Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 46-47: Sự Thật



   Ở trên là Jay.
 
    
        9:00 am, Paris, công ty KT - công ty thời trang, nó ngồi chễm chệ trên ghế sô pha duyệt đống tài liệu của tháng này, lí do rất đơn giản là công ty này nó vừa thành lập ba tháng trước nên công việc không hề ít. Bao gồm cả việc tuyển nhân viên cũng khiến nó gặp không ít khó khăn, tiền lương thì đúng là rất cao nhưng tiêu chuẩn đặt ra cũng không phải thấp gì. Có năm trăm người tham gia phỏng vấn thì bị nó đánh rớt hết 489, nó là giám khảo số ba mà không một ai nhận ra chủ tịch. Lí do họ rớt rất đơn giản là các cô gái liên tục bắn trái tim về phía nó, mấy anh chàng đực rựa cứ dùng ánh mắt thách thức như kiểu :" Cái tên công tử trói gà không chặt đó có gì hay chứ?" Rốt cuộc là chỉ có mười một người vượt qua bài phỏng vấn đơn giản mà ẩn dụ kia và chỉ chín người trụ vững được trong kì huấn luyện tân  nhân viên của nó, phải nói là địa ngục mới đúng. Nhưng cũng nhờ vậy mà tân nhân viên vô cùng nghiêm túc, có thể nói là nếu có thi nhân viên của công ty xuất sắc nhất thì họ đứng đầu luôn đấy. Bây giờ nó lại phải mở thêm một đợt tuyển chọn nữa hoặc là vài để đủ số lượng nhân viên đặt ra. Tất nhiên, nó sẽ không bao giờ giảm độ khó của chế độ phỏng vấn.
   
  
            Hôm nay đặc biệt có đến 750 người tham dự  họ đã rất quýêt tâm để vào bằng được vì vài lý do :
 
 
_ Lương cao.
 
_ Đòi hỏi nhiều bằng cấp giáo dục, bằng tiếng anh hạng B.
      

_Chủ tịch vô cùng soái ca.

  
_ KT là công ty vô cùng trong sạch, được các nhà đầu tư lớn chú ý.
 
_ ....Và vô số lí do khác.
 
 
            Nó đảm nhận vai trò làm giám khảo cuối cùng, người không được chú ý nhất, nhưng cũng không ai biết quýêt định của nó lớn nhất. Các giám khảo ngồi gần nó mà không khỏi run bần bật, ngồi cạnh chủ tịch thế này họ không đau tim sớm thì cũng giảm thọ mất.
 
  
          Lúc này, Jun đang ở phòng làm việc của nó, cậu đang giải quyết cho xong nhiệm vụ mà nó giao : lau chùi, dọn dẹp phòng chủ tịch. Ôi, phòng của nó lớn như phòng của hoàng tử vậy, toàn bộ đều là màu đen, tủ sách to vĩ đại  ở cạnh cửa vào phòng nghỉ. Bàn làm việc là chất liệu gỗ tốt nhất, màu nâu đậm trông khá ưa nhìn, cửa sổ sát đất với kính chịu lực, rõ đến nỗi có thể nặn mụn dù là kính trong suốt. Nó vốn ưa sạch sẽ mà, phải nói là cực sạch luôn. Lau chùi cả căn phòng này cũng phải nửa ngày mới xong, nó lại không thích người lạ đụng hay xê dịch bất cứ thứ gì dù là một cây bút ở trong  phòng mình nên Jun luôn luôn phải vác xác đi dọn, kể cả nhà của nó.
 
 
               Cuộc tuyển chọn đã xong, 75 /750 đủ điều kiện đỗ đạt, tức là 675/750 rớt không phanh và đồng nghĩa với việc chỉ 10% "có cơ hội" trở thành nhân viên chính thức của KT, vì họ vẫn còn một ải địa ngục nữa. 75 người sống sót lại đang hồi hộp chờ đợi các giám khảo chấm điểm lẫn chia nhóm cho đợt huấn luyện.
  
   
              Nó vô tư quay quay bút rồi quẹt quẹt rồi để luôn cả bảng điểm đó mà ra ngoài. Các giám khảo còn lại tuy muốn chào nhưng vì đang "nhập vai" nên liền im lặng chấm điểm tiếp.
 
 
            Phó chủ tịch Newt - 25 tuổi, đưa tay với lấy bảng điểm của nó thì há hốc, những người bị nó đánh rớt chỉ được một đến tám trên một trăm điểm, trên thang một trăm mà chưa đến mười điểm và vô số lí do loại bỏ :
 
 
_ Quá điệu. Quá lạnh lùng. Cười cứng nhắc. Giả tạo. Lẻo mép.
  
  
             Những người đạt tiêu chuẩn chỉ được đến 60/100 người, chấm điểm kiểu này thật sự là giết người.
  
 
           Một chiếc Maybach đậu trước cửa, bên trong là bóng người vô cùng cao lớn, gương mặt thanh tú - Jay, cậu bé nhỏ nhất trong ba anh em sinh đôi.
 
Jay (Đỗ Tử Thiên) 20 tuổi
Cao 1m80
Sở trường : làm bánh ngọt (chỉ mỗi nó ăn thôi), súng lục, súng bắn tỉa. Bơi lội, bóng rổ..
Nhí nhảnh, quậy vô địch, phải nói là luôn lén leo lên giường ngủ chung với nó, có khi còn quậy cho phòng của nó thành bãi rác công cộng. Cái tuổi  và con người hoàn toàn trái ngược nhau.
 
 
          Nó mở cửa, chưa kịp ngó đầu vào đã có một cái đầu màu nâu chồm khỏi ghế lái, ồn ào hơn cả loa phóng thanh :
 
 
_ Chị Thiên, thật vui khi chúng ta cùng công tác tại đất nước Paris hoa lệ này a ~~~~~~~!!!
  
  
             Nó lắc đầu, chưa thấy mặt mà đã thấy tiếng rồi. Chộp lấy hai cánh tay đang tính siết cổ kia, nó ngồi vào ghế phụ, đưa ánh mắt khá thương yêu, hàn khí đã giảm không phanh.
 
  
_ Nhóc con, vẫn ồn ào như cái loa.
 
 

_ HỨ, còn chị vẫn suốt ngày trêu em.  Jay chu môi cãi lại, hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh chàng này thật khó mà đoán được độ tuổi của anh ta.
 
 
             Nó cười nhẹ một cái, quay nhanh sang hôn nhẹ lên má Jay, nói như xin lỗi :
 
 
_ Được chưa ông tướng, giờ thì mau đi, tôi sắp trễ giờ rồi đấy.
 
 
_ Hì hì, đúng là chị có khác, nhưng... - thằng nhóc hơi đỏ mặt một chút rồi lại tiếp. - chúng ta đang ở Pháp, em muốn hôn chị... theo kiểu Pháp lãng mạn.
 
 
               Gương mặt của nó đang tươi cười, đột nhiên đâu đó mây đen kéo tới kín cả xe, vạch thẳng xuất hiện đầy, nó cười như không :
 

_ Không bao giờ có chuyện đó.
 
 
              Jay ngay lập tức kể tội nó, giọng nói hơi tức tối, thật là gương mặt giận dữ khiến nó muốn lao đến cắn một cái quá đi.
 
 
_ Lần trước sinh nhật em, chị chỉ gửi cho em một chiếc Lamborghini với vỏn vẹn hai câu :
 
 
      "Nhóc con, sinh nhật vui vẻ. Nhớ chăm sóc nó nhé !" gọi điện thoại cũng không có, em còn chưa tính chuyện em đỗ khoa dược học ở vị trí đầu bảng, chị cả một lời chúc mừng cũng không có.
 
 
         Chiếc môi hồng kia càng chu lên giận dỗi, nó như một đứa trẻ đòi kẹo mà không được vậy. Thực sự là đáng yêu chết mất :

 
_ Được rồi, em muốn ăn cơm chị nấu chứ ?
 
_ Nhưng em thích hô....
  
_ Một là có, hai là không. - nó lườm một cái sắc lẻm, cười như không cười, Jay tất nhiên toát mồ hôi hột, gật đầu lia lịa, đùa với ai cũng được nhưng tốt nhất là đừng đùa với nó. Không thì mất mạng cũng chẳng biết. Hơn nữa, cơm nó nấu là cơm tuyệt hảo nhất đấy.
 
 
_ Em ăn, ăn cơm chị nấu có ăn đến chết em cũng ăn.
 
 
_ Chỉ giỏi lẻo mép. Mau đi đi, chị sắp trễ mất rồi.
 
_ Yes sir.
 
 
              Nói xong, chiếc xe mất dạng sau làn khói khiến mọi người suýt chút thì "dạt lề" hết cả.
  
  
            Mang chồng giấy tờ có những phạm nhân mà nó đã giết, Jun mở cửa tủ "Dead" mang cả chồng vào, toan đóng cửa  đứng dậy thì một góc của tờ giấy cũ kĩ lộ ra rơi ngay vào tầm mắt cậu. Không biết có năng lực kì lạ hay điều gì đó mà cậu không kìm lòng được, đưa tay rút ra.
 
 
           Hai phút sau đó, một bàn tay đầy gân guốc, vạm vỡ siết chặt lại, sự thật này nên cười hay buồn đây.
 
 
 
 
 
  
 
 
  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.