Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 2: Lời Chào Hỏi Đẫm Máu



     Nó nhếch môi cười như chưa có chuyện gì xảy ra . Cả lớp thì im phăng phắc, họ sợ hãi tụm lại ở một góc không dám xem tiếp.

_ Quá tệ hại.

_ Rầm.. - Hắn dường như không kiểm soát được nữa, thẳng tay quăng nó xuống dãy bàn ghế, ra tay ác quá. Nó gượm dậy trong sự ngăn cản của mọi người, đây là trường hợp nó không đề phòng đến, nhưng nó cũng không xây xát gì, chỉ là hơi ê ẩm một tí. Và đồng thời đánh thức kẻ sát nhân trong nó.

_ Mày chết là vừa! - Hắn lao đến, vung đấm vào mặt nó thì nó nhanh chóng nắm chặt cổ tay, kéo người hắn thấp xuống và ... lên gối.

_ Đã là thủ lĩnh phải nhớ rõ, không giờ được lao vào đối phương trực diện . Chỉ tổ ăn đòn nhiều và biểu thị cho sự ngu ngốc.

     Nó không quên thầm thì vào tai hắn một lời khuyên khiến hắn và cả lớp không khỏi bàng hoàng . Lời nói lạnh lùng của nó vẫn không xê dịch chút nào , bị thương một tí không ăn thua gì với nó cả.

_ Mày... - Hắn hơi ngượng, nhưng nhanh chóng vực dậy trả lại bằng một nắm đấm. Bốp. Nó ăn trọn cái đấm đó và cũng "trả lễ" vào mặt hắn. Tiếng bàn ghế bị đẩy với lực mạnh khiến các lớp kế cũng tò mò theo. Chứng kiến cả hai "Tân" và "Đại" thủ lĩnh chào nhau bằng nắm đấm khiến nó thêm nổi tiếng. Nó không quan tâm liên tục " ăn miếng trả miếng " với hắn đến cùng . Trình độ cả hai ngang nhau nên nó chảy máu miệng thì hắn cũng chảy máu hàm, đánh kiểu này thì ngày mai cũng chưa xong.

_ Rầm . Hắn bất ngờ quật nó ngã ra sàn, chưa kịp đứng dậy thì hắn ngồi lên người nó và nó cũng lãnh luôn nắm đấm đầy lực giáng xuống. Nó cảm nhận được má trái hơi đau, nhưng cũng không thể mãi ở thế bị động nếu không sẽ phải ăn nhiều hơn. Nó đấm trả nhưng hắn né được, thật nhanh, gọn và lẹ. Hắn cũng nhận ra không nên đánh kiểu này liền lôi nó dậy và cho thêm một đấm nữa.

_ Mày cũng không phải yếu nhưng chưa đủ đẳng cấp đánh với tao đâu. - Hắn nhếch môi, vung thêm đấm nữa thì bị nó dùng tay nắm trọn, trói ngược ra sau lưng . Như ban nãy nó đạp ngay một chiêu vào bụng hắn khiến hắn ngã ra chỗ nó vừa ngã.

_ Thành thật xin lỗi vì đã thất lễ nhưng bấy nhiêu đây là đủ rồi ! Nó lạnh lùng buông một câu và giáng thêm một nắm đấm vào ngay mặt hắn. Cả lớp không khỏi ngạc nhiên khi khoé miệng hắn tuôn ra rất nhiều máu. Lực đánh thật sự rất mạnh, đủ khiến một người bình thường gãy răng.

_ Chưa đâu !

          Hắn bật dậy nhanh nhất, nhìn nó cười mỉm, tay lau lau khoé miệng còn vương máu. Gương mặt giận dữ thoáng đâu mất, chỉ còn gương mặt lạnh lùng vô cảm hệt như nó. (Chiến tranh lớn rồi đây) Quả không ngoài dự đoán, hắn lao đến tung chiêu thì nó liền né sang tiếp chiêu hắn. Cứ như thế, không ai dám can cũng không ai dám gọi thầy đến. Hắn thì khác, trong lòng hắn đang mỉm cười, lần đầu tiên hắn có một đối thủ xứng đáng để sử dụng hết võ thuật của mình.

          Lớp học ngày càng tan hoang như chiến trường. Ờ mà đây là chiến trường thực mà, nhìn 2 quả bom đang tự kích nổ nhau kia, ai mà không sợ cho được.

Rầm....

Hắn bất ngờ đạp thẳng vào bụng nó, khiến nó ngã vai vô tình chạm mạnh cạnh bàn . Đau điếng, nó ôm lấy cái vai , toan gượng dậy, thì hắn tiến tới, nhếch môi tạo nên nụ cười vô cùng nham hiểm .

_ Tiếc thật nhỉ, ngày đầu tiên đến trường lại là ngày giỗ của mày ? Xin lỗi! - Lời xin lỗi của hắn như một lời khiêu chiến, nó lập tức bật dậy cho hắn một đấm vào mặt, đồng thời trả lời hắn bằng nụ cười lạnh lẽo không chút tình người. Nó không để hắn định thần, cho thêm một phát nữa.

           Lớp càng ngày càng bộc lộ sự sợ hãi, không dám gây ra một tiếng động nhỏ nào. Cuộc chiến vẫn cứ tiếp tục trong tiếng bàn ghế đổ rầm rầm đến rợn người.

Cạch!

            Thầy giám thị bất ngờ bước vào, như một vị cứu tinh, cả lớp vui mừng ùa về phía thầy. Gương mặt như chực trào nước mắt ( thấy ghê chưa ).

_ Hai em làm gì vậy hả, dám đánh nhau ngay trong trường sao? Còn Nhất Thiên, mới ngày đầu mà đã gây chuyện rồi sao ....

           Câu nói của thầy đột nhiên ngắt quãng khi bắt gặp hai ánh mắt giận dữ khi nó đang tính cho hắn thêm một đấm trong trạng thái bị nắm cổ áo. Cả hai tiếp tục lao vào choảng nhau, xem thầy chẳng có một cân nào. Thầy giám thị chẳng nói được lời nào, hai con người ấy có thế lực rất lớn, chỉ cần một cái búng tay cũng đủ cho ngôi trường biến mất vĩnh viễn chứ đừng nói là chức "giám thị" nhỏ bé .

       Nó lập tức chuyển vai, đè ngược hắn xuống và toan giáng xuống khuôn mặt điển trai thì...

_ Nhất Thiên?

           Nó khựng lại, quay sang phía giọng nói phát ra là Thiên Tự. Cậu ngơ ngác nhìn nó và hắn đến phát tội, khiến cả lớp cũng ngạc nhiên hết nhìn hai người dưới sàn rồi nhìn Tự. Hắn bất ngờ đẩy nó một cách thô bạo khi nó không để ý, ngã vào chiếc tủ chứa dụng cụ lặt vặt của học sinh, nó toan lao ra phản đòn thì Tự lao vào ngăn lại, nó bị thương tất cả cũng tại tên Tự này làm nó mất tập trung.

_ Không sao chứ? Tự hỏi gương mặt lo lắng vô cùng. Nó cười lạnh, không nhìn thẳng Tự mà nhìn hắn như khiêu khích " này vẫn chưa xong đâu". Hắn đáp lại bằng nụ cười lạnh không kém như hiểu được ý nó. Cuối cùng cũng kết thúc, cả lớp nhẹ nhàng bước vào học tiếp. Riêng hắn và nó bị lôi lên giám thị nói cho oai vậy chứ, ông thầy sợ muốn chết.

_ Cả hai em phải dọn dẹp nhà vệ sinh trong vòng một tháng.

_ Không! Cả hai đồng thanh một lúc, sự khó chịu tràn đến với mùi máu tanh và bộ đồng phục xộc xệch . Thầy giám thị dù có can đảm đến đâu cũng không dám động tới hai con người này. Có lẽ phải về hưu sớm mất.

_ Không làm một tháng thì hai  tháng vậy!

         Một giọng nói trầm ấm vang lên kèm theo hình dáng già cỗi. Là thầy hiệu trưởng.

----------------

         Cả hai bước ra trong gương mặt khó chịu vô cùng, cuối cùng vẫn phải làm vệ sinh trước câu trả lời:

         " Không làm thì tăng lên 2 tháng" và "Lời bào chữa vô tác dụng trước phiên tòa " ( phục sát đất ông hiệu trưởng này luôn ).
    
 
    
   
   
   
   
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.