đâm sâu vào thịt nhưng cô ta không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Hạ Nghi cười nhạt, cô có lòng leo cao nhưng phải coi người ta có đồng ý cho cô thắng không đã. Tự cho mình là đúng, ngu xuẩn, loại con gái như cô ta có thể tồn tại được trong giới thượng lưu này đúng là một kỳ tích. Nghĩ đến năm xưa mình che chở, yêu thương cô ta hết mực, Hạ Nghi cảm thấy kẻ ngu xuẩn nhất là mình mới đúng.
“Tôi nhớ mình đã nói rất nhiều lần với cô là đừng tự làm chủ kia mà. Vị hôn thê của tôi, sao tôi không nhớ mình có vị hôn thê lúc nào nhỉ?” Mạc Vịnh Trinh lạnh nhạt nhìn Thẩm Nhu Nhu, hắn rất ghét những người tự cho mình thông minh.
“Anh..... Nhưng mẹ anh đã nói.” Thẩm Nhu Nhu cắn môi uất ức nhìn Mạc Vịnh Trinh.
“Cô Thẩm, cô muốn tôi phải nói với cô bao nhiêu lần, người vợ duy nhất của tôi chỉ có Thẩm Hạ Nghi.” Mạc Vịnh Trinh tuy nói với Thẩm Nhu Nhu nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Hạ Nghi đầy thâm ý.
Liếc tôi làm gì, muốn gì thì cái xác kia cũng đã mục rữa dưới lòng đất rồi, nếu yêu quá thì lôi lên mà gian thi, giờ ngồi đây diễn cho ai xem, hừ!!!!
“Hai người muốn diễn ngôn tình thì làm ơn đi chỗ khác dùm, tôi không có hứng nghe.” Hạ Nghi dựa vào ghế, chéo chân ngoáy ngoáy tai bất nhã.
“Đừng có đụng vào tôi.” Hạ Nghi khó chịu hất tay Mạc Vịnh Trinh ra, đừng có để cái tay gớm ghiếc đó của anh lên người tôi.
Mạc Vịnh Trinh không chút tức giận, xoa xoa đầu Hạ Nghi. Mặt Thẩm Nhu Nhu tái mét, cô ta tức giận quay người bỏ đi, Mạc Vịnh Trinh lạnh mặt nhìn Thẩm Nhu Nhu rời khỏi.
Thẩm Nhu Nhu tức tối đi khỏi hội trường, vừa ra cửa cô ta liền đụng phải Từ Hạo, vị thiếu gia nhà họ Từ nổi tiếng lịch thiệp với phái nữ. Thẩm Nhu Nhu bị đụng ngã người ra sau, Từ Hạo mau chóng ôm vòng eo nhỏ nhắn giữ thăng bằng giúp cô ta, ánh mắt phóng tia lửa ái muội. Đợi đến khi Thẩm Nhu Nhu nhìn rõ được người đã đỡ mình, thoắt cái, mặt cô ta đỏ như táo chín vậy.
“Tiểu thư, cô ổn chứ?” Từ Hạo dịu dàng hỏi, nhưng cánh tay ôm eo Thẩm Nhu Nhu lại siết chặt thêm.
“Cám ơn anh, tôi ổn.” Thẩm Nhu Nhu e lệ trả lời.
“Cô ổn là tốt rồi, tôi cứ sợ mình làm cô bị thương.”
Thẩm Nhu Nhu gật gật đầu cố tránh khỏi vòng tay Từ Hạo. Nhưng miếng mồi ngon đã ở trước mắt, Từ thiếu nào dễ bỏ qua nó chứ. Cánh tay cứng rắn ôm Thẩm Nhu Nhu kéo vào khe cửa, áp môi trằn trọc hôn xuống. Thẩm Nhu Nhu ngẩn người trước hành động của Từ Hạo, cô ta giãy giụa đôi chút rồi nhanh chóng hòa mình vào nụ hôn nóng bỏng của đối phương.
Nhận được tín hiệu tốt từ người đẹp, Từ thiếu không kiêng dè bắt đầu càn rỡ, nhẹ nhàng luồn tay vào váy Thẩm Nhu Nhu mơn trớn. Bàn tay của Từ Hạo giống như có lửa vậy, không ngừng đốt cháy đầu óc mơ màng của Thẩm Nhu Nhu, từng đợt khoái cảm ập đến khiến Thẩm Nhu Nhu rên khẽ. Từ Hạo nhếch mép nhìn người dưới thân, phụ nữ nha, người nào cũng như người nấy thôi.
“Này, có muốn gì thì làm ơn lên phòng ở tầng trên dùm.” Hạ Nghi vừa hút rột rột ly nước vừa nói.
Thẩm Nhu Nhu giật mình từ cơn mê, cô ta hoảng hốt nhìn Hạ Nghi. Từ Hạo khó chịu quay đầu nhìn kẻ dám phá đám mình, nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, ánh mắt của hắn liền lóe sáng lên. Người đẹp trước mắt này là ai? Thiếu nữ mặc chiếc váy lụa dài màu xanh đậm, kín đáo nhưng vẫn quyến rũ, đường cong ẩn hiện sau lớp lụa kích thích dục vọng khám phá, gương mặt thuần khiết không chút son phấn càng hút hồn, đôi mắt hổ phách yêu dị, toàn thân cô như toát ra hơi thở mời gọi.
Cúi đầu nhìn Thẩm Nhu Nhu, Từ Hạo chép miệng, buông Thẩm Nhu Nhu ra. Hắn thân sĩ chỉnh lại bộ vest mắc tiền của mình rồi mỉm cười chào hỏi Hạ Nghi: “Xin chào, tôi là Từ Hạo. Không biết có vinh hạnh được biết tên của tiểu thư không?”
Nhìn Thẩm Nhu Nhu mặt mày trắng bệch ở phía sau, lại liếc mắt nhìn Từ Hạo đang cười rạng rỡ với mình. Hạ Nghi im lặng hút nốt mớ nước ngọt còn lại trong ly rồi đi lướt qua gương mặt đang dần cứng ngắc của Từ Hạo.
“Tiểu thư, có thể cho tôi biết tên được không?” Từ Hạo không từ bỏ gọi với theo.
Hạ Nghi đứng lại quay người nhìn Từ Hạo, Từ Hạo vui mừng đi nhanh tới, Hạ Nghi tặng cho hắn nụ cười rực nắng, Từ Hạo ngẩn ngơ nhìn nữ thần trước mắt, hắn ngơ ngác nhìn Hạ Nghi tiến lại gần mình, ngơ ngác để Hạ Nghi nhét ly giấy vào tay mình, bên tai nghe thấy giọng nói ngọt ngào của ai đó.
“Cảm phiền vứt dùm, cám ơn.” Hạ Nghi vỗ vỗ vai Từ Hạo rồi đi mất
Hạ Nghi đã đi mất hút mà Từ Hạo vẫn chưa thoát khỏi cõi mê, đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì người đã đi mất rồi, nhìn ly giấy trong tay, cả người Từ Hạo như được tiêm thuốc kích thích, hắn kích động muốn điên. Người đẹp kia, hắn nhất định phải có được.
Thẩm Nhu Nhu lo sợ nhìn Hạ Nghi rời khỏi, Hạ Nghi đã thấy được gì? Con bé có định nói với Mạc Vịnh Trinh không? Thẩm Nhu Nhu nắm chặt tay. Không! Cô tuyệt đối không để Hạ Nghi có cơ hội nói ra chuyện này, vội chỉnh trang lại váy áo, Thẩm Nhu Nhu mau chóng đuổi theo Hạ Nghi.
Hạ Nghi từ tốn chậm chạp đi vào hội trường, cô đang đếm nhẩm xem bao nhiêu giây nữa Thẩm Nhu Nhu sẽ đuổi theo, quả nhiên đúng như Hạ Nghi dự đoán, Thẩm Nhu Nhu rất nhanh đã đuổi tới.
“ Cái đó làm sao vậy, Thẩm tiểu thư?” Hạ Nghi nở nụ cười ngây thơ trong sáng nhìn Thẩm Nhu Nhu đang bối rối.
“Em có thể đừng nói cho Mạc Vịnh Trinh biết chuyện này, được không?” Thẩm Nhu Nhu quẫn bách e dè nói.
“Ừm, để em nghĩ xem, chậc..... Khó nghĩ quá, dù sao anh Mạc cũng là bạn của anh em......” Hạ Nghi xoa xoa cằm ra vẻ đăm chiêu, thật ra thì trong bụng cô đang cười như điên. Thẩm Nhu Nhu ơi là Thẩm Nhu Nhu, cái tính trăng hoa này của cô hại chết cô rồi.
“Xin em, đừng nói cho Mạc Vịnh Trinh biết, chị..... Chị...... Lúc đó chị bị ép buộc mà thôi.” Thẩm Nhu Nhu bắt đầu nức nở, gương mặt yêu kiều khóc nức lên khiến cho người khác phải thương xót. Tuy nhiên trong mắt Hạ Nghi, nó thật nhàm chán.
Người xung quanh hiếu kỳ nhìn qua, hình ảnh yếu ớt mong manh của Thẩm Nhu Nhu chọc người thương tiếc, họ chỉ trỏ, xì xầm bàn tán.
“Được rồi, chị đừng khóc nữa, mắc công người ta lại nói em bắt nạt chị. Nhưng nếu anh Mạc hỏi tới thì em không thể không nói, chị biết đó..... Dù sao anh ấy và em cũng là bạn mà.”
“Cám ơn em......” Thẩm Nhu Nhu sụt sùi lau nước mắt, dưới lớp khăn giấy là nụ cười đắc thắng. Hạ Nghi liếc mắt nhìn vẻ ngoài giả tạo của Thẩm Nhu Nhu đầy châm chọc.
Hội trường bắt đầu xôn xao vào chỗ, từng món đồ quý giá được bày biện trên bàn trưng bày. Hạ Nghi ngồi vào chỗ mình xem xét từng món, trước kia cô cũng tham gia vào mấy buổi đấu giá từ thiện như thế này, nhưng lúc nào cũng về tay không. Đơn giản vì cô không thích mua đồ trong mấy buổi đấu giá, vừa mắc mà chưa chắc đã là hàng quý. Ngáp dài nhìn người đang gõ búa bong bong trên khán đài, Hạ Nghi mơ màng ngủ mất.
Hạ Hoàng Lãnh nhìn nhóc con nghẻo đầu ngủ say sưa bên cạnh mình, hắn lắc đầu cười cởi áo vest ra đắp lên người cô, rồi yêu chiều hôn lên trán, sau đó mới nghiêm túc quan sát buổi đấu giá. Lục Dĩnh tiến vào hội trường liền tìm kiếm bóng dáng của Hạ Nghi. Mấy hôm nay hắn cảm nhận được sự xa cách và né tránh của cô, hắn biết cô đã hiểu lầm mình và Từ Tĩnh, hắn rất muốn giải thích với cô nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp, hắn còn cần cha Từ Tĩnh giúp hắn một số việc.
Hạ Nghi đang ngủ ngon lành thì cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống, hơi thở ấm áp quen thuộc khiến cô muốn dựa vào, ngã người lên vai người bên cạnh, Hạ Nghi mè nheo dụi dụi. Mạc Vịnh Trinh yêu thương vuốt mặt Hạ Nghi giống như rất lâu trước đây hắn vẫn làm, Hạ Nghi khó chịu gạt tay hắn ra.
“Vịnh ngốc, không được làm phiền em, đánh chết bây giờ.”
Tim Mạc Vịnh Trinh khẽ ngừng đập, hắn vươn tay ôm chặt Hạ Nghi vào lòng, hắn chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi, khoảnh khắc cô thừa nhận bản thân mình là Thẩm Hạ Nghi. Nghi Nghi của hắn đã trở lại, cô ấy thật sự đã trở lại. Mạc Vịnh Trinh vui mừng phát điên, vòng đá trên tay hắn khẽ lóe sáng khi chạm vào Hạ Nghi, ôm chặt Hạ Nghi trong tay, trái tim trống rỗng lâu nay của hắn bỗng được lấp đầy.
Hạ Hoàng Lãnh đi vệ sinh về thì thấy một màn tu hú chiếm tổ chim khách, hắn tức giận hùng hổ đi lại, gạt phăng cánh tay đang ôm Hạ Nghi ra, bế bổng cô lên rồi trừng mắt nhìn Mạc Vịnh Trinh.
“Mạc tổng, anh đang làm gì với em gái tôi thế?”
Mạc Vịnh Trinh nheo mắt nguy hiểm nhìn Hạ Hoàng Lãnh, mặc dù trong lòng đang rất tức giận nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế, ra vẻ đương nhiên nói: “Hạ tổng, tôi thấy Hạ tiểu thư có chút mệt mỏi nên để cô ấy dựa vào một chút thôi.”
“Việc này không cần làm phiền tới Mạc tổng, em gái tôi, tôi có thể tự chăm sóc.” Hạ Hoàng Lãnh không quan tâm gương mặt đã sớm đen như đít nồi của Mạc Vịnh Trinh, ôm Hạ Nghi rời khỏi hội trường.
Lục Dĩnh ngồi phía xa theo dõi Hạ Nghi nên chứng kiến toàn bộ sự việc, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười đầy toan tính khiến gương mặt hắn trở nên gian xảo hơn bao giờ hết. Hạ Nghi mơ màng giật mình tỉnh dậy đã thấy mình nằm gọn trên tay Hạ Hoàng Lãnh rồi, cô nhớ lúc nãy mình đang ngồi trên ghế kia mà, tròn mắt nhìn mặt mày rét lạnh của Hạ Hoàng Lãnh, Hạ Nghi khàn khàn hỏi.
“Anh, sao thế?”
“Em còn dám hỏi? Em có biết trong lúc em ngủ có người đã lợi dụng em không?” “Ô!!! Em có thấy gì đâu, chẳng phải anh luôn ở cạnh em sao?”
“Em..... Nói chung sau này không cho ngủ gật bên ngoài nữa.”
Hạ Nghi trợn mắt nhìn Hạ Hoàng Lãnh tức tối, thật hết nói nổi, bây giờ ngay cả việc ngủ cũng cấm, rõ ràng vì thấy có hắn ở bên cạnh, cô mới dám ngủ, làm việc tắc trách thì đổ lên đầu người khác. Xí, đồ độc tài! Hạ Nghi ngáp dài.
Ánh nắng sớm ấm áp dịu dàng bao phủ Tư Hoa, cả ngôi trường như tỏa sáng trong nắng sớm, Hạ Nghi mệt mỏi ngáp dài đi trên hành lang lớp học. Tối qua về đến nhà, Hạ Hoàng Cảnh biết được cô đi ra ngoài với Hạ Hoàng Lãnh mà không dắt nó theo thì quậy tung phòng cô tới gần mười một giờ, báo hại sáng nay mém tí nữa cô trễ học. Thằng nhóc kia càng ngày càng khó chiều, hở một chút là náo loạn um sùm không cho ai ngủ nghỉ.
“Bốp.....” Hạ Nghi ngã sõng soài ra đất, nhìn cô bạn đi đứng không nhìn đường kia, Hạ Nghi lắc đầu ngao ngán. Tuy cô không chấp nhất nữ sinh nhưng đụng ngã kiểu này thì cũng hơi quá đáng. Cô bạn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hạ Nghi, mái tóc dài che phủ gần hết gương mặt khiến cô nàng y như con ma nữ trong The Ring vậy. Hạ Nghi giật mình nhìn tạo hình quái dị của cô nàng.
“Bạn không sao chứ?” Hạ Nghi lịch sự vươn tay muốn đỡ cô bạn, vừa chạm vào người cô ấy, Hạ Nghi giật mình, sao lạnh quá vậy. Cô nàng kinh dị như đụng phải ma, gắt gao nắm chặt tay cô, bàn tay lạnh toát như nước đá truyền qua khiến Hạ Nghi lạnh run người, Hạ Nghi khó hiểu vén tóc cô ấy lên.
“Kỷ Đình, sao cậu để tóc tai gì kỳ cục vậy?” Hạ Nghi trợn mắt nhìn cô bạn cùng lớp Kỷ Đình, bình thường cô nàng yêu làm đẹp này không bao giờ để mái tóc xinh đẹp của mình rối bù như bây giờ đâu.
Kỷ Đình không lên tiếng, chỉ gắt gao nắm chặt tay Hạ Nghi, cô ấy mím môi run rẩy nhìn Hạ Nghi.
“Cậu ổn không, sắc mặt nhìn xanh xao quá hay tớ đưa cậu đến phòng ý tế nhé.” Hạ Nghi vươn tay muốn bế Kỷ Đình đi đến phòng y tế vì nhìn cô nàng bây giờ không có chút sức sống nào vậy. Trong lớp, cô được mệnh danh là nữ kỵ sĩ vì khi có bạn nữ nào mệt mỏi hay ngất xỉu thì cô luôn là người bế họ đến phòng y tế, bởi vậy men quá cũng không tốt.
Kỷ Đình không lên tiếng, bàn tay ra sức nắm chặt tay cô. Hạ Nghi bị Kỷ Đình nắm phát đau, từ khi nào cô bạn này mạnh dữ vậy, nhìn cánh tay bị Kỷ Đình bấu tím tái một mảng, Hạ Nghi quay đầu khóc ròng, có ghét cô thì cũng đâu cần như thế. Chỉ có Kỷ Đình biết, hiện tại bản thân mình đang cố gắng truyền đạt điều gì cho Hạ Nghi.
“Kỷ Đình thân yêu, cậu có thể giảm lực trên tay xuống được không? Dù tớ có mạnh thật nhưng bị cậu bấu như thế tớ cũng đau lắm.
Kỷ Đình mím môi run rẩy nhìn Hạ Nghi, cô nàng càng ra sức bấu chặt, máu theo khe chân Kỷ Đình chảy xuống, đọng thành một vũng nhỏ, Hạ Nghi hết hồn nhìn Kỷ Đỉnh.
“Kỷ Đình!!! Không phải mẹ cả cậu đến chứ, mau khoác vào đừng để lũ nam sinh nhìn thấy.” Hạ Nghi vội vã cởi áo khoác ngoài quấn lấy mông Kỷ Đình, rồi mau chóng bế cô chạy nhanh đến nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Hạ Nghi thở phào để Kỷ Đình xuống, cũng may trên đường đi không thấy bóng đáng tên con trai nào, nếu không thì ngày mai Kỷ Đình sẽ lên trang bìa báo trường mất, quay qua nhìn máu vẫn còn chảy trên chân Kỷ Đình, Hạ Nghi vội lục cặp đưa cho cô ấy một miếng băng.
“Đây, cậu mau vào thay đi.” Đẩy Kỷ Đình vào toilet, Hạ Nghi thân thiện đóng cửa giúp bạn. Lúc này chuông vào lớp reo vang lên, Hạ Nghi nhìn đồng hồ rồi lại nhìn toilet hét lớn: “Tớ vào lớp trước, có gì cậu đi sau nhé.” Không có tiếng trả lời, Hạ Nghi xách cặp chạy nhanh về lớp.
Vừa vào lớp, cô đã bị không khí nặng nề, tĩnh lặng bao trùm. Hạ Nghi khó hiểu đi đến chỗ ngồi của mình.
“Tiểu Tiểu, mọi người trong lớp lại bị sao thế?”
“Tiểu Nghiên, Kỷ Đình chết rồi.” Mạt Tiểu Tiểu buồn bã nói, mặc dù cô không thích cô bạn đỏng đảnh kia nhưng khi nghe tin cô ấy chết, cô cũng rất buồn.
“Cậu nói gì?” Hạ Nghi giật mình hét lớn, cả lớp quay đầu nhìn cô bật dậy trợn mắt, mọi người đều dành cho cô ánh mắt đồng đình, lúc đầu khi họ nghe tin cũng ngạc nhiên không kém Hạ Nghi lúc này vậy.
“Kỷ Đình chết rồi, là nhảy lầu tự sát, tối qua cảnh sát phát hiện thi thể cậu ấy ở chung cư mới xây phía nam thành phố.” Mạt Tiểu Tiểu ỉu xìu nói.
“Cậu...... Cậu đừng đùa tớ chứ?” Giỡn hả? Mới nãy cô còn bế cô bạn ấy chạy như bay đến nhà vệ sinh đấy, chết cái quái nào được.
“Là thật, không tin cậu cứ hỏi chủ nhiệm, thầy ấy mới vừa ghé lớp thông báo đấy.”
Hạ Nghi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nếu thật sự Kỷ Đình đã chết, vậy người lúc nãy cô mới gặp là ai, nhìn cánh tay vẫn còn xanh tím của mình. Hạ Nghi run rẩy một trận, lại tới nữa rồi, ai đó giết tôi đi
Cả một ngày trong lớp học đều chìm trong không khí tang thương, mọi người dù không yêu thích Kỷ Đình nhưng dù sao cũng là bạn học, cái chết của cô ấy đến quá đột ngột, mọi người vẫn chưa thể thích nghi, vài cô bạn thân của Kỷ Đình để hoa lên bàn học của cô ấy rồi bật khóc chạy đi.
Chỉ có Hạ Nghi vẫn chìm đắm trong sợ hãi, tự nhủ với bản thân mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hạ Nghi mệt mỏi đến nhà vệ sinh, khi cô vừa bước vào, không khí lạnh trong nhà vệ sinh ập tới, cửa chính bỗng đóng mạnh rồi khóa chặt, Hạ Nghi sợ hãi chạy lại mở cửa nhưng không được, cô hoảng hốt dựa vào cửa, mồ hôi từng giọt lạnh ngắt tuôn ướt đẫm cả tóc.
Vòi nước trong nhà vệ sinh tự động mở van hết công suất, cửa nhỏ của từng toilet đóng mở mạnh bạo, thứ nước màu đen sôi sục trào ra từ buồn cầu. Hạ Nghi chỉ biết nín thở nhìn mọi việc xảy ra.
“Kỷ Đình, dừng lại.” Hạ Nghi hét lớn, cô ngồi sụp xuống nền đất.
Quả nhiên sau tiếng hét mọi thứ trở lại tĩnh lặng. Hạ Nghi run rẩy đứng dậy, cô sợ sệt tiến lại gần cửa toilet trong cùng, đá mạnh cửa, bên trong trống rỗng. Bỗng có bàn tay lạnh lẽo nắm chặt vai Hạ Nghi từ phía sau. Hạ Nghi nuốt nước miếng một cái, cố bình tĩnh quay đầu lại, cô muốn khóc rồi
“Kỷ Đình, buông tớ ra.” Hạ Nghi nghiêm giọng nói.
Kỷ Đình không nhúc nhích, vẫn nắm chặt vai Hạ Nghi, cô bạn gắt gao nhìn Hạ Nghi cầu xin.
“Kỷ Đình, buông tớ ra, có gì từ từ nói.”
Lúc này, đột nhiên trên mặt Kỷ Đình trào ra rất nhiều máu, dòng máu đỏ che phủ khắp ngũ quan của cô ấy. Hạ Nghi nhìn mà muốn buồn nôn.
“Kỷ Đình, cậu có gì muốn nói với tớ không?”
Kỷ Đình vẫn im lặng, lúc này cô chỉ có thể dùng máu để biểu hiện tâm trạng của mình, hi vọng Hạ Nghiên có thể hiểu. Trong khi đó, Hạ Nghi nghe thấy tiếng máu tí tách rơi trên sàn nhà, nó tuôn ra từ người bạn mình càng ngày càng nhiều, cô còn có thể cảm nhận được nó đang chảy lan sang chân mình, cái cảm giác nhớp nháp tanh tưởi ấy làm cho cô chỉ muốn bỏ chạy, nhưng thứ máu đen đặc kia lại khiến cho cô nhìn mà bủn rủn tay chân, không thể nhúc nhích được.
Kỷ Đình dùng tay vẽ lên tay Hạ Nghi chữ “Oan”, cảm giác lạnh ngắc nhớp nháp đó khiến cho Hạ Nghi rợn tóc gáy, cô máy móc cúi đầu xuống nhìn tay mình, đến khi nhìn rõ chữ trong lòng bàn tay thì cô không khỏi nhíu mày.
“Cậu không phải tự sát?”
Kỷ Đình vẫn yên lặng nhìn Hạ Nghi không trả lời, chỉ có thứ máu màu đen ở trong mắt cô ấy chảy ra càng nhiều hơn. Hạ Nghi im lặng nghiêm túc nhìn Kỷ Đình.
“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ tìm cho bằng được kẻ hại cậu, cho cậu một câu trả lời thích đáng.” Hạ Nghi mím môi nói.
Kỷ Đình chớp mắt trả lời, bỗng có cơn gió mạnh thổi qua. Hạ Nghi khó chịu che mắt, đến khi gió ngừng thổi, cô có thể mở mắt ra thì Kỷ Đình đã biến mất từ bao giờ rồi. Hạ Nghi nắm chặt đôi tay run rẩy của mình, là ai, là ai đã khiến cho cô ấy thành ra như vậy?