Lý An trợn mắt to hết cỡ.
Anh ta đi theo bên cạnh Lệ Đình Nam rõng rã sáu năm, hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác Lệ Đình Nam chưa từng có quan hệ gì với bất cứ người phụ nữ nào.
“Vậy tổng giám đốc Lệ, lát nữa anh về thẳng biệt thự hay là đi nơi nào khác…” Lý An nói mà trong lòng run lên bần bật, đầu lưỡi xoắn xuýt không duỗi thẳng ra được.
Lệ Đình Nam lành lạnh liếc Lý An: “Về biệt thự”
Lý An nhớ tới Hứa Nhược Mộng vẫn đang ở biệt thự, tổng giám đốc Lệ với trợ lý An thật sự định ở trong biệt thự sao?
Hứa Nhược Phi lấy chìa khóa ra, mở cửa ra, đặt túi xách lên trên tủ giày.
Cởi giày cao gót ra thay vào đôi dép lê, bật đèn ở hành lang lên, đi về hướng phòng khách.
Cảng chân ê ẩm, hôm nay cô đi vòng vòng trong kho, giúp Phạm Tiêu Tiêu chọn hương liệu phù hợp, mệt chết đi được.
Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy nhìn thấy Hứa Nhược Phi đã về, dời tầm mắt khỏi phim hoạt hình trong tỉ vi: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi!”
Cô nhóc từ trên sô pha nhảy xuống, ngoan ngoãn nhận lấy túi đồ trong tay Hứa Nhược Phi, để đồ uống và cả bánh kẹo hoa quả lên bàn uống trà.
“Mẹ, dạo này mẹ về muộn thế là vì công việc của công ty ba nhiều lắm hả?”
Hứa Nhược Phi khẽ mỉm cười: “Cũng bình thường, Nhược Hy dạo này đi học có nghe lời cô giáo không?”
Cô nhóc gật đầu.
Trên bàn có hai hộp thức ăn ngoài, Hứa Nhược Phi nhìn một lúc, tròng lòng dâng lên chút chua xót.
“Chờ mẹ bận xong đợt này, sẽ đích thân vào bếp nấu đồ ăn ngon cho các conl”
Tay nghề nấu nướng của Hứa Nhược Phi tuy rằng không so được với bếp trưởng của nhà hàng Michelin, nhưng chắc chắn cũng không kém hơn đầu bếp bình thường.
Cô để lại tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt cho Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy rất nhiều.
Nhưng mà thức ăn ngoài cho dù có ngon đi chăng nữa, cũng không sánh bằng thức ăn nhà nấu.
Cô nhóc vừa nghe thấy vậy, trên mặt cười tươi như hoa nở: “Vâng!
Hôm nay con muốn ăn cháo bát bảo, anh thì cứ muốn ăn pizzal”
Nói xong, Hứa Nhược Hy trừng mắt nhìn Hứa Đình Phong đang ôm laptop ngồi trên sô pha.
Cậu bé nho nhã trên mặt không mảy may gợn sóng: “Được rồi, ngay mai cho em gọi pizza”
Hứa Đình Phong khép laptop lại, nhảy xuống khỏi ghế sô pha: “Mẹ, mẹ vẫn chưa ăn tối nhỉ? Con giúp mẹ một tay, muốn nấu món gì?”
Hứa Nhược Phi nào có nỡ để hai cục cưng của mình giúp mình làm việc nhà chứ: “Được rồi, các con mau chơi thêm lúc nữa đi, đến mười giờ thì phải đi ngủ rồi đấy.
Mẹ tự nấu đồ ăn khuya, nếu các con muốn ăn, mẹ nấu thêm một phần nữa”
Hứa Nhược Phi cởi áo vest ra, xắn tay áo lên, đi vào bếp.
Nếu Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy cũng muốn ăn, thì làm mì cà chua trứng đi.
Cách nấu đơn giản mà ăn cũng ngon.
Rất nhanh chóng, Hứa Nhược Phi bưng mì cà chua trứng để lên mặt bàn, gọi hai đứa nhóc tới ăn.
Cô rót ba ly nước trái cây, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống đàng hoàng ăn một bữa thật ngon thì điện thoại vang lên.
Mà người gọi tới chính là Lệ Đình Nam.
Hứa Đình Phong liếc mắt nhìn điện thoại của Hứa Nhược Phi, bình tĩnh nói: “Ồ, hóa ra là ba.
Muộn thế rồi còn gọi điện thoại cho mẹ, không phải là gọi mẹ tăng ca đấy chứ.
Dù sao hai người chắc chắn sẽ không hòa thuận với nhau, thế con có cần phải bóc mẽ chuyện ba làm trái với hợp đồng gọi mẹ tăng ca không?”
“Đừng lộn xộn” Hứa Nhược Phi đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên đi ra chỗ khác.
Cô tin Hứa Đình Phong nếu như thực sự muốn làm vậy, thì tiêu đề bài báo ngày mai chính là Lê Đình Nam bóc lột sức lao động của nhân viên..