Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao

Chương 20: Đổi trắng thay đen gạt người gì đó quá đáng xấu hổ



“Như thế nào? Bảo bối ngươi cũng thật đáng tiếc đúng không? Ngươi muốn thì nguyện ý, ta buổi tối hôm nay có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, đem ngươi ăn • sạch • sẽ!” Nhìn sắc mặt Tô Nam không ngừng biến ảo, Nguỵ Khiêm Ngữ sợ hắn quê quá hóa khùng lại ngạo kiều chạy đi, vì vậy thò tay nhẹ nhàng ôm Tô Nam, ghé vào lỗ tai hắn mập mờ đề nghị.

Khí tức ấm áp thành công để cho Tô Nam hồi thần lại, lời nói đùa giỡn làm cho mặt hắn lập tức trướng đến đỏ bừng, “Tiếc nuối cái lông nhà ngươi! Cmn! Ngươi mới tiếc nuối! Cả nhà ngươi đều tiếc nuối! Cả khu nhà ngươi đều tiếc nuối! ! Coi như là ăn cũng là lão tử đem ngươi ăn tươi! Hừ! Ta là công!” Ngạo kiều mà lườm Nguỵ Khiêm Ngữ, Tô Nam đã lộ ra chút ít lực lượng, “Hơn nữa đây là ta để mắt ngươi! Chỉ cần ta muốn, ta tùy thời có thể tìm những người khác!”

“Ngươi dám tìm người khác thử xem! Ngươi là người của ta vĩnh viễn đều là của ta!” Nguỵ Khiêm Ngữ hai tay vừa dùng lực, chậm rãi buộc chặt, đem Tô Nam một mực vây trong ***g ngực của mình, ngữ khí âm lãnh bá đạo chưa từng có, tròng mắt đen nhánh hừng hực hỏa diễm, “Đến lúc đó đừng trách ta không khách khí!”

Có lẽ là đã nhận ra khí tức nguy hiểm, vốn chuẩn bị chửi ầm lên Tô Nam đình chỉ giãy dụa, yên tĩnh mà đứng ở bên trong ôm ấp của Nguỵ Khiêm Ngữ, không biết đang suy nghĩ gì. Mà đúng lúc này, loa thông báo vang lên.

“Các vị lão sư xin chú ý! Các vị lão sư xin chú ý! Trận đấu nhảy cao của giáo viên vào khoảng mười giờ bắt đầu! Thỉnh các lão sư tham gia trận đấu nhảy cao mau chóng đến đài chủ tịch báo danh! Trận đấu nhảy cao của giáo viên vào khoảng mười giờ bắt đầu! Thỉnh các lão sư tham gia trận đấu nhảy cao mau chóng đến đài chủ tịch báo danh!”

Giờ này khắc này, người nào đó mới bi thúc mà nhớ tới hình như chính mình đại khái còn có hạng mục đại hội thể dục thể thao phải tham gia.

“Ah! ! ! Chết chắc rồi chết chắc rồi! Cmn ta từ bé đến giờ chưa từng nhảy cao ah! Ta nào biết được đậu xanh rau má nhảy cao là nhảy như thế nào ah! ! Lão tử trước giờ giơ lên chân trái hay là chân phải cũng không biết! Vẫn còn muốn tranh tài thi đấu, thi thi cái lông! !” Tô Nam giống như bị dẫm lên cái đuôi mèo, cả người thoáng một phát nhảy dựng lên, sau đó bắt đầu trên mặt đất xoay vòng quanh, “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có lẽ có thể bỏ thi a? Ta sao có thể bỏ thi a! ! Cmn! Học viện cái lũ hỗn đản! Rõ ràng tùy tiện sắp xếp hạng mục cho lão tử! Ai hại ta như vậy nguyền rủa hắn đi WC hết giấy! !”

Chứng kiến Tô Nam bất an như vậy, người khởi xướng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Học viện làm như vậy xác thực hơi quá đáng! Như thế nào có thể tùy ý an bài!”

“Đúng không đúng không! Lãnh đạo gì đó đáng ghét nhất rồi! ! Bất quá… Lại nói vì cái gì ngươi ăn mặc như thế này?” Tô Nam đột nhiên nhìn tới nhìn lui Nguỵ Khiêm Ngữ, “Áo sơ mi âu phục giày da, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng muốn vận động a?”

Rốt cục phát hiện rồi! Thật đúng là trì độn không phải bình thường đâu.”Ta không tham gia đại hội thể dục thể thao ah! Ta chỉ là trợ lý giáo viên, đúng ra mà nói, chỉ là học sinh, cho nên không có yêu cầu cứng nhắc gì.” Nguỵ Khiêm Ngữ nhìn đối phương, hứng thú dạt dào.

“… Ta có thể bóp chết ngươi không?” Vẻ mặt hận ý mà chằm chằm Nguỵ Khiêm Ngữ, Tô Nam toàn thân tản ra sát khí, “Ah! Đúng rồi! Ta đi hối lộ trọng tài được rồi! Không biết có hữu hiệu hay không?”

Là ai nói người này không có chỉ số thông minh? Nhìn tròng mắt kia quay tròn lưu chuyển không ngừng, Nguỵ Khiêm Ngữ biết rõ Tô Nam chỉ là nói giỡn, nhưng vẫn là ức chế không nổi trong nội tâm chua xót cùng lửa giận, “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Chết tiệt!”



Nguỵ Khiêm Ngữ một phát bắt được tay Tô Nam, đem hắn lôi vào WC gần nhất.

“Cởi ra!” Bỏ ra tay Tô Nam, Nguỵ Khiêm Ngữ lạnh lùng quát, thế nhưng mà cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trong mắt của hắn một vòng nóng bỏng.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì vậy… Không được xằng bậy ah! Bằng không thì ta sẽ hô lên đó!” Tô Nam hoảng sợ nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ, hai tay không tự chủ được che ở trước ngực, chậm rãi lui về phía sau.

Nguỵ Khiêm Ngữ vẻ mặt hắc tuyến, tay trực tiếp thò qua, hung hăng trên mông hắn đánh một cái, như hắn dự kiến co dãn không tệ.

“Bảo ngươi cư nhiên nhìn ta như vậy! Ta là muốn ngươi cùng ta đổi quần áo! Ngươi cảm thấy ta là cái loại người xấu xa này sao? !”

“Thế nhưng mà chúng ta dáng người chênh lệch rất nhiều a?” Nhìn nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, Tô Nam vẫn là rất hiểu chuyện đấy.

“Bây giờ không phải là chỉ có biện pháp ấy ư, bằng không thì đi đâu tìm một bộ quần áo thể thao? Đừng nói nhảm! Nhanh cởi!” Nguỵ Khiêm Ngữ hai ba cái cởi y phục trên người, gặp Tô Nam chỉ ngây ngốc nhìn mình không có động, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Được rồi, Tô Nam lại xem ngây người, không thể không nói, động tác Nguỵ Khiêm Ngữ thoát áo sơ mi cmn thật sự là quá kích tình!

“Cần khăn tay lau nước miếng không? Mặc dù ánh mắt ái mộ của ngươi ta rất hưởng thụ, bất quá chúng ta thời gian không còn nhiều ah ~ “

“Ái mộ cái lông nhà ngươi ah! Ca ta chỉ là đang tự hỏi! Ngươi hiểu sao!” Tô Nam cởi áo thể thao đưa tới, nhanh chóng mặc vào áo sơ mi của Nguỵ Khiêm Ngữ.

Hắn sẽ không thừa nhận hắn quyết đoán bị dáng người Nguỵ Khiêm Ngữ đả kích đến tự ti rồi! ! Quần áo mặc vào còn không có rõ ràng như vậy, nhưng vừa vặn thời điểm cởi ra Tô Nam mới phát hiện, thân hình của mình thật sự là nhược phát điên! ! Quả thực là bạch trảm kê (gà trụi lông) trong truyền thuyết ah cmn! Tô Nam nội tâm hiện ra囧, ta muốn vận động! Ta muốn tập thể hình! Ta muốn cơ bắp!

Không có nghe được Tô Nam nội tâm gào thét, Nguỵ Khiêm Ngữ cau mày mặc vào quần áo, may mà Tô Nam so với chính mình cũng không thấp lắm, cộng với quần áo lớn hơn một số, Nguỵ Khiêm Ngữ miễn cưỡng mặc vào.

Quần lại chỉ vừa tới mắt cá chân, về phần giầy thì rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.

Miễn cưỡng đem chân chen vào giầy, Nguỵ Khiêm Ngữ sắc mặt có chút âm trầm, bất quá trên quần áo ẩn ẩn truyền đến mùi hương của Tô Nam lại khiến cho hắn dễ chịu không ít.

“Ngươi nhớ kỹ cho ta! Ngươi thiếu nợ ta cái nhân tình sâu sắc! Ta đêm nay muốn đòi lại trên người của ngươi!”

Nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ không được tự nhiên ly khai, Tô Nam nhăn mặt sửa sang lại y phục trên người, ta cũng ăn mặc rất khó chịu ah! Khốn kiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.