Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: 4: Mỹ Nhân Say Ngủ Nói Là Làm 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Oudh
Việt Độc bí mật theo dõi suốt một tuần, độ hiểu biết về kí chủ tương lai lại tăng thêm một bậc.
Cô bạn Kỳ Tửu thực sự rất thích ngủ.
Mà tình trạng giấc ngủ bất thường này không liên quan gì đến bệnh tật cả.

Việt Độc từng xem xét liệu cô ta có mắc hội chứng Kleine-Levin hay còn được gọi với cái tên, hội chứng "Người đẹp ngủ" hay không, biểu hiện là ngủ li bì theo chu kỳ đi kèm với đói bệnh lý, khiến bệnh nhân vô cùng khổ sở.

Nhưng không lâu sau, Việt Độc lại tự mình đạp đổ những suy đoán này.
Giấc ngủ của Kỳ Tửu hoàn toàn có thể tự kiểm soát được, thời gian ngủ mỗi ngày kéo dài tận 18 tiếng chính là do cô ta muốn thế!
Đói bệnh lý càng không có.
Có lẽ do hằng ngày tiêu tốn ít năng lượng nên Kỳ Tửu ăn cũng ít hơn nhiều so với người bình thường.

Ba bữa một ngày đều có người đưa tới nhưng cô ta rất kén ăn, hễ hôm ấy đồ ăn không hợp khẩu vị liền cau mày, gác đũa sang bên, đi ngủ tiếp.

Sau đó sẽ có dì giúp việc phụ trách vệ sinh đến, chịu khó dọn sạch bàn ăn.

Việt Độc: "..."
Không sai, nhà Kỳ Tửu làm ăn rất lớn, có như vậy mới hầu hạ nổi vị đại tiểu thư này.

Nghe nói, quản gia nhà họ Kỳ đã tặng trường học cả một tòa nhà chỉ để giáo viên đừng quấy rầy giấc ngủ của đại tiểu thư nhà họ.

Việt Độc cạn lời.

Nếu đã yêu cầu thế thì sao không để Kỳ Tửu ở nhà ngủ luôn đi, mất công chạy đi chạy lại làm chi?
Nhưng chuyện giáo viên trong trường mắt nhắm mắt mở với hành động của cô ta cũng là thật.


Dù vậy, Việt Độc vẫn không hiểu nổi nguyên nhân cho sự dung túng quá mức này là gì, cho đến một tiết Toán nọ...!
"Câu hỏi này! Tôi mới giảng một câu tương tự câu này vào tuần trước, đúng không hả?" Giáo viên Toán gõ mạnh thước kẻ lên mặt bàn, giọng nói vì tức giận mà hơi run run.

"Vậy tại sao không ai làm lại được? Một người cũng không?!"
Cả lớp câm như hến.
Tình huống đáng sợ nhất, "Không ai nhớ bài đã giảng", xuất hiện rồi!
Gặp loại chuyện này, các giáo viên thường bắt đầu cáu gắt, chỉ điểm vài học sinh ngồi hàng đầu hoặc trên đầu danh sách, phát hiện không ai nhớ sẽ nổi trận lôi đình, sau đó dùng nguyên một tiết để giáo huấn học sinh, cố khắc lời giải câu hỏi khó này vào đầu chúng nó!
Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng Việt Độc vẫn không nhịn được cảm thấy run sợ...!Nếu dữ liệu có cái gọi là lòng cam đảm.
Không khí dần trở nên căng thẳng, giáo viên Toán nhìn quét một vòng quanh lớp, bất ngờ nâng cao giọng: "Đồng Mạn Mạn, gọi Kỳ Tửu lên đây."
Tất cả học sinh: "!"
Bọn họ theo bản năng dồn hết ánh mắt xuống cuối lớp.
Nữ sinh ngồi phía trước Kỳ Tửu bị gọi tên, cẩn thận quay ra sau nhìn, căng thẳng nói: "Cô à, không cần thiết phải –"
Giáo viên Toán học không thèm quan tâm: "Gọi! Ngày thường mặc kệ trò ấy muốn làm gì thì làm chính là để dùng cho lúc này, nếu không ai thèm chiều ý trò ấy?"
Đồng Mạn Mạn làm vẻ mặt cầu xin: "Cái đó, hay là cô tự mình gọi đi ạ?"
Giáo viên Toán: "...Tiền đồ."
Cuối cùng, Đồng Mạn Mạn đành hít một hơi thật sâu, đánh thức Kỳ Tửu dậy.
Việt Độc hằng ngày nhìn tâm trạng Kỳ Tửu mỗi khi phải rời giường đều rất tệ, đủ dọa sợ tất cả bạn học trong lớp, lần này sao có thể tránh khỏi?
Cũng may, Kỳ Tửu chưa kịp nói.
Giáo viên Toán đã kêu cô ta lên bảng.

"Em lên viết tóm tắt cách giải bài toán này cho tụi nó xem!" Giáo viên giận dữ nhấn mạnh, "Mà có phải tôi chưa phân tích bài này đâu, mỗi bước đều rất dễ nhớ."
Một nam sinh ngồi hàng hai nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng đề này khác đề tuần trước, điều kiện thứ ba..."
Giáo viên nghe được, trừng hắn: "Dạng bài giống thì chính là giống, đừng có kiếm cớ biện minh cho mình."
Kỳ Tửu liếc bên kia, nhìn một cái rồi mới cởi áo khoác ra, chậm rãi đi lên bục giảng.


Cô ta cầm lấy viên phấn, hờ hững đọc đề, đặt bút làm.

Chữ viết của Kỳ Tửu rất đẹp, toát lên vẻ lười biếng đặc trưng – giống con người cô ta, và một luồng năng lượng tự do, phóng khoáng, quả thực là cảnh đẹp ý vui.

Không cần dừng lại suy nghĩ quá nhiều, hoặc toàn bộ quá trình đó đều đã được thực hiện trong não mà không thể hiện ra ngoài, Kỳ Tửu viết ra từng bước, từng bước giải như nước chảy mây trôi.

Thậm chí còn không cần đến nháp, hoàn toàn dựa vào tính nhẩm.

Xong xuôi, Kỳ Tửu đặt phấn sang một bên, không do dự quay lại chỗ ngồi.

Trùm áo khoác lên, một giây lập tức ngủ lại.

Giáo viên Toán rất hài lòng với kết quả này: "Hiểu chưa, đã hiểu hết chưa hả? Hiểu rồi thì giơ cái tay lên!"
Sau một khoảng lặng ngắn chỉ thấy lác đác vài ba cánh tay được nâng lên.

Giáo viên liên tiếp hít sâu hai hơi: "Giỏi, các anh chị giỏi lắm.

Tôi chỉ giảng lại đúng lần này nữa thôi, lần sau anh chị gặp dạng bài này mà còn bảo không biết thì – ha."
Nói rồi liền bắt đầu phân tích đáp án của Kỳ Tửu.

Việt Độc quan sát từ đầu đến cuối: "......"
Tâm tình đều đã đóng băng.

Điều này hết sức sai lầm, kí chủ tương lai không chỉ là đại tỷ học đường xinh đẹp mà còn có năng lực học tập cấp thần thánh – khi cần thiết có thể thay giáo viên làm mẫu bài tập nữa chứ?
Nghĩ kiểu gì thì loại người này cũng sẽ không phát triển thành nhân vật phản diện, đây rõ ràng là tiêu chuẩn của nhân vật chính mà!
Biến số của nhiệm vụ cũng quá lớn rồi.
Việt Độc không hề chần chừ, nhanh chóng soạn một bản báo cáo quan sát 5000 chữ, gửi cho nhân viên Chăm sóc Khách hàng ở không gian hệ thống.

Toàn bộ sinh hoạt hằng ngày cùng tính cách và hành vi của Kỳ Tửu đều được miêu tả cụ thể, hình tượng đại tiểu thư lạnh lùng, chỉ số IQ cao, lười biếng, ham ngủ được trình bày vô cùng sinh động trên giấy, khác một trời một vực với cô bé đáng thương trong tài liệu.

Cuối báo cáo, Việt Độc nghiêm túc đưa ra đánh giá:
Kí chủ chỉ định của tôi khác xa với tư liệu được cung cấp.

Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng thế giới này bị lỗi, khả năng cao sẽ ảnh hưởng đến việc tiến hành nhiệm vụ.

Hy vọng hệ thống Chăm sóc Khách hàng có thể nhanh chóng hồi đáp và có lời giải thích, cũng như phương án giải quyết cho vấn đề.

Đồng thời chèn thêm ảnh chụp Kỳ Tửu lúc mới ngủ dậy, toàn cảnh nơi ở xa hoa của nhà họ Kỳ, ảnh Kỳ Tửu tiêu sái giải bài tập.
Nhân viên Chăm sóc Khách hàng M — một nhân viên hình người từ chủ điện không gian hệ thống rất nhanh đã phản hồi lại báo cáo của cô.
Gửi hệ thống số 0996:
Thân mến, không cần lo, có sự sai lệch giữa tư liệu và thực tế là việc rất bình thường!
Kiểm tra cho thấy, vai phản diện của tiểu thế giới số hiệu 161 thuộc dải Ngân Hà không có gì bất thường, tất cả đều nằm trong phạm vi cho phép nên sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của nhân vật phản diện.

Yên tâm đi!
Dù gì thì Kỳ Tửu cũng xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ số 0996 không rung động chút nào sao? Có được một kí chủ thế này là lời lắm nha.

Ngoài ra, kĩ thuật viên thông qua kiểm tra phát hiện hệ thống 0996 hình như chưa trói buộc với kí chủ...!Rất tiếc phải thông báo đến cô, đây là hành vi cố ý trốn việc, mời cô ngay lập tức quay lại liên kết với Kỳ Tửu.

Chúc cô, công việc thuận lợi, sớm ngày trở về!
Ký tên,
— Nhân viên Chăm sóc Khách hàng M.
Không chỉ không nhận được lời giải thích xác đáng mà còn thành chính mình cố ý trốn việc?

Việt Độc nổi đóa muốn xóa luôn thư hồi đáp nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì những tin nhắn với hệ thống chủ không thể tùy tiện xóa đi, sau này có chuyện còn có thể dùng làm bằng chứng.

Do đó, cô trước sao lưu nội dung bức thư, sau mới điên cuồng xóa hết bản gốc cho hả giận.
Đương nhiên là vẫn phải liên kết, liên kết rồi còn có cơ may hoàn thành, không thì đến mở khóa nhiệm vụ cũng chẳng được.

Trùng hợp thay, hiện tại đang là thời điểm tan trường buổi sáng, Kỳ Tửu vừa tỉnh dậy, đang ngáp ngắn ngáp dài.

Việt Độc điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, chuỗi số liệu màu lam hợp thành một mũi tên, nhắm chuẩn xác ngay ấn đường (1) của Kỳ Tửu mà mục tiêu dường như không hay biết.
Giây tiếp theo, dung hợp.
Dữ liệu được chia nhỏ thành nhiều nhánh, tràn vào từ giữa hai chân mày.

Sắc lam hòa ánh bạc cùng tỏa sáng tạo thành một bức tranh rực rỡ, chấn động lòng người, chỉ tiếc quá trình diễn ra dưới hình thức người thường không thể quan sát nên chẳng ai có cơ hội được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tráng lệ đó.
Khoảnh khắc ấy diễn ra cực nhanh, thậm chí chưa đến 0,01 giây, xem ra không có bất kì kẻ nào thấy được cảnh này.

Kỳ Tửu bỗng khựng lại, đôi mắt luôn khép hờ lúc này lại hơi mở to.

Khi quá trình dung hợp đang diễn ra, hệ thống sẽ mất nhận thức tạm thời về thế giới bên ngoài nên Việt Độc không bao giờ biết được —
Ánh mắt tràn ngập hứng thú và biểu tình vô cùng đặc sắc của kí chủ ngay lúc đó.

_________________________
Chú thích:
(1) Ấn đường: Vị trí giữa hai lông mày

_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Việt Độc: Nhớ nỗi sợ bị học sinh giỏi trong lớp áp chế hồi đi học.jpg
Kỳ Tửu: Nên ngươi báo cáo ta với hệ thống chủ chỉ vì chuyện này?
Việt Độc (bình tĩnh): Làm gì có, quan sát viên báo cáo khi thấy có điểm bất thường không phải chuyện rất thường tình sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.