Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ

Chương 220: Chương 220





Hứa Nhược Phi có hơi kỳ quái: “Tổng giám độc Lệ?”
Cô liên tiếp gọi mấy lần, người đàn ông cũng chưa hồi phục.

Hai tay Hứa Nhược Phi chống trên bàn, người hơi nghiêng về phía trước, giọng nói dịu dàng vang lên: “Tổng giám đốc Lệ, anh nghe thấy tôi nói chứ?”
Lúc này Lệ Đình Nam mới từ trên màn hình máy tính dời mắt sang.

Chỉ nhìn Hứa Nhược Phi một chút rồi lập tức căng họng nói: “Chuyện gì?”
Hứa Nhược Phi ngừng một chút, vẻ mặt có chút kỳ quái.

“Tổng giám đốc Lệ, có phải anh không thoải mái chỗ nào không?”
Thời gian cô trở thành trợ lý của Lệ Đình Nam không dài, cũng không tính là ngắn.

Người đàn ông ở trước mặt, mặc dù xuất thân nhà giàu, có sự kiêu ngạo của bản thân, nhưng ở trong mặt lễ độ tuyệt đối sẽ không có bất cứ sơ suất nào.

Lệ Đình Nam cười nhạo, liếc Hứa Nhược Phi một chút, hai tay khoanh trước ngực, cong môi: “Cô có chuyện gì nhanh nói, nhân lúc tâm trạng tôi tốt có sẽ sẽ đồng ý.


Hứa Nhược Phi: “…” Thật xin lỗi, cô không nên cảm thấy loại đàn ông như Lệ Đình Nam đây sẽ có vẻ mặt mềm yếu.

Bản lĩnh trêu người vẫn cao cấp như vậy.

“Tổng giám đốc Lệ, việc hôm nay tôi đã làm xong, buổi chiều muốn xin nghỉ nửa ngày.

” Ánh mắt Hứa Nhược Phi loé lên như sao, nhìn người đàn ông ở trước mặt.


Ánh mắt Lệ Đình Nam bỗng nhiên co rụt lại, anh bỗng bất đắc dĩ nở nụ cười.

Người phụ nữ này lúc tính khí trẻ trâu giống hệt như đứa trẻ năm sáu tuổi.

Anh thật sự là đầu óc mê muội, anh vậy mà cảm thấy người phụ nữ như vậy thú vị.

“Chuẩn.

” Lệ Đình Nam nói xong, ánh mắt lần nữa rủ xuống, nhìn về phía máy tính xách tay.

Hứa Nhược Phi đứng trước bàn làm việc, hơi trợn tròn mắt.

Sảng khoái như vậy?
Cô vốn còn cho rằng phải dây dưa một hồi.

Dù sao ngày xưa Lệ Đình Nam có thể ép sức lao động của cô thì sẽ ép.

“Tổng giám đốc Lệ, anh cũng không hỏi nguyên nhân một chút sao?” Hứa Nhược Phi cảm thấy cả người cô lâng lâng như trên mây.

Đầu của Lệ Đình Nam cũng lười nâng, giọng nói trầm thấp êm tai như đàn Cello, lạng mang theo một tia khàn khàn.

“Ồ? Cô rất muốn cho tôi biết nguyên nhân?”
“Không muốn không muốn.


” Hứa Nhược Phi vội khoát tay phủ nhận.

Nếu để Lệ Đình Nam biết cô xin phép nghỉ chỉ vì đưa bạn rời khỏi, chị sợ tuyệt đối sẽ không phê duyệt.

Hứa Nhược Phi không có mơ tưởng, sau khi thu dọn xong thì rời khỏi phòng làm việc.

Mười mấy phút sau, cô vội vàng chạy về đến.

“Tổng giám đốc Lệ, ngại quá, tôi quên cầm chìa khoá xe.

” Hứa Nhược Phi nói xong thì đẩy cửa ban công ra, lại nhìn thấy người đàn ông vừa nãy còn đang làm việc, lúc này đã nằm sấp trên bàn làm việc.

Hứa Nhược Phi xém chút nhỏ giọng mắng một câu: “Má nó.


Cô thậm chí không kịp cầm chìa khoá xe của mình đi, gấp rút chạy đến trước bàn làm việc: “Tổng giám đốc Lệ, anh không sao chứ?”
Không ai đáp lại.

Trong lòng Hứa Nhược Phi lộp bộp một tiếng.

Nhẹ tay dò xét thử, đúng lúc hạm phải mu bàn tay trắng bệch lạnh lẽo của người đàn ông thì đã bị cái nóng làm co rụt lại.

“Nóng quá…”
Sẽ không phải phát sốt chứ?
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng gọi tên Lệ Đình Nam vài tiếng, không ai trả lời.

Cô thật vất vả để tay lên gương mặt người đàn ông thì cảm thấy một luồng nhiệt độ nóng rực.

Nhiệt độ hơi thở của người đàn ông nói cho cô, người đàn ông ngày thường cuồng công việc lúc này bị sốt.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.