Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 17: No Mercy



  RẦMMM! Cánh cửa được hắn đạp tung không chút thương tiếc, ánh mắt lạnh lẽo quét khắp căn phòng, xác định nó đang ngồi bên bàn học, hắn khóa cửa lao đến vung nắm đấm. Nó vẫn nhìn tập tài liệu, nghiêng đầu né tránh, không để hắn kịp trở về tư thế bình thường, đôi chân thân dài chỉ nghe một tiếng "Vụt" đã đạp vào ngay hông khiến hắn bay xa một quãng. Hay ho nhất là đôi mắt nó vẫn chưa thoát khỏi tập tài liệu, thân thể đã thoát khỏi chiếc ghế xoay từ lúc nào, có điên mới ngồi yên đấy cho hắn đánh.

 
      Nhìn thấy thái độ ung dung đó, hắn như sư tử đói thấy mồi, vực dậy lao đến thêm một cú đấm khác. Nó không hề né, tay phải chuyển tài liệu sang tay trái cầm, nắm trọn tay đấm sắt kia như đang đùa giỡn, gối gấp khúc tăng lực vào hông phải, môi mấp máy vô cùng nhàn rỗi , pha chút khiêu khích :

 
_ Trễ hơn tôi nghĩ.

 
   Hắn ngạc nhiên tột độ, so với hôm qua, sức mạnh của nó tăng lên gấp bội, không phải là gấp 10 mới đúng, độ nhanh còn hơn cả gío, tựa như mãnh thú . Thậm chí nó cũng chẳng tốn chút sức khi đỡ nắm đấm của hắn. Mekiep, rốt cuộc nó mạnh đến mức nào ?
 
   Hắn tung chân ngang cổ, nó thụp  người túm lấy chân hắn quay ngược khiến cơ thể to lớn đáp đất không thương tiếc. Cay cú cả thêm thù hận, hắn mặc kệ cơ thể đau nhức, lao đến duỗi thẳng chân vào bụng nó, nó ném tập tài liệu lên bàn, lấy đà nhảy người ra phía sau, vô cùng đẹp mắt và nhẹ nhàng . Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng hắn, ngay khi hắn vừa quay lại đã nhanh chóng "đáp"  lưng vào bức tường đối diện.

 
   Va chạm mạnh, hắn phụt ra không ít máu, cơ hồ như xương khớp đã nghe thấy tiếng rắc rắc đau đớn, hắn vô lực hét to đôi mắt lạnh lùng hơi dao động xuất hiện dòng nước nóng :

 
_ Tại sao?  Tại sao lại làm như vậy với em tao, mày có tính người không ?  ( trong lúc tức giận , cách xưng hô của anh ấy có thay đổi một chút cho phù hợp ).

 
_ Trước khi trả lời câu hỏi của tôi hãy hỏi xem em của cậu đã làm gì ?  -  từng chữ từng chữ chậm rãi tuôn ra là từng đợt khí lạnh bao bọc cả căn phòng. Hắn bật dậy tung chiêu liên tục,nó rất nhẹ nhàng , nhàn nhã đỡ lấy từng đòn một rồi đáp lễ cả vốn lẫn lời.

 
   Hai thân ảnh cao lớn giao chiến suốt 30 phút thì dù có là sân vận động cũng bị họ làm cho tan nát hết cả, huống hồ là căn phòng này. Hơi thở hắn dồn dập thấy rõ nhờ không gian im ả lặng như tờ, nó tuy không biểu hiện ra nhưng ít nhất lưng áo nó hơi thấm mồ hôi rồi. Miệng hắn tràn không ít máu, cơ thể cường tráng cũng chịu khá nhiều vết bầm, nhiêu đó không đủ làm hắn đau bằng chuyện hắn thậm chí không đánh trúng nó được một chiêu, thực là quá nhục nhã đi. Giọng nói gấp gáp phả ra mùi tanh , không kìm được tức giận lên tiếng :

 
_ Ý mày là sao ?   -  nó không trả lời, liếc nhìn tập hồ sơ rồi đưa ngón trỏ quắc quắc thước hắn vô cùng khiêu khích. Nhìn thấy hành động đó, hắn không suy nghĩ lao đến tung nắm đấm trực diện, biết trước nó sẽ né như vừa nãy, hắn tung chân đồng thời chặn đứng đường né, nhưng đáng tiếc, chỉ cần liếc qua động tác của hắn nó đã đoán được tất, túm chân cản lối của hắn, kéo tới rồi nâng gối cho một phát thăng thiên.

_ Đáng tiếc, dù cậu có chết đi chăng nữa, tôi cũng.Không. Khoan. Nhượng đâu.

 
    Hắn còn chưa kịp đứng dậy, nó không chậm nửa giây giáng ngay một đấm xuống gương mặt anh tuấn thảm hại . Máu tràn ra nơi khoé miệng, cảm giác như hàm răng thiếu chút thì rơi luôn ra.

 
  BỐP...nó thẳng tay giáng thêm một đấm, hôm qua cả lời lẫn vốn phải trả đủ. Thấy hắn ngã xuống, nó lao đến túm cổ áo hắn dậy, vung thêm một chiêu không thể mạnh hơn. Bất chợt, hắn vấp phải cây bút máy dùng để kí hợp đồng vô cùng quý giá theo lực hút Trái Đất mà ngã nhào về phía nó.

 
  Và tình cảnh cũng như các bạn tưởng tượng : hắn đè lên người nó, cả gương mặt sưng húp đập ngay vào ngực, khiến nó phải cắn chặt môi để tránh phát ra tiếng kêu đau đớn

 
" Có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm như gối bông, thật là thoải mái, cái gì vậy ta?   -  hắn đang nhắm mắt cảm nhận "vật thể lạ" , đột nhiên cảm thấy thái dương có gì đó lành lạnh chạm vào, rất nguy hiểm, theo bản năng, hắn bật dậy. Hai cánh tay dài chống xuống, cả cân nặng dồn xuống khiến đầu gối và cánh tay chịu tê mỏi không ít.

   Mắt hắn thao láo nhìn nó đang cắn chặt cánh môi hồng. Quýên...quýên rũ chết người!! Ờ, quýên rũ thật, nhưng... bây giờ phải làm sao thoát khỏi cái nòng súng kia?

 
  Đứng dậy !  -  giọng nói lạnh lẽo tựa băng tuyết khiến người đối diện không khỏi run rấy, hắn chưa kịp đứng dậy đột nhiên lại đưa ánh mắt nhìn về phía ngực nó, lòng thầm nghĩ :
"  Tên này thật sự rất lạ, tuy cơ tay của hắn cuồn cuộn nhưng ngực lại không rắn chắc mà to to mềm mềm như ngực con gái vậy ? Không lẽ..... ?  ( nhóc : suýt chút thì té khỏi ghế khi sáng tác ra cái dòng suy nghĩ này -.-)

  
   Cúc áo của nó vốn là cúc bấm nên rất dễ bung ra, vừa nãy bị hắn đè lên cũng tác động không ít nên cúc thứ 2 bung ra nốt, đặc biệt, một chút mảnh vải trắng hơi nhô lên nhờ cúc áo bung.


  Hắn không chút chần chừ, ngồi hẳn lên người nó, mặc kệ nòng súng đang chĩa vào đầu. Hai tay hắn nắm vào hai bên cổ áo, giật mạnh... bựt... bựt..bựt..3 chiếc cúc còn lại bung ra, hắn sững sờ . Hai đôi tay đang nắm chặt dần dần buông lỏng, môi mấp máy không thành lời :

 
_ M..mà..mày..la..là..

_Con gái. Thì sao ?   -  nó lắp đầy phần ấp úng của hắn, tiện thể thêm câu hỏi khiêu khích, thậm chí còn chẳng có chút sợ sệt gì. Còn cả cái nhếch môi ngạo mạn .

 
   Hắn sững người lần nữa, nhìn mảnh vải đang bóp chặt cái "thứ" kia, chiếc éo thon gọn, làn da trắng không tì vết, tất cả đập vào mắt hắn không sót một chỗ.
" Nhưng tại sao, tại sao con người kia lại không có chút biểu cảm nào, ngược lại còn cười rất ngạo mạn, không thể, rốt cuộc tên Nhất Thiên này là cái thể loại gì ?" 

 
_ Bây giờ cậu xuống được chưa?  - nó toan vực dậy thì hai cánh tay bị một lực mạnh ghì chặt xuống đất, đầu cũng bị dội tương tự, nếu không phải nửa thân dưới của nó bị hắn đè thì chắc chắn giờ này hắn đang nằm trong nhà xác rồi.

 
_ Vậy là sao ? Tại sao mày lại giả nam trang ? Mày là Ngân Thiên phải không ?  -  hắn thét lên giận dữ, cầu trời , cầu trời cho cái suy nghĩ của hắn không đúng ...

 
_ Ngay từ đầu vốn đã chẳng có ai là Ngân Thiên.

 
_ Nói vậy ... ?  -  hắn thật sự không muốn nói tiếp vế sau, kinh khủng lắm. Rất kinh khủng !!

 
Chúng tôi là một!
 
 
 
 
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.